Edit: QuiinYue
***
Thư Uyển bước vào đám đông mới nhận ra không ai trong số họ mang theo hành lý, chỉ có cậu lẻ loi kéo theo chiếc vali nặng nề, trông vô cùng lạc lõng.
Những lời thì thầm bị đè nén len lỏi theo gió biển lọt vào tai Thư Uyển.
"Đó chính là người đính hôn với nhà họ Úc đấy à..."
"Quả nhiên là kiểu nhà giàu mới nổi... Sao nhà họ Úc lại kết hôn với loại người như vậy chứ..."
"Anh không biết à? Nghe nói là để xua đi vận xui cho ông cụ... Tôi thì thấy là muốn dẹp yên mấy lời lẽ kỳ thị đồng tính của cậu công tử nhà họ Úc mấy ngày trước..."
"Chuyện đó tôi biết! Trên mạng mắng dữ lắm, nghe đâu có người còn kéo tới dưới toà nhà của công ty Úc thị ngồi lì!"
"Hahaha, tôi từng thấy ảnh đấy, còn giơ cả cờ cầu vồng nữa."
"Nếu muốn chứng minh Úc thị không kỳ thị đồng tính, cũng nên là vị công tử kia tự mình tìm một người đàn ông kết hôn mới đúng chứ, sao lại bắt anh trai cưới?"
"Có khi chỉ là trò tranh quyền ngầm giữa mấy nhà thôi... Nghe nói lão gia không còn sống được bao lâu nữa, ai cũng nhắm vào tài sản cả... Úc Hằng Chương vốn đã bị tật ở chân, giờ còn cưới đàn ông, không có con cháu, thử nghĩ xem, Úc thị liệu còn rơi vào tay anh ta được không?"
Những câu sau đó Thư Uyển không nghe rõ nữa, nhưng chỉ chừng ấy cũng đủ khiến cậu toát mồ hôi lạnh.
Âm mưu tranh đoạt trong nhà hào môn, chuyện xung hỉ, người chồng lại còn là người tàn tật... tất cả đều y hệt như khi cậu gả cho Lưu Ngạo Nhân.
Trong một cuộc hôn nhân đan xen lợi ích, chỉ có cậu là người bị hiến tế, chẳng thể nắm giữ bất kỳ thứ gì.
Thư Uyển đột nhiên hoài nghi, có lẽ cậu không phải được ban cho cơ hội tái sinh, mà chỉ là từ một hố lửa này nhảy sang một hố lửa khác mà thôi.
Những tòa nhà cao vút, đám đông chỉ trỏ xung quanh, tất cả đều như những con quái vật đang nóng lòng nuốt chửng cậu.
"...Tiên sinh? Tiên sinh? Xin vui lòng xuất trình thẻ phòng của quý khách." Thư Uyển bị tiếng gọi kéo về thực tại, làn gió biển lướt qua khiến cậu lạnh run, rùng mình một cái.
Nhân viên phục vụ vẫn kiên nhẫn giữ nụ cười lịch thiệp, lặp lại một lần nữa: "Chúng tôi cần thu thẻ phòng ở phía này ạ."
Người đứng sau Thư Uyển không còn kiên nhẫn, lầm bầm giục giã: "Cậu có thể nhanh lên được không?"
Tiếng còi tàu ở cảng hòa cùng âm thanh xe cộ trên đường, sự ồn ào náo nhiệt của thành phố phóng đại vô hạn bên tai Thư Uyển, khiến cậu hoảng loạn không biết phải làm sao. Giữa đám đông xa lạ, cậu đứng đó trơ trọi, rụt rè nói: "...Thẻ phòng không ở chỗ tôi."
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ hỏi lại: "Ngài làm mất thẻ phòng rồi sao ạ?"
Thư Uyển không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Thư Trạch từ góc khuất bước ra, thấy Thư Uyển mất hết thể diện rồi mới thong thả xuất hiện, đưa thẻ phòng ra, dịu giọng nói: "Anh, anh để thẻ phòng ở chỗ ba."
Theo tính toán của Thư Trạch, với tính cách không chịu nổi nửa phần ấm ức của Thư Uyển, nhất định sẽ tranh cãi ầm ĩ với cậu ta giữa chốn đám đông. Khi đó, cậu ta có thể tỏ ra rộng lượng, làm người em trai chịu đựng sự vô lý của người anh cùng cha khác mẹ. Cậu ta không tin sau chuyện đó còn ai thấy Thư Uyển đáng thương nữa.
