Edit: QuiinYue
***
Bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu, giọng nói của cha dịu dàng cất lên: "Ngoan, Uyển Nhi ngoan, đừng khóc nữa."
"Sau này sẽ không còn đau nữa..."
Thư Uyển nhấc chân, cố gắng chạy thật nhanh về phía trước, nhưng mãi vẫn không đuổi kịp bóng dáng đang dần xa khỏi tầm mắt cậu kia.
"Cha ơi... đợi con với..."
"Đợi Uyển nhi!"
"Cha!!"
Thư Uyển giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mộng, thở hổn hển từng hơi lớn, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra mình vẫn đang ở trong phòng ngủ nhà họ Úc.
Cảm giác bất lực trong giấc mơ nhanh chóng tan biến, Thư Uyển nhớ lại chuyện Úc Hằng Chương đã ôm cậu, thay đồ cho cậu.
Mặt lập tức nóng bừng lên, Thư Uyển cúi đầu nhìn bộ đồ rộng thùng thình trên người, không phải kiểu dáng cậu mang theo từ nhà họ Thư.
Lại chợt nhớ đến cây kim bạc kia, cậu nhìn xuống mu bàn tay, kim đã được rút ra, chỉ còn lại một vết kim xanh tím.
Thư Uyển không hiểu lắm, nhưng đoán chắc là phương pháp trị liệu tương tự châm cứu, bởi vì bụng cậu không còn đau như trước nữa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thư Uyển do dự một chút rồi đáp khẽ một tiếng.
Cửa được đẩy ra, một người đàn ông lạ mặt bước vào, Thư Uyển bất giác co người lại, căng thẳng siết chặt mép chăn. May thay người đàn ông không tiến lại gần, chỉ đứng ở cửa lễ phép nói: "Cậu Thư, cậu tỉnh rồi. Tôi là trợ lý của Úc tổng, họ Trần. Tối qua cậu bị viêm dạ dày cấp tính, Úc tổng đã gọi bác sĩ gia đình đến truyền dịch cho cậu, nhưng bác sĩ nói tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, Úc tổng bảo tôi đến đón cậu."
Thư Uyển nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, đoán chừng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cậu mím môi, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi... để tôi thay đồ trước."
Người đàn ông tự xưng là trợ lý lập tức chủ động lui ra khỏi phòng ngủ.
Thư Uyển đứng dậy rửa mặt thay đồ, vừa lục quần áo trong vali vừa suy nghĩ, trợ lý là gì? Người giúp Úc Hằng Chương xử lý công việc?... giống như Tiểu tư?
Đợi đến khi cậu bước ra khỏi phòng ngủ, trợ lý Trần vẫn đang đợi ở cửa: "Xe đã đậu dưới lầu rồi."
Ngồi lên xe, trợ lý Trần giải thích cho Thư Uyển: hiện giờ người nhà họ Úc đều đang ở bệnh viện, chuẩn bị đón ông cụ Úc về nhà chính.
Úc Khải Phong, ông nội của Úc Hằng Chương, đã nằm viện suốt nửa năm, trải qua hai lần phẫu thuật, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Không biết có phải trùng hợp hay không, ngay sau khi hôn sự giữa Úc Hằng Chương và Thư Uyển được định ra, bác sĩ điều trị chính rốt cuộc cũng gật đầu cho xuất viện.
Sáng nay, thím hai của Úc Hằng Chương còn nói: "Ông trời phù hộ, chắc chắn là chuyện hôn nhân của Hằng Chương đã trừ được tà khí cho cha. Tôi đã nói mà, Tiểu Uyển là phúc tinh của nhà chúng ta, bát tự do lão thầy bói xem không thể sai được."
Thím ba cũng phụ họa theo: "Đúng đó, đứa nhỏ Thư Uyển này tôi xem ảnh rồi, là đứa trẻ rất ngoan. Không phải chị dâu đã gọi cậu ấy đến nhà chính rồi sao? Người đâu rồi? Sao không thấy xuống?"
"Tối qua Tiểu Uyển bị cảm lạnh, Hằng Chương bảo nó nghỉ ngơi cho khỏe đã." Nếu Úc Hằng Chương chưa nói với bà chuyện giữa anh và Thư Uyển là thỏa thuận riêng, e là Phương Thư Nhã đã thấy khó chịu khi nghe hai người kia thay nhau tâng bốc. Nhưng giờ bà đã biết, thêm vào đó ấn tượng ban đầu với Thư Uyển cũng không tệ, nên liền thuận theo lời họ: "Hôm qua tôi vừa nhìn thấy đã thích Thư Uyển rồi, còn phải cảm ơn em dâu đã lo cho việc hôn sự của Hằng Chương như vậy, con trai nhà mình còn chưa có mối nào đã giúp Hằng Chương định được một mối tốt như thế."
