Edit: QuiinYue
***
Úc phu nhân im lặng không nói gì. Thư Uyển cắn răng, tiếp tục: "Về phần chuyện con cháu, Thư Uyển xin giao phó toàn quyền cho phu nhân và Úc... Úc tổng làm chủ, cho dù là nạp... nạp nhị phòng, hay là ôm một đứa nhỏ trở về, Thư Uyển đều sẽ đối đãi như con ruột!"
Úc phu nhân: "..."
Úc lão gia thật sự có ba người vợ, nhưng đó là sau khi vợ trước mất mới cưới đàng hoàng, ít ra thì ba người đó đều có thân phận chính đáng. Úc phu nhân biết những lời đồn đại về nhà họ Úc bên ngoài có nhiều điểm phóng đại, nhưng đến đời Úc Hằng Chương rồi, tuyệt đối không thể có chuyện làm bậy sau lưng vợ.
Không nói tới danh tiếng của nhà họ Úc, chỉ riêng bản thân bà cũng không bao giờ cho phép con trai mình làm ra mấy chuyện mất nết đó.
Úc phu nhân đau đầu xoa xoa thái dương, rồi lên tiếng: "Nhà chúng tôi không có cái lệ nạp nhị phòng trong hôn nhân."
"A..." Thư Uyển ngẩn người, "Nhưng chẳng phải trong nhà đã có ba phòng..."
Úc phu nhân bất lực nhìn cậu: "Đó đều là sau khi vợ trước qua đời mới cưới, hợp tình hợp lý. Người trẻ tuổi đừng có xem mấy tin vớ vẩn giật gân quá nhiều."
Thư Uyển khuỵu đầu gối ngồi bệt xuống, sắc mặt tái nhợt.
Rốt cuộc xã hội hiện đại là loại chế độ hôn nhân gì vậy? Chỉ khi vợ trước chết rồi mới được cưới người mới? Vậy cậu phải làm sao? Chẳng lẽ phải đợi đến khi cậu chết rồi thì Úc Hằng Chương mới có thể có con?
Không đúng, vẫn còn có thể bị bỏ.
Thư Uyển không biết trong xã hội hiện đại một người đàn ông bị bỏ thì sẽ thế nào, nhưng ở Đại Lương, phụ nữ bị bỏ còn có thể tái giá. Còn một ca nhi... chỉ có thể hoàn toàn trở thành món đồ chơi bị người ta giẫm đạp.
Cậu hiểu rõ con cái quan trọng thế nào trong việc tranh đoạt tài sản. Nếu Úc Hằng Chương có khả năng sinh con, nhất định sẽ cần một đứa con của mình. Nhưng hiện tại Úc phu nhân nói cho cậu biết Úc Hằng Chương sẽ không nạp nhị phòng, tức là sẽ không có con.
Trừ khi cậu chết, hoặc bị Úc Hằng Chương bỏ rồi cưới người khác.
Sống cả đời dưới chế độ nghiêm khắc của Đại Lương, Thư Uyển thật sự không thể nghĩ ra khả năng thứ ba.
Cậu không muốn bị chồng bỏ, cũng không muốn chết thêm lần nào nữa.
Quả nhiên, ông trời cho cậu sống lại là để phải trả giá. Vừa mới trốn khỏi nhà họ Lưu, thoắt cái lại rơi vào hang cọp đáng sợ hơn!
Úc phu nhân thấy sắc mặt Thư Uyển khó coi như vậy, cứ như thể phát hiện ra mấy lời đồn thổi về nhà họ Úc là giả khiến cậu bị đả kích nghiêm trọng, hay là việc không được nạp nhị phòng khiến cậu thất vọng lắm?
Đầu Úc phu nhân đầy vạch đen, hoàn toàn không theo kịp tư duy kỳ lạ của cậu. Bị Thư Uyển chen ngang một hồi, bà cũng quên mất ban nãy mình đang định nói gì.
Úc phu nhân hắng giọng, nói: "Tôi biết sau này cậu sẽ bước chân vào giới giải trí, nhưng tôi cảnh cáo trước, đừng có mang mấy cái thói hư tật xấu trong cái giới đó về nhà. Những thủ đoạn không ra gì kia cũng cất hết đi, đừng có nằm mơ lợi dụng danh tiếng nhà họ Úc để nâng giá bản thân."
Thư Uyển mơ màng ngẩng đầu, hoàn toàn không hiểu "giới giải trí" là cái giới gì, nghe đã thấy không phải nơi tốt lành rồi.
Tương lai của cậu dường như chỉ còn có thể tìm được một tia hy vọng trong nhà họ Úc, dù thế nào đi nữa cũng không thể đắc tội với mẹ chồng.
Mặc dù hoàn toàn không hiểu Úc phu nhân đang nói gì, Thư Uyển vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, chăm chú lắng nghe lời dạy bảo của bà.