Người đáng thương phải là cậu ta mới đúng.
Nhưng trái với dự liệu, Thư Uyển chẳng nói gì, chỉ tròn mắt nhìn cậu ta như thể rất cảm kích, khe khẽ nói: "Cảm ơn."
Nụ cười trên mặt Thư Trạch cứng đờ.
Có người lắm chuyện đứng bên cạnh nhận xét: "...Anh trai thực sự từng đẩy em trai à? Sao tôi thấy đâu giống vậy?"
"Đúng đấy... Anh mà đẩy nổi em sao? Tôi thấy em trai còn mập hơn anh trai nhiều ấy chứ?"
Thư Trạch: "..."
Cậu ta đang giữ cân nặng chuẩn của idol đấy nhé, là do Thư Uyển quá gầy thì có!
Ánh mắt Thư Trạch quét về phía sau, cố gắng giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, nhưng kỹ năng không đủ, dễ khiến người ta nhận ra cậu ta đang tức giận, trông lại càng u ám.
Tiếng bàn tán dừng lại, Thư Trạch nhìn biểu cảm của đám người xung quanh, đột nhiên nhận ra mọi người không hề có thái độ như cậu ta tưởng.
Rốt cuộc giữa cậu ta và Thư Uyển ai đúng ai sai, với những người này chẳng quan trọng—mọi chuyện cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Sau khi xác nhận hóa đơn, Thư Uyển nhận lại hộ chiếu, đi theo Thư Trạch rời khỏi du thuyền.
Cậu ngoái đầu nhìn ra biển, đây là lần đầu tiên cậu được thấy biển. Tiếc là hai ngày trên thuyền chỉ quanh quẩn trong khoang, không biết sau này còn cơ hội ra biển hay không.
Thư Uyển tiếc nuối quay đầu lại, lúc này mới nhận ra sắc mặt Thư Trạch rất tệ, như thể đang giận dữ. Cậu không hiểu vì sao Thư Trạch đột nhiên nổi giận, nhưng lại nhớ Thư Trạch vốn không ưa Thư Uyển trước kia.
Theo lời thì thầm ngày đầu tiên Thư Trạch nói bên tai cậu, Thư Uyển trước đây có khả năng đã bị người em trai này đẩy xuống biển.
Thư Uyển tụt lại nửa bước phía sau Thư Trạch, cẩn thận đề phòng cậu ta. Cậu quá xa lạ với thế giới này. Dù biết Thư Trạch chẳng phải người tốt, nhà họ Thư cũng không phải nơi nương tựa, cậu vẫn chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Vạn sự đều do mệnh, con người chẳng thể làm chủ được điều gì.
Đối với một ca nhi, lại càng là như thế.
Kéo chiếc vali nặng nề đi qua một quãng đường dài, Thư Uyển được Thư Trạch dẫn đến bãi đỗ xe. Đúng lúc đó, tài xế cũng vừa mang hành lý ký gửi về. Thư Uyển học theo cách ông ta, bỏ vali vào cốp xe.
Thư Bác Quần và Lưu Hiểu Lệ đã ngồi trong xe, nghe tiếng mở cửa thì nhíu mày hỏi: "Sao giờ mới đến?"
"Con vừa nghe thấy có người đang nói xấu về nhà chúng ta." Thư Trạch ngồi vào hàng ghế sau, giọng điệu đầy oán giận, "Ba, nhất định phải kết với nhà họ Úc sao? Ba có biết bên ngoài đang bàn tán về nhà mình thế nào không?"
"Con biết gì chứ?" Thư Bác Quần tỏ vẻ không hài lòng.
Thư Trạch còn định nói thêm, nhưng bị Lưu Hiểu Lệ hích một cái, đành đổi đề tài.
Thư Uyển thử mở cửa ghế phụ, rồi ngồi vào trong. Ba người ngồi phía sau trò chuyện rôm rả, còn cậu thì chỉ biết ngắm cảnh qua cửa kính xe, thứ gì cũng khiến cậu tò mò.
Trên đường là những chiếc ô tô, người người đều cầm điện thoại trên tay, các tòa cao ốc treo đầy bảng quảng cáo... Thư Uyển cố gắng đối chiếu những gì mình nhìn thấy với các từ ngữ được mô tả trong hai cuốn tiểu thuyết.
Ba người phía sau nói chuyện được vài câu thì yên lặng, mỗi người đều lấy điện thoại ra xem.