Thím hai cười nói: "Ây, đều là người một nhà, Hằng Chương mất cha từ nhỏ, chị dâu một mình vất vả, nhiều chuyện không lo xuể, tôi là thím cũng nên góp phần."
Phương Thư Nhã thản nhiên nói: "Cha nó mất, một mình tôi quả thật không thể lo hết mọi việc, may mà từ nhỏ Hằng Chương đã khiến người ta yên tâm, chưa bao giờ gây rắc rối. Lần này cha bệnh nặng, Hằng Chương quản lý công ty rất ổn thỏa, xử lý mọi chuyện đâu ra đó, cũng không khiến công ty mất mặt, coi như không phụ lòng cha."
Nụ cười nơi khóe miệng thím hai lập tức cứng lại.
Suốt nửa năm ông cụ Úc bệnh nặng, Úc Hằng Chương vượt qua hai người chú để quản lý công ty, dù hai nhà có cố gắng thế nào cũng không moi ra được lỗi lầm của anh, thậm chí anh còn chủ trì chốt được hai dự án lớn khó nhằn.
Nửa năm qua, chuyện duy nhất gây tai tiếng cho nhà họ Úc, chính là đứa cháu nội bên nhị phòng – Úc Bách – công khai phát biểu những lời lẽ kỳ thị đồng tính.
Chuyện này lập tức bị truyền thông chộp lấy, công kích một thời gian, kéo theo danh tiếng nhà họ Úc cũng bị ảnh hưởng không ít, đúng là mất mặt nghiêm trọng.
Sáng nay trợ lý Trần đến tìm Úc Hằng Chương để kiểm tra công việc, đúng lúc chứng kiến cuộc đấu khẩu này. Khi đó Thư Uyển vẫn còn ngủ mê man bất tỉnh.
Lần trước trợ lý Trần gặp Thư Uyển là khi cậu đến công ty tìm Úc Hằng Chương ký hợp đồng tiền hôn nhân, trợ lý Trần cũng có mặt, chứng kiến hai người trong vòng chưa đầy năm phút đã dứt khoát quyết định một cuộc giao dịch kéo dài ba năm.
Có điều, nhìn phản ứng hiện tại của Thư Uyển, có vẻ cậu không còn nhớ anh ta nữa.
Giới hào môn vốn tính toán nhiều, vị thiếu gia này không chút do dự dùng hôn nhân đổi lấy tài nguyên, e rằng cũng không phải kẻ dễ chơi.
Trợ lý Trần gửi tin nhắn cho Úc Hằng Chương xong, quay đầu lại liền thấy "kẻ không dễ chơi" kia đang yên tĩnh ngồi trên ghế sau, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người chỉ toát lên một chữ: ngoan.
Trực giác nói cho anh ta biết, Thư Uyển này không giống với người mà anh ta từng gặp lần trước.
Vậy là tiểu thiếu gia này đang dựng lên một "hình tượng mới" sao?
Đến bệnh viện, Thư Uyển cứ tưởng sẽ gặp được Úc Hằng Chương, ai ngờ vẫn là trợ lý Trần dẫn cậu đi, đi cùng còn có một nữ bác sĩ mặc blouse trắng.
Thái độ của nữ bác sĩ rất khách khí lễ phép, mỉm cười nói: "Cậu Thư, các hạng mục kiểm tra đã được sắp xếp xong, vậy chúng ta đi lấy máu trước nhé?"
Đôi mắt Thư Uyển lập tức trừng lớn, hoảng hốt nói: "Lấy... lấy máu?"
Tại sao phải lấy máu của cậu?
Nữ bác sĩ liền hiểu ra: "À, cậu sợ lấy máu à? Vậy thì chúng ta làm kiểm tra khác trước nhé." Vừa nói vừa lấy từ kệ ra một chiếc cốc nhỏ và một ống nghiệm: "Vậy làm xét nghiệm nước tiểu trước nhé, nhà vệ sinh ở đằng kia."
"Xét... xét nghiệm nước tiểu?" Thư Uyển lúng túng cực độ, không biết phải làm sao, đành quay sang nhìn trợ lý Trần cầu cứu.
Trợ lý Trần nghi ngờ: "Có vấn đề gì sao?"
Thư Uyển lùi lại một bước, bất an hỏi: "Vậy... Úc tổng đâu?"
Trợ lý Trần: "..."
Trợ lý Trần: "Úc tổng ở tầng trên."
Đi xét nghiệm nước tiểu thì tìm Úc tổng làm gì? Là để anh ta đỡ giúp hay thế nào?
Vẫn là nữ bác sĩ đáng tin cậy hơn, đoán rằng Thư Uyển không biết, cô chỉ tay lên tấm bảng treo trên tường, vừa chỉ vừa giải thích: "Tiểu vào cốc nhựa rồi đổ vào ống nghiệm, không cần quá đầy, vặn chặt nắp lại mang ra là được."