"Đã nói là muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ thì sau này đừng qua lại nữa. Chuyện xảy ra trên du thuyền Thế Gia tôi đều nghe cả rồi, bất kể trước kia cậu là người thế nào, từ giờ trở đi tuyệt đối không được để những lời đồn khó nghe như vậy truyền ra ngoài!" Úc phu nhân đột ngột đổi giọng nghiêm khắc, Thư Uyển chỉ cụp mắt xuống nghe theo, tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu, tạo điều kiện để Úc phu nhân tha hồ quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cậu.
Chỉ thấy sắc mặt đứa trẻ không đổi, ngoan ngoãn đáp: "Thư Uyển xin ghi nhớ ạ."
Úc phu nhân tựa người vào chiếc ghế thái sư, ánh mắt dần trở nên sâu xa. Vì trèo lên nhà họ Úc, người trước mắt này có thể hạ mình thấp đến vậy, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt máu mủ để chứng minh lòng trung thành—chẳng phải đây cũng là một kiểu thâm sâu khó lường hay sao?
Úc phu nhân đang suy tính, định mở miệng nói tiếp thì bên ngoài từ đường bỗng truyền đến âm thanh khẽ khàng.
Bánh xe lăn vào trong phòng gần như không phát ra tiếng động, Úc phu nhân nghiêng đầu nhìn sang, kinh ngạc: "Sao hôm nay con đến sớm thế?"
Thư Uyển nghe thấy tiếng bánh xe lăn qua nền đá xanh, âm thanh nhẹ hơn nhiều so với chiếc ghế đặc chế mà Lưu Ngạo Nhân tìm thợ khéo chế tạo ra, lại càng trôi chảy hơn. Nhưng cậu vẫn nhận ra đó chắc chắn là xe lăn.
"Mẹ." Bóng tối phủ xuống bên cạnh, mang theo một luồng khí lưu nhè nhẹ khiến cậu bất giác nghẹn thở.
Là anh ta.
Chính là người chồng tương lai của cậu – Úc Hằng Chương.
Anh đang ở ngay bên cạnh cậu, chưa đầy một thước.
Áp lực từ chiếc xe lăn khiến thân thể Thư Uyển khẽ run lên, nỗi sợ hãi không thể khống chế kéo theo nhịp tim dồn dập như sắp vọt lên tận cổ họng.
Trước khi đến nhà họ Úc, cậu cũng đã nghĩ có thể sẽ gặp Úc Hằng Chương, nhưng không ngờ lại đến quá đột ngột, khiến cậu không kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.
Thư Uyển cảm nhận được một ánh nhìn không phải của Úc phu nhân đang rơi lên người mình, cậu rụt vai lại theo bản năng, giống hệt một chú chó nhỏ bất an.
"Đứng lên đi."
Người kia lên tiếng, giọng điệu dịu dàng.
Ngón tay giấu trong tay áo của Thư Uyển bất chợt siết chặt.
Giọng điệu ôn hòa như vậy, chiếc xe lăn dừng bên cạnh, từ đường âm u mờ tối... tất cả vội vã kéo Thư Uyển trở về với những hồi ức cũ. Cứ như thể chỉ một khắc nữa thôi, sẽ có một cây gậy gỗ cứng rắn quất thẳng tới, đánh gãy đôi chân từng dám vọng tưởng đứng thẳng của cậu.
Thư Uyển cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không dám động đậy.
Úc Hằng Chương khẽ nhướn mày, quay sang nhìn mẹ mình đang bày ra tư thế vững chãi trên ghế thái sư. Úc phu nhân vô tội chớp mắt: "Mẹ chỉ gọi Tiểu Uyển tới ở vài hôm thôi mà."
Thật sự không phải do bà hù dọa Thư Uyển thành ra như vậy đâu.
Úc Hằng Chương khẽ bật cười, lắc đầu, rồi quay sang cậu: "Đừng lo, cưới xong là em có thể vào đoàn rồi."
Thư Uyển mờ mịt.
Vào đoàn?
Là ý gì?
Cậu vô thức ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một gương mặt vô cùng tuấn tú, đường nét cằm rõ ràng, khóe môi khẽ nhếch, nho nhã, điềm đạm.
Cậu vẫn còn đang mải ngẩn ngơ thì Úc Hằng Chương đã dời ánh mắt đi, gọi người giúp việc đang đợi ngoài từ đường: "Đi nghỉ đi, ở lại vài hôm cũng tốt, hôn lễ nên bắt đầu chuẩn bị rồi."