Thư Uyển để ý đến hành động của họ, chợt nhớ lúc ở phòng cậu không hề thấy thứ gì giống điện thoại.
Không chắc mọi người có mang theo điện thoại khi ra ngoài hay không, Thư Uyển cũng không dám hỏi những người sắp đưa cậu vào "hang hùm miệng sói", đành âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Xe nhanh chóng rời khỏi khu trung tâm với những tòa nhà cao tầng, tiến vào khu biệt thự, tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn, Thư Uyển khẽ thở phào.
Những tòa cao ốc không thấy đỉnh kia tuy hùng vĩ thật đấy, nhưng nhà cao đến thế, người lại nhỏ bé, ánh mặt trời cũng bị che mất, Thư Uyển luôn cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Theo như quan sát của Thư Uyển, nơi này có vẻ thật sự không tồn tại ca nhi. Cậu đã nhìn rất nhiều người qua đường, chẳng thấy ai giống như ca nhi cả. Ngược lại, cậu phát hiện hầu như ai cũng cầm một chiếc điện thoại.
Trong tiểu thuyết có nói, điện thoại không chỉ để liên lạc với người ở xa, mà còn có thể tra cứu mọi thứ. Nhân vật chính muốn nấu ăn, tìm đường, hay xem "truyền hình", chỉ cần lấy điện thoại ra là được.
Vẫn còn rất nhiều điều khiến Thư Uyển không thể hiểu nổi, nhưng cậu nghĩ, điện thoại nhất định là vật không thể thiếu trong cuộc sống của người hiện đại.
Đến biệt thự nhà họ Thư, tài xế chỉ xách hành lý cho ba người còn lại, Thư Uyển tự mình lấy hành lý từ cốp xe xuống. Vừa bước vào căn biệt thự, cậu còn lo không tìm được phòng của mình sẽ để lộ sơ hở. May thay, vừa vào cửa đã có người giúp việc đến đỡ hành lý, khiến Thư Uyển nhẹ cả người.
Kết thúc chuyến đi chỉ còn lại sự mệt mỏi, Thư Trạch chẳng buồn giữ thể diện, ngả phịch xuống ghế sofa, miệng gọi người mang nước hoa quả đến.
Thư Bác Quần và Lưu Hiểu Lệ đã lên lầu, chẳng ai đoái hoài đến Thư Uyển.
Thư Uyển bám sát người giúp việc trở về phòng ngủ, định tìm cơ hội để hỏi thêm vài chuyện. Cậu bước vào phòng, đưa mắt quan sát một vòng, rồi ngoảnh lại thì người giúp việc đã đặt hành lý xuống rồi rời đi từ lúc nào, không để lại lấy một lời.
Lúc này, Thư Uyển mới nhận ra, có lẽ cậu thật sự không được chào đón trong ngôi nhà này.
Nhà họ Thư trang hoàng rất cầu kỳ, còn có người giúp việc, điều kiện gia đình hẳn không tồi.
Trong tiểu thuyết, nhân vật chính chỉ là một "nhân viên công sở", thuê một căn phòng nhỏ trong khu dân cư, sống một mình, điều khao khát nhất chính là có được một căn "biệt thự" rộng rãi.
Thư Uyển không hiểu lắm về cấu trúc xã hội hiện đại, vì vậy cậu rất cần một chiếc điện thoại có thể tra cứu mọi thứ.
Không còn lòng dạ nào để thưởng thức nơi ở, Thư Uyển bắt đầu lục tung từng ngăn kéo, nhưng không tìm thấy chiếc điện thoại nào thuộc về cậu, chỉ thấy trên bàn đặt một vật bằng sắt dẹt dẹt, vừa mở ra thì màn hình lập tức sáng lên.
Một lát sau, màn hình hiện lên ảnh chụp cậu khoác vai với ba người khác.
Đây chắc là thứ được nhắc đến trong sách—gọi là máy tính nhỉ?
Thư Uyển nhớ lại cảnh Thư Trạch ở trên xe không ngừng gõ trên màn hình điện thoại, bèn thử đưa tay chạm vào màn hình máy tính, nhưng chẳng có phản ứng gì. Cậu đưa mắt xuống dưới, thấy hàng loạt nút bấm, lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Thư Uyển thử bấm một nút, máy tính phát ra một tiếng "ting", rồi chẳng có động tĩnh gì thêm.
Sau một hồi loay hoay, Thư Uyển mới phát hiện một mảng nhỏ dưới bàn phím có thể điều khiển một ký hiệu nhỏ trên màn hình, còn lại thì chịu chết.
