Khi Thiên An đến trước cổng nhà Dịch Quân, cậu cảm thấy trong lòng mình có chút lo lắng. Dù đã quen biết từ nhỏ, nhưng phải sống một mình ở đây một năm, cậu vẫn không khỏi cảm thấy hơi bỡ ngỡ. Tuy nhiên, những lo lắng ấy nhanh chóng tan biến khi cánh cổng mở ra, và Dịch Quân bước ra với nụ cười rộng rãi, như một người anh đón em về nhà.
“Em đến rồi đấy à? Vào nhà thôi!” Dịch Quân nói, giọng đầy ấm áp.
Thiên An cười ngại ngùng, tay kéo vali đi vào. “Em đến rồi, anh Dịch Quân.”
Dịch Quân khẽ cúi xuống, chạm tay vào vali của Thiên An. “Để anh mang cho, em cứ đi vào nghỉ ngơi. Chắc em mệt rồi đúng không?”
“Em không mệt lắm đâu, chỉ là hơi… lạ một chút thôi.” Thiên An trả lời, đôi mắt sáng lên khi nhìn vào ngôi nhà lớn mà Dịch Quân sống.
“Cứ thoải mái, đây là nhà của em mà. Mình chuẩn bị phòng cho em rồi, em vào nghỉ đi.” Dịch Quân vừa nói, vừa kéo vali giúp Thiên An. Anh đi trước dẫn cậu vào trong, nơi Thiên An sẽ dành thời gian ở lại suốt một năm tới.
Khi bước vào trong, Thiên An cảm thấy thật sự ấm cúng và dễ chịu. Mọi thứ trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, từ phòng khách rộng rãi đến khu bếp đầy đủ tiện nghi. Mỗi đồ vật, mỗi góc nhỏ đều có một sự chăm chút đặc biệt, như thể mọi thứ đều được chuẩn bị chỉ để chào đón cậu.
“Em thấy sao? Nhà có rộng không? Anh hy vọng em sẽ thích.” Dịch Quân hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm.
Thiên An gật đầu nhanh chóng, nụ cười trên môi không thể che giấu sự vui mừng. “Thích lắm! Em thích quá! Cảm ơn anh, Dịch Quân.”
Dịch Quân cười nhẹ, rồi dẫn cậu lên cầu thang. “Anh đã chuẩn bị phòng cho em rồi, không có gì đặc biệt nhưng anh hy vọng em sẽ cảm thấy thoải mái. Em không cần phải ngại đâu nhé, cứ sống như ở nhà mình.”
Khi đến phòng, Dịch Quân mở cửa và Thiên An bước vào. Căn phòng sáng sủa với chiếc giường lớn, những bức tranh nhẹ nhàng treo trên tường, cùng chiếc đàn piano nhỏ xinh ở góc phòng. Thiên An dừng lại một lúc, đôi mắt sáng lên, ngập tràn sự thích thú.
“Đây là phòng của em. Còn cái đàn này, anh đặt ở đây để em có thể chơi nếu thích. Anh nhớ em rất thích đàn piano mà.” Dịch Quân mỉm cười, nhìn Thiên An với ánh mắt dịu dàng.
Thiên An không thể che giấu sự vui mừng, cậu bước đến chiếc đàn, nhẹ nhàng vuốt lên những phím đàn. “Cảm ơn anh! Em thật sự rất thích cái phòng này, và cả đàn nữa.” Cậu ngẩng lên nhìn Dịch Quân, ánh mắt sáng ngời. “Em sẽ chơi đàn ở đây mỗi ngày, không cần lo đâu!”
Dịch Quân mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt tựa như đang che giấu điều gì đó, nhưng lại dịu dàng vô cùng. “Anh biết em thích mà. Em cứ thoải mái nhé. Anh cũng muốn nghe em chơi đàn, sẽ rất vui đó.”
Thiên An cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm khi nghe Dịch Quân nói vậy. Mặc dù cậu rất ngây ngô và thường làm mọi người lo lắng vì sự chậm hiểu của mình, nhưng ở đây, với Dịch Quân, cậu cảm thấy như được hiểu và trân trọng.
Dịch Quân nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy, một phần trong lòng anh cũng cảm thấy hạnh phúc. “Nếu em mệt, cứ nằm nghỉ đi. Anh sẽ xuống bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho em, anh biết em không thích ăn đồ quá nặng vào buổi sáng.”
Thiên An gật đầu, đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui. “Cảm ơn anh, Dịch Quân. Em không muốn làm phiền anh đâu. Em sẽ nghỉ một chút rồi xuống ăn với anh.”
Dịch Quân mỉm cười, trước khi rời phòng, anh quay lại nhìn Thiên An. “Đừng ngại, cứ coi đây là nhà của mình nhé. Anh sẽ luôn ở đây nếu em cần gì.”
Khi Dịch Quân bước ra ngoài, Thiên An nhìn quanh căn phòng của mình, rồi quay lại nhìn chiếc đàn piano. Cảm giác ấm áp của căn phòng, sự chăm sóc của Dịch Quân khiến cậu cảm thấy như mình đã tìm được một nơi thực sự an toàn và ấm cúng.