Kìm nén nhịp tim chẳng hiểu sao lại đập thình thịch, Thư Uyển cụp mắt đứng dậy. Vừa mới nhấc người, đôi chân đã tê rần sau khi quỳ lâu bất ngờ mềm nhũn. Cậu theo bản năng vịn vào vật gần nhất, cùng lúc đó, cánh tay cũng được một bàn tay lớn, mạnh mẽ nắm lấy đỡ lên.
Ánh mắt một lần nữa lướt qua gương mặt tĩnh lặng như nước của người đàn ông, Thư Uyển như bị bỏng, vội vàng rút tay khỏi tay vịn xe lăn.
Lớp vải mỏng không thể cản nổi hơi ấm từ lòng bàn tay Úc Hằng Chương, vành tai trắng nõn của cậu lập tức nhuộm một tầng đỏ nhạt. Thư Uyển chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo sơ mi trên ngực anh, không dám liếc thêm lần nào nữa vào gương mặt quá đỗi tuấn tú kia.
Cậu luống cuống gật đầu, chỉ vội vàng hành lễ với phu nhân nhà họ Úc một cái rồi chạy đi tìm người dì đang đứng chờ ở cửa, như thể sau lưng có hổ báo rượt theo.
Chờ người đi khuất, Úc Hằng Chương thu hồi ánh mắt dò xét, nhìn về phía mẹ mình, bất lực lắc đầu: "Con định đợi thêm một thời gian nữa mới nói với mẹ."
"Hừ, chi bằng đợi đến khi tổ chức xong hôn lễ rồi hẵng nói!" Bà Phương Thư Nhã thả lỏng vai lưng đang căng cứng, uể oải tựa vào ghế thái sư, giọng đầy bực dọc: "Vẫn là một người bà con còn không gọi được tên chạy tới bảo 'con dâu tương lai' của mẹ đánh nhau với em trai ruột trên du thuyền Thế Giai, lúc đó mẹ mới biết đám chú thím của con đã làm chuyện tốt gì."
Ngay khi nghe nói họ nhét cho Úc Hằng Chương một người đàn ông, lại còn là loại có thể công khai đẩy em trai mình xuống nước giữa đám đông, bà Phương lập tức hiểu ra mấy người kia không có ý tốt, chẳng biết họ tìm đâu ra một kẻ chẳng ra làm sao, mượn danh nghĩa xung hỉ, muốn ép gả cho con trai mình.
Chính vì một lúc tức giận đến mụ mị đầu óc, bà mới không hỏi han gì mà trực tiếp cho gọi Thư Uyển đến, định đuổi người đi cho xong chuyện.
"Nếu con thấy khó xử, thì để mẹ làm một 'bà mẹ chồng độc ác'. Mẹ không đồng ý, chẳng lẽ họ còn trói con đi kết hôn? Nhắc đến hiếu đạo cái gì, làm mẹ tức chết rồi thì cũng là bất hiếu!"
"Mẹ đừng nguyền rủa mình như thế." Úc Hằng Chương điều khiển xe lăn tiến đến trước bài vị, thấy hương trong lư hương đã cháy quá nửa, anh hỏi: "Không phải định đuổi cậu ấy sao? Sao còn để cậu ấy thắp hương?"
"Còn chưa kịp mở miệng thì người ta đã cắm ba nén hương rồi quỳ xuống dập đầu, làm mẹ giật cả mình. Nhưng không hổ là học diễn xuất, lễ nghi đâu ra đấy, cứ như đang đóng phim cổ trang vậy."
"Cậu ấy học khoa âm nhạc." Trong mắt Úc Hằng Chương thoáng qua một tia suy tư, anh thu lại vẻ mặt, thắp hương trước bài vị cha mình xong mới quay xe lại đối diện với Phương Thư Nhã: "Chuyện kết hôn mẹ không cần lo lắng, giữa con và cậu ấy có thỏa thuận, đây chỉ là một cuộc giao dịch."
Phương Thư Nhã không đồng tình với việc Úc Hằng Chương coi cả hôn nhân của mình là món hàng trên bàn đàm phán. Nhưng con trai bà xưa nay đã quyết định chuyện gì thì hiếm khi thay đổi, bà bèn không nói thêm nữa, chỉ nghi ngờ hỏi: "Vậy à? Thế thì cậu ta còn diễn nhập tâm như thế làm gì? Đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con luôn rồi."
Úc Hằng Chương: "Đoạn tuyệt quan hệ cha con?"
...
Thư Uyển được dì dẫn đến phòng khách, chờ dì rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cả người ngồi phịch xuống mép giường.
Phòng khách nhà họ Úc rộng hơn phòng ngủ nhà họ Thư một chút, với Thư Uyển mà nói, chỗ nào cũng lạ lẫm, cũng chẳng thể gọi là quen hay chưa quen. Lẽ ra cậu nên quan sát căn phòng, rồi sắp xếp lại hành lý còn để ở góc tường, nhưng thực sự chẳng còn chút sức lực nào.
