Chiếc điện thoại màu đen vẫn phát ra những âm thanh đều đặn, không có gì đặc biệt. Lâm Dịch Quân đang ngồi vào bàn làm việc, đầu óc tràn ngập công việc, tay anh lướt qua màn hình máy tính một cách thành thạo, mắt thi thoảng nhìn xuống màn hình điện thoại. Anh thừa biết ai đang gọi, nhưng dù sao cũng nhấc máy.
“Huỳnh, có chuyện gì thế?” Giọng Dịch Quân mang theo sự bình thản, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình. Cuộc gọi này không có gì quan trọng lắm, anh nghĩ vậy.
Bên kia đầu dây, Lâm Huỳnh cười nhẹ. Giọng anh ấm áp, bình thản như thường lệ. “Chắc cũng không có gì to tát đâu, nhưng mà… tôi chuẩn bị đi công tác ở Úc một năm, cậu biết rồi đấy. Lần này đi lâu, mà em trai tôi không thể ở nhà một mình được. Tôi nghĩ… tôi sẽ gửi Thiên An sang nhà cậu một thời gian.”
Nghe vậy, Dịch Quân khẽ dừng tay, đôi mắt lướt qua cửa sổ phòng làm việc một chút. Anh hơi ngập ngừng, nhưng rồi chẳng do dự quá lâu, anh đáp ngay. “Ừ, gửi Thiên An qua bên tôi cũng được. Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc nó như em trai mình.”
Lâm Huỳnh có vẻ yên tâm hơn, tiếng thở dài nhẹ nhõm vang lên từ đầu dây bên kia. “Cảm ơn cậu nhiều, Dịch Quân. Cậu biết đấy, Thiên An nó không giống những đứa trẻ bình thường. Sau tai nạn, nó… khác đi rất nhiều. Nó còn không muốn ra ngoài, chỉ thích ở một mình. Tôi cũng lo lắm, nhưng không thể làm gì khác được.”
Dịch Quân im lặng một chút, cảm nhận sự lo lắng từ người bạn thân của mình. Anh hiểu rõ tâm trạng đó. Nhưng lại có điều gì đó khiến anh không thể bỏ qua lời đề nghị này. Anh khẽ thở dài một hơi, trong đầu có những suy nghĩ đan xen. “Cậu đừng lo. Tôi sẽ chăm sóc nó tốt thôi. Em ấy không phiền đâu.”
Lâm Huỳnh đáp lại với giọng chắc nịch, nhưng vẫn có chút mệt mỏi. “Tôi thật sự cảm ơn cậu. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ, nhưng cậu nhớ chú ý đến nó. Nó… có chút ngây ngô sau tai nạn, có khi lại chẳng hiểu được hết mọi chuyện xung quanh đâu.”
Dịch Quân khẽ mỉm cười, nhấc chiếc cốc lên uống một ngụm cà phê. “Cậu cứ yên tâm. Tôi sẽ không để nó thiếu thốn gì cả.”
Một khoảng lặng trôi qua, rồi Lâm Huỳnh lại lên tiếng. “Thật không biết nói sao nữa… Thiên An đối với tôi như một phần không thể thiếu trong cuộc đời này, nhưng tôi cũng không thể ở cạnh nó suốt được. Cậu nhớ chăm sóc nó tốt nhé.”
“Yên tâm đi, cậu.” Dịch Quân nói, giọng vững vàng. “Tôi sẽ lo cho nó.”
Sau cuộc gọi, Dịch Quân quay lại với công việc của mình, nhưng trong lòng lại có một chút khẽ dao động. Thiên An. Cậu ấy, đứa em trai của Lâm Huỳnh, là người anh luôn âm thầm chú ý từ lâu. Mối quan hệ giữa anh và Thiên An có thể nói là rất đặc biệt — tuy không quá gần gũi, nhưng lại đầy sự quan tâm, ân cần. Dịch Quân vẫn nhớ rõ lần gặp gỡ đầu tiên cách đây mấy năm khi Thiên An còn là một cậu nhóc thông minh, tài năng. Cậu ấy đã khiến anh ngưỡng mộ với những ngón tay khéo léo, lướt trên phím đàn piano như thể một phần của mình, mỗi bản nhạc cậu chơi đều khiến trái tim người nghe xao xuyến.