Nói xong còn chu đáo rút hai tờ giấy đưa cho Thư Uyển.
Thư Uyển: "..."
Thời đại này ai nấy đều... cởi mở đến vậy sao...
Trên bảng là hướng dẫn chi tiết cách lấy mẫu nước tiểu, treo ngay chính diện tường, hiển nhiên đây là một mục kiểm tra rất phổ biến. Thư Uyển lo nếu còn chần chừ nữa sẽ bị xem là kẻ khác người.
Một mình cậu bước vào nhà vệ sinh, may mà bên trong không có ai. Vào buồng riêng, Thư Uyển gạt sạch tạp niệm, nhanh chóng hoàn thành mọi thao tác, lúc bước ra, gương mặt vốn trắng như tuyết đã đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Cậu cứ tưởng kiểm tra nước tiểu đã đủ mất mặt rồi, nào ngờ sau khi hoàn tất mấy hạng mục không đau không ngứa khác, Thư Uyển lại bị đưa đến một căn phòng. Người ngồi trước máy móc phức tạp nhận lấy tờ phiếu từ tay nữ bác sĩ, hơi nâng cằm ra hiệu cậu vén áo lên rồi nằm lên chiếc giường hẹp bên cạnh.
Lần này, Thư Uyển sống chết không chịu phối hợp nữa.
Kiểm tra nước tiểu dù gì cũng làm một mình được, còn cái này thì... giữa ban ngày ban mặt mà phải vén áo lên!
Lại còn vén cao quá ngực!
Thư Uyển lập tức lùi về phía cửa, kinh hãi nói: "Không được!"
Trợ lý Trần đang đứng ngoài nghe tiếng động liền nhìn vào, không hiểu gì: "Cậu Thư, chỉ là làm điện tâm đồ thôi, không đau đâu."
Thư Uyển quay đầu lại nhìn anh ta, vành mắt đã hoe đỏ, cậu dùng giọng điệu như thể trời sắp sập tới nơi, oán thán: "Sao cứ thế mà vén áo lên cho người khác xem được chứ..."
Trợ lý Trần: "..."
Không phải chứ, nơi này đúng là bệnh viện tư nhân của nhà họ Úc đúng không?
Là một bệnh viện chính quy không thể chính quy hơn nữa đúng không?
Vậy mà phản ứng của Thư Uyển...
Thấy trợ lý Trần không nói gì, khí thế của Thư Uyển lập tức yếu đi, cậu nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này là bình thường sao?"
Trợ lý Trần: "..."
Trợ lý Trần: "...Việc này không bình thường sao?"
Thư Uyển nhất thời không thể chấp nhận cú sốc đến từ y học hiện đại. Mặc dù Lưu Ngạo Nhân đã phủ một tầng bóng tối dày đặc lên hai chữ "phu quân", nhưng giờ người duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến chính là người đàn ông sắp cùng cậu thành thân trong tương lai không xa kia.
Đó là người duy nhất mà cậu có thể dựa vào.
Thư Uyển lộ ra vẻ cầu xin: "...Tôi muốn gặp Úc tổng."
"Úc tổng?" Trợ lý Trần nhìn dáng vẻ đáng thương của Thư Uyển, bỗng như bừng tỉnh ngộ.
Thì ra là vậy...vị này chuẩn bị dựng lên một hình tượng 'hoa sen trắng' à.
Khám sức khỏe mà cũng muốn tổng tài tháp tùng bên cạnh?
Anh ta hiểu, anh ta hiểu hết rồi.
Lúc đầu Úc Hằng Chương và Thư Uyển ký thỏa thuận tiền hôn nhân, trong điều khoản có nêu rõ: Thư Uyển cần phối hợp với Úc Hằng Chương thể hiện hôn nhân hạnh phúc của hai người trước công chúng, nhằm nâng cao hình ảnh tích cực của Tập đoàn Úc thị.
... Cùng vị hôn phu đi khám bệnh cũng coi như là một cách thể hiện tình yêu phải không?
Không rõ thái độ của Úc tổng ra sao, trợ lý Trần quyết định hỏi trước rồi tính sau.
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Thư Uyển, trợ lý Trần gọi điện thoại, sau khi trình bày ngắn gọn tình hình thì cúp máy với vẻ khó tin: "Úc tổng nói lát nữa anh ấy sẽ xuống."
Không ngờ Úc Hằng Chương đến thật.
Vì thế, trợ lý Trần ngồi cùng Thư Uyển đầy thấp thỏm chờ đợi ở băng ghế hành lang bệnh viện, đợi Úc Hằng Chương.
