Edit: QuiinYue

***

"Tõm!"

"Cái tên điên này!"

"Nhanh! Mau xuống vớt nó lên..."

Âm thanh trên vách núi dần yếu đi, dòng nước lạnh buốt cứa vào vết thương chưa lành của Thư Uyển, là đau đớn hay tê dại, cậu chẳng thể phân biệt nổi.

Cậu không muốn bị bắt lại nữa.

Trời u ám, bão táp sắp ập đến.

Đôi tay khua khoắng theo bản năng ngày càng nặng nề. Thư Uyển ngước nhìn mặt sông tối đen không chút ánh sáng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cứ chìm xuống vậy đi.

Những ngày tháng ở Lưu phủ quá đau khổ, những đêm dài quỳ không dứt, những trận đòn chịu không xuể, ngay cả một bát cơm cũng phải tranh với chó... Cậu không muốn quay lại cái nơi lạnh lẽo đó nữa.

Nếu sớm muộn gì cũng phải chết thảm, thì cứ để cậu lặng lẽ nằm lại dưới lòng sông này. Cha sẽ không trách cậu đâu.

Cậu nhớ cha.

Trong đêm mưa gió lạnh lẽo, căn nhà tranh rách nát ấy cũng lạnh không kém. Nhưng vòng tay của cha lại ấm áp đến lạ, đủ để che chắn cho cậu khỏi mọi cơn ác mộng.

Những hạt mưa rơi tí tách tạo thành những gợn sóng trên mặt sông. Giọng nói dịu dàng của cha như vẫn văng vẳng bên tai: "Uyển nhi à, cha không thể nhìn con trưởng thành được rồi... Con phải sống thật tốt, trở thành một ca nhi kiên cường, đừng bao giờ khuất phục trước cái gọi là số phận..."

Nước sông tràn vào mũi miệng, cắt đứt hơi thở. Tầm nhìn của Thư Uyển dần trở nên mờ mịt.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, cậu thầm cầu xin sự tha thứ từ người đã cho cậu cuộc sống này.

...Cha ơi, Uyển nhi cũng muốn sống tiếp.

Nhưng... Uyển nhi thực sự đau đớn quá...

...

Con sông nhỏ sau núi Xuân Hương không hề dữ dội, Thư Uyển cũng không biết mình có được cứu lên không. Nhưng cậu hy vọng là không.

Trong lúc ý thức mơ hồ, con sông nhỏ dường như biến thành biển cả. Làn nước lạnh thấu xương cuốn lấy cậu, như muốn tẩy sạch mọi đau khổ trên thân thể. Thư Uyển nghĩ, có lẽ lần này cậu thực sự sẽ chết. Nếu không, tại sao giữa dòng sông lại xuất hiện một vật khổng lồ như thế này?

Đó giống như một con tàu vượt đại dương trong tranh vẽ. Không, phải còn to lớn hơn cả tàu thuyền, với lớp vỏ sắt bọc kín, rẽ sóng tiến tới.

Những con người trên tàu hô hoán lên khi vớt cậu khỏi dòng nước. Từng giọt mưa rơi lộp độp trên khuôn mặt cậu, bầu trời phía trên là những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn, kéo dài đến vô tận. Một lực mạnh ép vào lồng ngực, khiến cậu không thể kiểm soát mà nôn hết nước đọng trong phổi ra ngoài.

Cậu ho sặc sụa, rồi lại rơi vào hôn mê.

Đợi đến khi ý thức trở lại, Thư Uyển phát hiện mình đang nằm trên một đám mây ấm áp, mềm mại. Thực ra cậu vẫn chưa mở mắt, nhưng trong đầu chỉ có thể nghĩ ra cách ví von như vậy.

Chiếc giường dưới người quá mềm mại, tấm chăn đắp trên người lại nhẹ nhàng và ấm áp. Nếu không phải đang ở trên mây, thì còn có thể ở đâu được nữa?

Cơn đau nhức từ vết thương chậm rãi kéo tới, tàn nhẫn nhắc nhở Thư Uyển rằng cậu vẫn chưa dễ gì được giải thoát.

Sáu tháng sau khi gả vào Lưu gia, Thư Uyển đã học được rằng không nên dễ dàng mở mắt sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê. Xung quanh yên tĩnh lạ thường. Dù tiết xuân vẫn còn se lạnh, nhưng trong căn phòng này lại ấm áp đến kỳ lạ.

Lưu gia sẽ không đời nào đốt than cho cậu, nên là có người khác đã cứu cậu sao?

Thư Uyển nín thở, lắng nghe thật kỹ âm thanh xung quanh. Không có tiếng thở, hẳn là không có ai ở bên cạnh cậu.