Cậu chán nản ngả người xuống giường, điện thoại không tìm thấy, máy tính thì không biết dùng...
Thư Uyển nghi ngờ có phải điện thoại đã rơi xuống biển rồi không. Nếu vậy thì cậu biết làm sao? Ra ngoài mua à?
Chắc chắn là sẽ lạc mất... Huống chi cậu đâu có tiền.
Tối qua không ăn cơm, sáng nay cũng chẳng được ăn sáng, Thư Uyển thấy đói.
Mấy ngày ở trên du thuyền, những nhân viên phục vụ mà Thư Uyển tiếp xúc đều khá dễ nói chuyện, dù có lén quan sát cậu thì phần nhiều cũng chỉ vì tò mò.
Nhưng hôm nay sau khi gặp lại Thư Trạch, Thư Uyển mới chậm rãi nhận ra, có lẽ không phải do phục vụ quên mang đồ ăn cho cậu, mà là Thư Trạch đã âm thầm giở trò.
Giống như chuyện lấy mất thẻ phòng của cậu, rồi cố tình trốn trong góc để nhìn cậu mất mặt.
Dù đã trăm ngàn năm trôi qua, lòng ác ý của một người đối với người khác cũng không khác là bao, cách trêu chọc nhau thì vẫn cùng một kiểu.
Cơn đói về thể xác và sự mệt mỏi về tinh thần khiến Thư Uyển cảm thấy buồn ngủ. Người bình thường đói sẽ không ngủ nổi, nhưng Thư Uyển có cách tự an ủi riêng.
Cậu tưởng tượng ra một bát cơm đầy thức ăn, thậm chí quên cả đắp chăn, cứ thế nằm ngủ thiếp đi trên ga trải giường phảng phất mùi nước giặt thơm ngát.
...
Thư Uyển bị tiếng cãi nhau đánh thức.
Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã xế về phía tây, cậu đã bỏ lỡ bữa trưa, mà cũng chẳng có ai gọi dậy.
Thư Uyển nghĩ mình nên tìm cách kiếm chút gì ăn, không thể cứ để bụng đói thế này được.
Cậu mở cửa phòng ngủ, tiếng cãi vã càng rõ ràng hơn—là Thư Trạch và Lưu Hiểu Lệ.
Bước chân thật nhẹ nhàng di chuyển đến cầu thang, Thư Uyển nghe được tên mình trong cuộc đối thoại của hai người kia.
"...Thư Uyển đã giết người rồi, chẳng lẽ Úc Hằng Chương lại định cưới một kẻ sát nhân sao!?"
"Con tưởng Úc Hằng Chương sẽ tin mấy lời đồn nhảm đó à?" Giọng Lưu Hiểu Lệ hơi ngừng lại, "Hôm nay nghe được tin đồn kia, mẹ đã thấy có gì đó không đúng rồi, Tiểu Trạch, chẳng lẽ con nói với người ta rằng lúc đó là Thư Uyển đẩy con xuống biển?"
"Đương nhiên là không phải!" Thư Trạch vội vàng phủ nhận.
"Tốt nhất là không. Con biết mà, ba con rất coi trọng mối liên hôn với nhà họ Úc, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện."
Thư Trạch im lặng một lúc, không cam lòng nói: "Được, không nói đến tin đồn đó nữa, vậy sao nhất định phải là Thư Uyển? Chỉ vì bát tự của cậu ta? Nực cười quá không?"
"Con nói gì vậy?"
"Ý con là... tại sao người kết hôn với nhà họ Úc lại không thể là con!"
Trong phòng khách, Lưu Hiểu Lệ sững sờ nhìn Thư Trạch: "Tiểu Trạch, con nghĩ gì thế? Đó là Úc Hằng Chương đấy!"
Thư Trạch cãi lại: "Úc Hằng Chương thì sao? Đó cũng là người của nhà họ Úc!"
"Cậu ta là người nhà họ Úc! Nhưng là một người tàn tật!" Lưu Hiểu Lệ tức đến nỗi chỉ tay vào trán Thư Trạch, "Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, nhìn người không được chỉ nhìn vẻ bề ngoài!"
"Đám thanh niên các con chỉ biết chăm chăm vào tài sản nhà người ta, nhưng cũng phải biết có đến tay được không chứ!"