Thư Uyển liên tục nhìn về phía thang máy cuối hành lang, trong lòng cầu mong người đàn ông đã dịu dàng đối đãi với cậu đêm qua cũng sẽ tiếp tục cứu vớt cậu khỏi cảnh khốn quẫn này hôm nay.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bánh xe lăn trên mặt sàn đá hoa vang lên, Thư Uyển ngẩng đầu nhìn, Úc Hằng Chương trong bộ đồ đen trắng đang tiến về phía cậu.
Cùng một kiểu quần áo, mặc trên người Thư Trạch và Thư Bác Quần có vẻ bình thường, nhưng đến lượt Úc Hằng Chương lại cực kỳ có khí thế, cho dù anh đang ngồi trên xe lăn.
Màu đen khiến người ta cảm thấy nghiêm túc, chiếc kính gọng bạc càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, khiến Thư Uyển vô thức ngồi thẳng người.
"Sao vậy?" Dù hỏi Thư Uyển, ánh mắt Úc Hằng Chương lại hướng về phía trợ lý Trần.
Trợ lý Trần cắn răng trả lời: "Cậu Thư không muốn làm điện tâm đồ."
Xe lăn dừng lại bên cạnh, mang theo mùi thảo dược nhàn nhạt khiến người ta an tâm. Thư Uyển cúi đầu, mím môi nói khẽ: "...Làm điện tâm đồ phải vén áo lên."
Úc Hằng Chương hiểu sai ý, cứ tưởng Thư Uyển không muốn để người khác thấy vết thương trên người.
Anh dùng giọng điệu của người lớn dỗ trẻ con, kiên nhẫn trấn an: "Em yên tâm, bác sĩ ở đây rất kín miệng, sẽ không nhiều lời đâu."
"Nhưng!" Thư Uyển hoảng hốt ngẩng đầu, "Họ sẽ nhìn thấy em... Anh không để ý sao?"
Úc Hằng Chương bật cười: "Tôi để ý gì chứ."
Anh tưởng cậu sợ người khác bàn tán sau lưng, bèn nói: "Bác sĩ gia đình tối qua bảo sức khỏe em không ổn, những hạng mục cần làm thì vẫn phải làm, đừng nghĩ nhiều. Bác sĩ nào mà chưa từng thấy qua chứ, đi nhanh đi."
Thư Uyển lại lần nữa nhận ra, nơi đây quả thật không phải Đại Lương, không có ca nhi, quan hệ giữa đàn ông với nhau chắc cũng không cần kiêng dè nhiều như vậy.
Nếu ngay cả phu quân của cậu cũng không để tâm, người bên trong lại là thầy thuốc, vậy thì cậu chỉ còn cách nghe theo.
Đúng như trợ lý Trần nói, điện tâm đồ không hề đau, bác sĩ cũng chẳng nói thêm lời nào. Chỉ là những ngón tay xa lạ chạm lên người, vẫn khiến Thư Uyển cảm thấy khó chịu.
Không phải là thân thể, mà là trong lòng.
Khó chịu đến mức cậu muốn khóc.
Bước ra khỏi phòng điện tâm đồ, vành mắt Thư Uyển đã hoe đỏ.
Úc Hằng Chương vẫn còn ở hành lang, bên phía Úc Khải Phong đang có một đám người vây quanh, anh chẳng giúp được gì, chỉ xuất hiện lấy lệ rồi quay lại đợi trợ lý Trần cùng về công ty.
Khi Thư Uyển làm điện tâm đồ, trợ lý Trần đã báo trước với Úc Hằng Chương rằng Thư Uyển rất sợ lấy máu.
Tối qua truyền dịch, dù đang sốt cao mà cậu vẫn cố tránh né, giờ trong đống kiểm tra chỉ còn mỗi mục lấy máu, điện tâm đồ lại chẳng đau, vậy mà Thư Uyển bước ra với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, có vẻ như cậu thật sự rất sợ kim tiêm.
Úc Hằng Chương không nhịn được khẽ lắc đầu bật cười, thấp giọng nói: "Đúng là yếu ớt."
Rồi lại bất giác nhớ đến những vết thương khiến người ta kinh hãi trên người Thư Uyển. Một đứa nhỏ yếu ớt thế này, không biết đã gặp phải chuyện gì mới có thể mang đầy thương tích như vậy.
Úc Hằng Chương nhận tờ phiếu xét nghiệm từ tay y tá, liếc qua mấy dòng, rồi vẫy tay gọi Thư Uyển đang bước từng bước nặng nề lại gần, dịu giọng nói: "Đi thôi, tôi đưa em đi lấy máu."
Thấy Thư Uyển chậm rãi bước tới, Úc Hằng Chương khẽ liếc mắt ra hiệu cho trợ lý Trần, sau đó mới đi theo y tá cùng Thư Uyển đến khoa huyết học.