Kinh nghiệm bị bắt quả tang khi giả vờ ngủ khiến cậu phải tiếp tục nằm im thêm nửa nén hương nữa, để chắc chắn rằng không ai có thể nín thở lâu đến vậy. Đến lúc cảm thấy an toàn, cậu mới cẩn thận hé mắt ra một chút.

Chẳng bao lâu sau, cậu quên luôn cả việc phải cảnh giác. Thư Uyển mở to hai mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.

Đây là một căn phòng nhỏ chật hẹp, không có cửa sổ. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy toàn bộ căn phòng. Không gian kín mít tạo cảm giác ngột ngạt, như thể đây là một nhà giam. Nhưng Thư Uyển biết không phải. Nơi này quá sạch sẽ, ngăn nắp, không có nhiều đồ trang trí, bài trí lại vô cùng đơn giản—một phong cách mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Còn cả những vật phát sáng kia nữa... Thư Uyển ngẩng đầu nhìn lên chiếc đèn gắn trên tường. Ánh sáng chói lóa khiến cậu hoa cả mắt, nhưng vẫn không thể tìm thấy ngọn lửa nhỏ ẩn bên trong chụp đèn.

Sao lại sáng đến vậy được?

Cậu đang ở nơi nào thế này?

Căn phòng chỉ có một chiếc giường mềm mại, chiếm hơn một nửa diện tích không gian. Thư Uyển lần mò xuống mép giường, nhìn thấy một đôi giày kiểu dáng lạ lẫm đặt ở dưới.

Quần áo trên người cậu đã được thay đổi. Bộ đồ mới đơn giản nhưng cũng kỳ lạ không kém. Thư Uyển không quen đi chân trần, nhưng không có nhiều lựa chọn hơn. Cậu đành nhét đôi chân trắng nõn của mình vào đôi giày nhựa hở mũi.

Những ngón chân trắng ngần co lại một cách không thoải mái.

Chân của ca nhi không thể tùy tiện cho người khác xem, không đến mức lộ ra một chút là phải chết, nhưng chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trích là không đứng đắn.

Không tìm thấy túi tất hay thứ gì tương tự, Thư Uyển đành lê đôi dép, cố gắng giấu những ngón chân vào phần giữa của mặt giày.

Trông cậu giống như một con mèo nhỏ lạc vào môi trường xa lạ, vừa hiếu kỳ vừa đầy cảnh giác. Đôi mắt mở to, cậu chăm chú quan sát từng món đồ trong căn phòng nhỏ, vừa ngờ vực vừa đoán mò công dụng của chúng, nhưng lại không dám chạm vào bất cứ thứ gì.

Nếu như đồ đạc trong phòng ngủ còn có thể tạm đoán được, thì khu vực nhỏ được ngăn cách trong phòng lại khiến Thư Uyển hoàn toàn bối rối.

Tấm gương sáng bóng bất ngờ hiện ra, phản chiếu hình ảnh của một con mèo nhỏ đang thám thính khắp nơi, làm cậu giật mình lùi lại. Trong lúc hoảng hốt, cậu va vào cánh cửa của phòng tắm, động đến vết thương trên lưng. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, đau đớn hiện rõ trên gương mặt, và người trong gương cũng lập tức phản ứng giống y như vậy.

Lúc này Thư Uyển mới phát hiện ra không phải trong phòng có người, mà là cậu. Đây là một tấm gương có thể phản chiếu người và vật một cách chân thực đến từng chi tiết nhỏ.

Người trong gương cũng ngỡ ngàng như cậu, đưa tay ra như muốn chạm vào chính mình. Không giống như gương đồng thường bị lệch màu hay méo mó, hình ảnh trong tấm gương này hoàn toàn giống hệt—từng ngón tay, từng biểu cảm đều y như đúc.

Ánh mắt của Thư Uyển dừng lại ở bồn rửa tay dưới gương. Cậu lờ mờ đoán được đây là nơi dùng để rửa mặt hoặc tay, nhưng lại không hiểu nước sẽ chảy ra từ đâu, cũng không dám tùy tiện chạm vào vòi nước.

Chưa đợi Thư Uyển nghiên cứu thêm, cánh cửa bên cạnh phòng tắm bất ngờ phát ra tiếng động.

"Tích—" một tiếng.

Âm thanh ấy lại khiến Thư Uyển giật mình.

Cánh cửa bật mở rồi khép lại, để lộ một hành lang bên ngoài căn phòng. Hành lang dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối, hai bên là chi chít những cánh cửa đóng kín.

Nhìn qua, nơi này lại giống như một phòng giam.

Là một phòng giam cực kỳ sạch sẽ sao? Thư Uyển đoán thầm.

Căn phòng nhỏ chật hẹp bỗng chốc trở nên chật chội hơn khi có ba người bước vào. Không còn chỗ nào để trốn, Thư Uyển bị bắt gặp ngay tại chỗ.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu vừa nhìn thấy cậu đã túm ngay lấy cổ áo: "Mày còn biết dậy à?"