Lưu Hiểu Lệ giận dữ dạy con vài câu, rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu, không thấy có động tĩnh gì, liền hạ giọng nói với Thư Trạch: "Bây giờ nhà họ Úc đang tranh giành tài sản, chi thứ nhất chỉ còn Úc Hằng Chương là cháu trai, đừng thấy bây giờ cậu ta có vẻ oai phong, thực chất chẳng được chia bao nhiêu đâu. Còn lấy một người đàn ông, không sinh con được, con nghĩ nhà họ Úc sẽ bỏ qua con trai ruột của mình đem toàn bộ gia sản trao cho một đứa cháu không có hậu đại à?"
"...Nhưng đó vẫn là người nhà họ Úc mà." Thư Trạch vẫn không hiểu.
"Trời ạ, đúng là ngốc chết đi được!" Lưu Hiểu Lệ không nhịn được đẩy đầu con trai một cái, "Đợi đến khi chi thứ hai hoặc chi thứ ba nắm quyền, con nghĩ Úc Hằng Chương còn giữ được vị trí của mình chắc?"
Thấy Thư Trạch vẫn chưa hiểu, Lưu Hiểu Lệ dứt khoát nói thẳng: "Con tưởng nhà họ Úc tự nhiên tìm đến nhà mình à? Tất cả đều là công lao của mẹ!"
"Chi thứ hai dính vụ "kỳ thị đồng tình" kia, nên cần một thứ để che giấu, thế là liên thủ với chi thứ ba, mượn danh nghĩa chúc thọ lão gia để đẩy Úc Hằng Chương ra làm bình phong."
"Họ cần một 'con dâu nam', con cũng biết mà, mẹ với phu nhân chi thứ hai có quan hệ rất tốt, thế nên mẹ đã tiến cử Thư Uyển." Lưu Hiểu Lệ đắc ý nói, "Con đừng đứng sai hàng. Nhà mình từ đầu đến cuối đều theo phe chi thứ hai. Chuyện trong nhà họ Úc còn phức tạp hơn lời đồn nhiều, phu nhân chi thứ hai đã tiết lộ cho mẹ, sau này nếu chi thứ hai nắm quyền, chắc chắn sẽ tính sổ với Úc Hằng Chương. Có khi còn giở trò gì đó, như tội phạm kinh tế chẳng hạn? Đưa cậu ta vào tù cũng nên!"
"Còn về Thư Uyển ấy à, chỉ là con trai của vợ trước ba con thôi. Ba con thì mềm lòng, lần này chờ đến khi Úc Hằng Chương xảy ra chuyện, chắc ông ta cũng sẽ đủ quyết tâm để cắt đứt quan hệ với cái thằng con hoang đó rồi chứ?"
"Vừa bán cái ơn cho chi thứ hai, lại còn có thể nhân lúc này mà mượn danh Úc Hằng Chương phô trương một chút, chờ khi thời cơ đến thì xử lý luôn Thư Uyển."
"Mẹ gọi đây là một mũi tên trúng ba đích!"
Sắc mặt Thư Trạch hơi nhíu lại: "Úc Hằng Chương không còn cơ hội nào thật sao?"
Lưu Hiểu Lệ liếc mắt lườm cậu ta một cái, giận dữ nói: "Sao con vẫn còn nghĩ đến Úc Hằng Chương thế hả? Không lẽ con thật sự muốn gả cho cậu ta à? Nó là đàn ông đấy! Hơn nữa lại là một kẻ tàn tật đến đứng còn không nổi, ai biết được sau lưng có mấy cái sở thích quái gở gì không? Lấy nó làm chồng? Mẹ thật không hiểu nổi con nghĩ cái gì nữa!"
Nghe đến đây, Thư Trạch cũng bắt đầu dao động, tò mò hỏi: "Cái chuyện đó cũng là do phu nhân chi hai tiết lộ sao?"
Lưu Hiểu Lệ đang định mở miệng thì từ tầng trên truyền xuống giọng nói của Thư Bác Quần: "Mày đứng ở đây làm gì?"
Thư Uyển đang dán sát vào tường lén nghe thì bị dọa giật nảy mình, cậu vội vàng lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Thư Bác Quần.
Thư Bác Quần đang có việc bận suy nghĩ, cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ nhíu mày, giọng khó chịu: "Đúng lúc lắm, nhà họ Úc vừa gọi điện đến nói hôm nay sẽ đón mày qua bên đó làm quen với môi trường, gặp mặt trưởng bối. Mau thu dọn đồ đạc đi, qua đó ở vài hôm."