Sáng Sớm Tỉnh Dậy

Ánh sáng vàng ấm áp của buổi sáng chiếu vào căn phòng của Thiên An. Cậu vẫn còn ngủ say, đôi môi hơi hé mở như thể đang mơ về những thứ gì đó tốt đẹp. Mọi thứ trong căn phòng này đều rất quen thuộc với cậu: chiếc đàn piano cũ, những cuốn sách mà anh trai Lâm Huỳnh đã sưu tập cho cậu, những bức tranh mà cậu từng vẽ khi còn nhỏ. Đây là không gian của gia đình tri thức, nơi từng hơi thở của cậu cũng mang đầy sự nhẹ nhàng và lịch thiệp.

Lâm Huỳnh bước vào phòng, khẽ mỉm cười nhìn em trai mình. Anh không muốn đánh thức cậu vội, nhưng chuyến đi công tác sắp tới đã khiến anh phải hành động nhanh hơn. Anh nhẹ nhàng vươn tay, lay vai Thiên An.

“Thiên An, dậy đi em, sáng rồi. Anh đã chuẩn bị bữa sáng.”

Thiên An nhắm mắt chặt một chút, mơ màng một hồi rồi mở mắt ra. Cậu quay sang nhìn anh trai, một chút ngái ngủ vẫn còn trong ánh mắt. “Anh… dậy rồi hả?” Thiên An ngái ngủ hỏi, giọng mềm mại và dễ thương.

“Ừ, dậy rồi. Em dậy đi nhé, chúng ta ăn sáng rồi xuống dưới chuẩn bị đồ đạc.” Lâm Huỳnh nói, vẫn giữ giọng nhẹ nhàng, không muốn làm em trai giật mình.

Thiên An dụi mắt một chút, rồi chậm rãi ngồi dậy. Cậu hơi mếu máo, như một đứa trẻ muốn nũng nịu. “Em không muốn dậy đâu... muốn ngủ thêm chút nữa...” Cậu vẫn còn có chút lười biếng, nhưng rồi cũng đứng dậy, mặc dù cơ thể cậu có vẻ hơi lảo đảo vì buồn ngủ.

Lâm Huỳnh cười khẽ, giúp Thiên An kéo chăn xuống giường. “Đi thôi em, không thể ngủ thêm đâu. Em có thể ngủ trên xe mà.”

Thiên An có vẻ không phản đối nữa, cậu kéo tay anh trai đi vào phòng tắm. “Ừm... Em sẽ dậy.” Giọng cậu vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng cũng không quá phản kháng. Cậu biết mình phải làm theo những gì anh trai dặn, dù có chút lười biếng.

Khi Thiên An quay lại từ phòng tắm, cậu mỉm cười với anh trai. Dù vẫn có chút buồn ngủ, nhưng cậu cũng đã chuẩn bị một chút tinh thần cho buổi sáng này. Cậu đi xuống cầu thang, đôi mắt ngái ngủ nhưng vẫn không quên chào anh trai.

“Anh Huỳnh, hôm nay em phải đi sao?” Thiên An vừa hỏi, vừa nhón chân xuống cầu thang.

Lâm Huỳnh đứng đợi dưới nhà, nhìn em trai mình đi xuống, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng. “Ừ, em sẽ tới nhà Dịch Quân sống một thời gian. Anh sẽ đi công tác ở Úc, em nhớ ăn uống đàng hoàng đấy nhé.”

Thiên An nhìn anh trai một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Em biết rồi. Nhưng em... em sẽ nhớ anh lắm.” Cậu nói, giọng có chút tủi thân nhưng không có gì quá nghiêm trọng. Thiên An vẫn luôn là đứa trẻ ngây ngô, nhưng cũng biết yêu thương và tin tưởng anh trai mình.

Lâm Huỳnh mỉm cười, rồi đẩy chiếc vali của mình và Thiên An ra ngoài cửa. “Em có muốn mang thêm cái gì không? Chúng ta sắp đi rồi đấy.”

Thiên An lắc đầu nhẹ, vừa đi vừa kéo vali nhỏ của mình. “Không cần đâu, em không mang nhiều đồ đâu. Chỉ cần mang cái này thôi, em sẽ ở nhà Dịch Quân mà, anh ấy sẽ chăm sóc em.”

Lâm Huỳnh nhìn Thiên An, thấy em trai mình có chút lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn. Anh đã chuẩn bị đầy đủ cho cậu, và bây giờ chỉ còn một việc nữa là tiễn em trai lên xe.

Khi cả hai ra ngoài sân, Thiên An nhìn chiếc xe đợi sẵn. Cậu quay lại nhìn anh trai một lần nữa, đôi mắt lộ vẻ ngượng ngùng và không muốn xa.

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ, anh?” Thiên An hỏi, giọng hơi rụt rè nhưng lại đầy hy vọng.

Lâm Huỳnh gật đầu, cười với em trai. “Sớm thôi. Em cứ đi một thời gian, anh sẽ vào thăm em.”

Thiên An cười khẽ, nhưng vẫn không thể giấu được chút bối rối. Cậu ngồi lên xe, tay vẫy chào anh trai một lần nữa.

“Vậy... em đi đây. Anh nhớ em nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play