Đầu óc Thư Uyển trống rỗng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu bị lôi ra khỏi phòng tắm, rồi bị đẩy mạnh xuống sàn. May mà dưới sàn có trải một lớp thảm dày, không mềm mại nhưng vẫn dễ chịu hơn nền đá xanh lạnh buốt rất nhiều.

Thư Uyển không kịp nghĩ nhiều, cậu vội cuộn tròn người lại, cố gắng giảm thiểu tổn thương.

"Mày định diễn trò cho ai xem hả?" Thư Bác Quần tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi, chẳng màng giữ vẻ ngoài nhã nhặn. Chân ông ta đạp mạnh hai cái vào người đang co ro dưới sàn: "Thư Uyển, thằng con hoang, hôm nay mày làm tao mất sạch mặt mũi rồi!"

"Được rồi, nhỏ tiếng thôi, kẻo để người ta nghe thấy." Lưu Hiểu Lệ kéo cánh tay Thư Bác Quần, nhưng không thực sự ngăn cản. Đợi ông ta đá thêm hai cái nữa vào người đang co rúm ở góc giường, bà ta mới lên tiếng: "Thôi nào, đừng làm hỏng gương mặt của nó. Đến lúc nhà họ Úc hỏi thì phiền lắm."

Ngày thường Thư Uyển như một con sói con, hôm nay lại không lên tiếng, sợ là nhảy xuống biển làm hỏng bộ não rồi.

"Tao nói cho mày biết, cuộc hôn nhân này mày gả thì phải gả, không gả cũng phải gả! Ngày cưới đã định rồi, đừng có giở trò nữa, không thì tao sẽ khiến mày sống không nổi, chết không xong!" Thư Bác Quần thở hắt ra, nói tiếp: "Mấy ngày này mày không được bước chân ra khỏi phòng! Tao sẽ bảo người mang cơm đến cho mày. Còn nhỏ mà không biết học điều hay lẽ phải, lại đi học đòi người khác tự tử, tao thấy mày đúng là giống con mẹ đã chết sớm kia, trên không ngay thẳng thì dưới lệch lạc!"

Lưu Hiểu Lệ thấy vậy, khẽ huých vào tay Thư Bác Quần, cuối cùng cũng khiến ông ta ngậm miệng lại, có vẻ như bà ta sợ rằng Thư Uyển lại nhảy xuống biển lần nữa.

Sau khi đóng vai người nghiêm khắc, giờ đến màn an ủi dịu dàng. Lưu Hiểu Lệ cúi người, đỡ lấy Thư Uyển còn đang co rúm, nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu ngọt ngào: "Ôi chao, Tiểu Uyển, không phải dì muốn trách con, nhưng lần này con thực sự không đúng rồi đấy. Dì và bố con đều có ý tốt thôi. Con thử nghĩ mà xem, nhà họ Úc là gia đình gì. Được gả vào nhà họ, đó là phúc mà mấy đời mới tu được!"

"Con xem con này, trước khi đi đã đồng ý rất rõ ràng rồi. Sao giờ lại đột nhiên muốn đổi ý? Còn làm ra chuyện nhảy xuống biển thế này nữa. Nhìn xem, bố con sợ đến thế nào kìa. Tuổi ông ấy lớn rồi, làm sao chịu đựng nổi kiểu kích thích này của mấy đứa trẻ như con chứ?"

Thư Uyển hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, cũng không dám mở miệng trả lời. Cậu bị Lưu Hiểu Lệ nắm lấy cánh tay, ép ngồi xuống mép giường. Đợi đến khi bà ta buông tay, cậu lập tức co mình lại, trốn vào góc giường.

Lưng tựa vào tường lạnh lẽo, trái tim đang treo lơ lửng của cậu dường như cuối cùng cũng tìm được chút điểm tựa.

Thư Bác Quần nhìn bộ dạng từ chối giao tiếp của Thư Uyển mà thấy nhức đầu. Không biết trút giận vào đâu, ông ta nhặt chiếc dép lê rơi trên sàn lên, ném mạnh về phía Thư Uyển: "Mày thích đàn ông đã đủ làm người ta ghê tởm rồi! Bây giờ có cơ hội tốt như thế đặt ngay trước mắt, đúng như ý mày mong muốn, mà mày vẫn không biết trân trọng! Đợi đến khi vào nhà họ Úc sẽ chẳng còn ai chiều chuộng mày nữa đâu!"

"Hôm nay tao nói cho mày rõ, Thư Uyển, tao nuôi mày 20 năm, không mong mày làm nên trò trống gì, chỉ cần không bôi nhọ gia đình nhà họ Thư này, tao đã thắp nhang tạ ơn trời đất rồi!"