Thiên An ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đàn piano, cảm giác hào hứng như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy món đồ chơi yêu thích. Cậu đưa tay ra, chạm vào những phím đàn trắng ngần, rồi nhẹ nhàng ấn xuống. Âm thanh trong trẻo vang lên, lan tỏa khắp căn phòng. Cậu mỉm cười, tựa như quay lại những ngày tháng xưa, những ngày mà đàn piano là tất cả với mình.
“Lâu rồi mới được chơi lại… không biết còn nhớ bài nào không nhỉ?” Cậu thì thầm một mình, tay lần theo các phím đàn, đôi mắt sáng ngời, như đang trở lại với thế giới của riêng mình.
Âm thanh vang lên du dương, một giai điệu nhẹ nhàng như đang chảy trong không gian. Cậu mải mê chơi, quên mất tất cả mọi thứ xung quanh. Lâu lắm rồi cậu mới lại được cảm nhận niềm vui này, được chơi đàn mà không ai làm phiền.
Nhưng rồi, chỉ sau vài nốt nhạc, Thiên An cảm thấy một cơn đau nhói chạy lên từ bàn tay. Đôi tay cậu, vốn đã yếu từ sau tai nạn, không thể nào chịu đựng nổi lâu như trước. Đau đớn dâng lên, khiến cậu không thể tiếp tục được nữa. Cậu khẽ nhíu mày, tay phải nhấc lên, cảm giác tê dại lan tỏa.
“Á…” Thiên An không kìm được tiếng kêu đau đớn. Tay cậu thả xuống, và một nốt nhạc chưa kịp hoàn thành vẫn treo lửng lơ trong không gian.
Chỉ trong một thoáng, Dịch Quân đã vội vã chạy lên tầng, không cần biết chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ biết khi nghe tiếng kêu của Thiên An, lòng anh đã quặn thắt. Anh đẩy cửa phòng và thấy Thiên An đang ngồi bần thần bên cạnh đàn, khuôn mặt có chút tái đi vì đau đớn.
“Thiên An!” Dịch Quân chạy đến ngay lập tức, quỳ xuống trước mặt cậu, đôi mắt anh đầy lo lắng. “Em sao vậy? Đau à?”
Thiên An ngước mắt lên nhìn Dịch Quân, đôi mắt cậu vẫn sáng ngời nhưng có chút hoang mang. “Tay em… đau quá, không chơi tiếp được nữa…” Cậu nói với giọng yếu ớt, rồi nắm lấy tay mình, cảm giác tê buốt lan ra từ những ngón tay.
Dịch Quân ngay lập tức ôm lấy tay cậu, sự dịu dàng trong ánh mắt không giấu được nỗi lo lắng. Anh nhẹ nhàng đặt tay Thiên An lên đùi mình, rồi nhìn vào bàn tay mảnh khảnh đang run rẩy ấy. “Em không sao đâu, đừng lo. Để anh xem.” Anh vội vàng kéo tay cậu lên để kiểm tra, nhưng cậu chỉ nhíu mày như thể muốn giấu đi sự đau đớn.
“Không sao đâu, đừng lo, anh. Em chỉ… hơi mệt một chút thôi.” Thiên An vội vã nói, đôi mắt hơi lo sợ, không muốn làm Dịch Quân phải lo lắng thêm.
Dịch Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Anh biết rõ tình trạng của Thiên An, rằng cậu không thể chơi đàn lâu như trước. Nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bực bội và đau lòng khi thấy cậu phải chịu đựng cơn đau này.
“Em đừng cố nữa, Thiên An. Tay em chưa khỏe lại, anh đã bảo em không cần phải làm gì vội mà.” Dịch Quân dịu dàng nói, rồi cẩn thận nâng cánh tay của Thiên An lên, giúp cậu đứng dậy. “Tay em rất quan trọng, đừng để nó đau thêm.”
Thiên An nhìn Dịch Quân, vẫn không thể giấu được vẻ buồn bã trong đôi mắt. “Em chỉ muốn chơi đàn một chút thôi… nhớ lắm…”
Dịch Quân mỉm cười nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, rồi kéo cậu lại gần. “Anh biết mà, nhưng sức khỏe của em quan trọng hơn. Em phải nghỉ ngơi để mau chóng khỏe lại.”
Thiên An cảm thấy lòng ấm lại khi nghe những lời đó. Cậu không thể diễn tả hết cảm xúc của mình lúc này. Chỉ biết rằng, có Dịch Quân ở đây, cậu sẽ không phải lo sợ điều gì. Những cơn đau, những lo lắng… tất cả đều tan biến trong sự che chở, sự dịu dàng của anh.
“Anh Dịch Quân…” Thiên An nhìn lên anh, môi hơi mím lại. “Cảm ơn anh.”
“Đừng nói cảm ơn anh, em là người quan trọng nhất đối với anh mà.” Dịch Quân khẽ cười, rồi nhẹ nhàng giúp Thiên An đi xuống giường. “Bây giờ, em nghỉ ngơi một chút. Để anh đi nấu chút cháo cho em ăn nhé?”
Thiên An gật đầu, một nụ cười nhẹ lại xuất hiện trên môi. “Cảm ơn anh…”
Dịch Quân nhìn cậu, lòng bỗng chợt cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, mặc dù nỗi đau của Thiên An vẫn là điều anh không muốn thấy. Nhưng dù sao đi nữa, anh sẽ luôn ở đây để chăm sóc cậu, bảo vệ cậu. Chỉ cần cậu hạnh phúc, anh sẽ chẳng bận tâm gì cả.