Thư Uyển ôm bụng xoa xoa, gần một ngày chưa ăn, lại bị hoảng sợ, dạ dày cứ co thắt từng cơn.
Cậu không nhịn được mà nhớ lại khoảnh khắc kinh diễm trong từ đường.
Vị phu quân mới của cậu có dung mạo tuấn nhã vô cùng, sống mũi cao đeo một cặp kính pha lê mảnh nhẹ, dáng vẻ ôn hòa, thoạt nhìn rất dễ gần.
Có lẽ anh ấy sẽ không giống Lưu Ngạo Nhân chăng?
Kinh nghiệm và bài học khiến Thư Uyển cảnh cáo bản thân đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Cậu lắc lắc đầu, không nghĩ đến người đàn ông sắp thành thân với mình nữa.
Ôm lấy cái bụng càng lúc càng đau, Thư Uyển cuộn người lại trong chăn. Ga giường bị cậu siết đến nhăn nhúm, nhưng cậu vẫn cắn chặt hàm răng, không dám phát ra tiếng động lớn.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán, tầm nhìn dần dần nhòe đi, Thư Uyển chẳng hay biết mà ngất lịm.
...
Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Thư Uyển nghe thấy có người đang gọi mình, nhưng cậu đau đến mức không muốn tỉnh lại, chỉ muốn cứ thế hôn mê mãi.
"Úc tiên sinh, cậu ấy ra mồ hôi quá nhiều, vẫn nên thay quần áo thôi."
"Thư Uyển, Thư Uyển? Mau tỉnh lại đi."
Thư Uyển vô thức co người lại, muốn chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
"Ây da, mau, mau đè cậu ấy lại! Trời ơi, đứa nhỏ này kiếp trước là tôm sú à, càng nóng càng cuộn chặt."
Cậu lờ mờ nghe thấy một tiếng thở dài, rồi một giọng nói ôn hòa vang lên: "Thôi, để tôi."
Cố gắng hé mắt ra một chút, Thư Uyển thấy một người đàn ông đang điều khiển xe lăn tiến lại gần.
Cậu lập tức cứng đờ.
Nước mắt sợ hãi vô thức lăn dài theo khóe mắt, Thư Uyển run rẩy, được người đàn ông đỡ dậy.
Chiếc cổ áo được cài cẩn thận bị cởi từng khuy một, vạt áo nửa rũ xuống, vết bầm tím xấu xí trải dài trên làn da trắng muốt khiến người kia khựng lại trong chốc lát, rồi mới tiếp tục đỡ cậu thay bộ đồ mềm mại hơn.
Không có trận đòn như trong tưởng tượng, Thư Uyển mơ hồ nhớ ra, cậu không còn ở Đại Lương nữa, người bên cạnh cũng không phải Lưu Ngạo Nhân.
Cậu gắng gượng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng trong tầm nhìn lại lóe lên ánh bạc.
Một người xa lạ đang cầm một cây kim bạc nối với môt cái ống dài tiếp cận cậu.
Thư Uyển yếu ớt kêu khẽ, cố lùi lại phía sau, vô tình lao thẳng vào lòng người đàn ông.
"Ôi trời, cậu ấy là tôm sú thật rồi, động vào là cong người. Úc tiên sinh, phiền ngài giữ chặt cậu ấy giúp tôi được không?"
Một bàn tay kịp thời siết lấy cổ tay Thư Uyển, giọng nói từ trên đỉnh đầu vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng không cho phép kháng cự: "Đừng động đậy."
Thư Uyển lập tức không dám nhúc nhích, chỉ còn đôi mắt vô hồn khẽ hé, nước mắt ào ào tuôn rơi, không một tiếng nức nở.
Úc Hằng Chương hơi nhíu mày, thấy môi Thư Uyển đang mấp máy, anh ghé sát lại mới nghe rõ cậu đang trong cơn sốt mê man vẫn không ngừng lẩm bẩm: "...Xin lỗi... Tôi sai rồi... Không dám nữa..."
Liên tưởng đến những vết thương mới thấy, lại nhớ lời Phương Thư Nhã bảo Thư Uyển muốn đoạn tuyệt với nhà họ Thư, Úc Hằng Chương càng thêm nghi hoặc.
Do dự một lát, anh giơ tay còn lại khẽ che đôi mắt to đầy vẻ đau thương của cậu. Đợi đến khi bác sĩ gia đình đã châm kim xong, còn cố định một hộp thuốc rỗng cho tay Thư Uyển, anh mới rút tay ra.
Thư Uyển vẫn còn nức nở, tiếng khóc rất khẽ, như một con thú nhỏ bị dọa sợ mà không dám lên tiếng. Bàn tay vừa rời khỏi mắt cậu lại bất giác đặt lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Được rồi, đừng khóc nữa."