Nhưng rồi, tai nạn ấy đã thay đổi tất cả. Thiên An trở nên yếu đuối hơn, ngây ngô hơn, như thể một phần nào đó trong cậu đã bị mất đi. Dịch Quân không thể nào quên được ánh mắt buồn bã ấy, như thể cậu ấy đã không còn khả năng nhìn rõ mọi thứ quanh mình nữa.
Dịch Quân thở dài, gác cốc cà phê xuống bàn. Anh biết, dù mình có chăm sóc thế nào, Thiên An cũng vẫn là Thiên An, một người quá ngây thơ và dễ bị tổn thương. Anh tự hỏi liệu có thể giúp cậu ấy tìm lại được chính mình, tìm lại niềm vui sống mà trước kia cậu luôn có.
Cảnh Trong Phòng Anh Trai Lâm Huỳnh
Cùng lúc đó, ở một căn phòng sáng sủa với ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào từ cửa sổ, Lâm Huỳnh đang ngồi cạnh giường Thiên An. Cậu vẫn đứng đó, ngây ngốc nhìn vào những món đồ quen thuộc trong phòng. Cánh cửa sổ mở, một làn gió nhẹ thổi vào, làm lay động những tấm rèm trắng.
Lâm Huỳnh nhìn Thiên An, ánh mắt đầy sự lo lắng và tình yêu thương. Anh không biết phải làm gì để bảo vệ em trai mình khỏi tất cả những nỗi đau mà cậu đang phải gánh chịu. Những tháng ngày qua, anh luôn làm hết sức mình để bảo vệ Thiên An khỏi những tổn thương tinh thần, nhưng lần này, anh không thể ở bên cậu. Vì vậy, anh biết rằng mình phải chuẩn bị cho Thiên An một cách kỹ càng nhất, trước khi giao cậu cho Dịch Quân.
“Thiên An, em có hiểu không? Anh không thể ở bên em suốt được,” Lâm Huỳnh nói, giọng anh nhẹ nhàng, đầy tình cảm. “Nhưng em có thể yên tâm, Dịch Quân là người anh tin tưởng nhất. Anh ấy sẽ chăm sóc em rất tốt.”
Thiên An chỉ nhìn anh một cách ngây ngốc, ánh mắt mơ màng như không hiểu hết lời anh nói. Tuy nhiên, trong lòng cậu, vẫn có chút cảm giác an tâm khi nhìn thấy anh trai mình. Cậu chỉ gật đầu nhẹ, như thể đồng ý mà không cần phải nói gì.
“Em phải tự chăm sóc mình một chút, Thiên An. Em không thể mãi ở trong vỏ bọc của mình như thế này được. Dịch Quân sẽ giúp em rất nhiều,” Lâm Huỳnh tiếp tục, đôi tay anh nắm lấy tay Thiên An, nhẹ nhàng xoa lên bàn tay lạnh ngắt của cậu. “Nhớ rằng dù ở đâu, anh luôn ở bên em.”
Thiên An khẽ siết chặt tay anh, nhưng không nói gì. Cậu chỉ nhìn anh một cách vô thức, đôi mắt ấy sáng lên một chút như thể tìm kiếm sự an ủi.
“Được rồi, em sẽ ổn thôi. Anh đi công tác rồi, em phải cố gắng một chút nhé.” Lâm Huỳnh mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó, vẫn có sự lo lắng khôn nguôi.
Anh nhìn một lần nữa vào mắt Thiên An, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. “Anh đi đây. Nhớ nghe lời Dịch Quân, em nhé.”
Khi Thiên An bước ra khỏi phòng, Lâm Huỳnh quay lại nhìn căn phòng trống, lòng anh nặng trĩu. Anh biết rằng sẽ rất khó để rời xa Thiên An, nhưng anh cũng hiểu rằng đôi khi, việc để cậu đi là điều tốt nhất.
“Chúc em sẽ ổn,” Lâm Huỳnh thì thầm