"Mày nhất định phải gả vào nhà họ Úc, đừng tưởng rằng tao chiếm được lợi lộc gì! Lấy lòng Úc Hằng Chương, mày cũng chẳng thiếu phần tốt đâu! Nếu mày thật sự thấy mình lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, thì làm ơn dùng đầu óc suy nghĩ cho rõ ràng, nghĩ xem cái gì nên làm, cái gì không nên làm!"

Hôm nay bị mất mặt trước bao người, Thư Bác Quần càng nhìn đứa con trai cả của mình lại càng bực bội. Ông ta vờ như không thấy sự bất thường của "Thư Uyển", dưới lời khuyên nhủ dịu dàng của Lưu Hiểu Lệ, liền rời khỏi căn phòng kín khiến người ta khó thở ấy trước một bước.

Lưu Hiểu Lệ dặn dò đứa con trai ruột vẫn luôn đứng yên ở góc phòng, không nói lấy một lời: "Tiểu Trạch, con vào khuyên anh con thêm lần nữa đi, đừng khiến ba con giận nữa, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của gia đình một lần thôi mà."

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, giọng Lưu Hiểu Lệ nhẹ nhàng truyền vào trong: "Phải rồi, lát nữa đi nhớ cầm luôn thẻ phòng của anh con nhé, giờ tâm trạng của Tiểu Uyển không ổn định, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt."

Thư Uyển không biết thẻ phòng có tác dụng gì, cậu chỉ cảnh giác nhìn vị thiếu gia nhỏ tuổi còn lưu lại trong phòng này.

Thư Trạch nhàn nhạt liếc nhìn Thư Uyển trên giường, lục lọi trên bàn rồi nhét thẻ phòng của Thư Uyển vào túi áo mình.

Tuy gọi là em, nhưng thực ra Thư Trạch chỉ nhỏ hơn Thư Uyển có mấy tháng.

Thư Trạch đánh giá căn phòng nhỏ hẹp, nhếch môi ra vẻ không hài lòng. Lúc đăng ký thông tin, cậu ta cố tình sắp xếp cho Thư Uyển ở khoang hạng thấp nhất, nhưng dù sao cũng là du thuyền sang trọng, khoang nội thất tệ đến đâu cũng chẳng đến mức quá tàn tạ.

Thư Trạch nghĩ, đáng lẽ Thư Uyển phải chết đuối dưới biển mới phải, sao lại có người cứu cậu lên được cơ chứ?

Đôi dép lê bị văng lên người Thư Uyển rồi trượt xuống giường, giờ bị Thư Trạch gạt đi với vẻ ghê tởm. Vừa rồi Thư Bác Quần ra tay, Thư Uyển cũng không phản kháng, đoán chừng là vì ngâm mình trong biển một phen nên thể lực không đủ.

Thư Trạch đưa tay túm lấy Thư Uyển kéo lại gần, kề sát tai cậu lạnh giọng nói: "Lần này coi như mày mạng lớn, nhưng tao đã nói với mày rồi, không có chuyện gì Thư Trạch tao không làm được... Đừng có mơ tưởng đến chuyện đổi đời dễ dàng như thế, chỉ cần một ngày mày chưa vào cửa nhà họ Úc, tao vẫn còn cơ hội."

Khoảng cách gần như vậy, Thư Trạch vẫn cảnh giác đề phòng Thư Uyển đột nhiên nổi điên cắn cậu ta một phát, nhưng nhìn điệu bộ hiện giờ, có vẻ Thư Uyển thực sự đã bị dọa cho sợ hãi đến mức không dám phản ứng gì.

Cơn bực dọc trong lòng Thư Trạch lập tức nguôi ngoai.

Ai mà chẳng sợ chết chứ, bình thường Thư Uyển tỏ vẻ cứng rắn, giờ chẳng phải cũng giống như bao kẻ khác thôi sao.

Cậu ta vung tay ném Thư Uyển trở lại giường, như thể sợ bẩn mà còn dùng ga trải giường lau lau tay. Khi ngẩng đầu lên, Thư Uyển vẫn co người lại ở đầu giường, hoàn toàn không có ý định phản kháng nào.

Cuối cùng cũng dọa được thằng điên này sợ rồi, nhưng Thư Trạch lại cảm thấy mất hết hứng thú. Cậu ta chẳng buồn để tâm đến Thư Uyển nữa, quay người định rời đi, nhưng đột nhiên lại thấy có gì đó không đúng.

Vẫn là mái tóc dài không ngắn không dài kia, vẫn là bộ dạng đáng thương giả ngây giả dại như đóa sen trắng kia, nhưng mà hình như...

Mi mắt trái của Thư Uyển... trước đây có nốt ruồi son sao?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play