Sau khi bữa sáng kết thúc, Dịch Quân nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa và cất vào máy rửa bát. Anh không nói nhiều, chỉ làm mọi thứ một cách điềm tĩnh, như thể đã quá quen thuộc với việc này. Thiên An ngồi trên sofa, nhìn theo từng động tác của anh, vẫn còn chút ngạc nhiên và thắc mắc về việc anh luôn đối xử với mình như thế.

Dịch Quân quay lại, cầm đĩa hoa quả tươi ngon đã cắt sẵn, nhẹ nhàng đi đến sofa nơi Thiên An đang ngồi. Anh đặt đĩa hoa quả xuống bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Không nói gì, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Thiên An, như thể muốn xoa dịu mọi băn khoăn trong lòng cậu.

“Chiều nay anh sẽ dẫn em đi mua vài món đồ cho em ở đây,” Dịch Quân nhẹ nhàng nói, vẫn không rời mắt khỏi Thiên An. “Dép trong nhà, vài bộ quần áo mới và những đồ ăn mà em thích. Em cần gì thì cứ nói với anh nhé.”

Thiên An nhìn anh, đôi mắt tròn xoe có phần ngạc nhiên. Cậu không ngờ rằng anh sẽ đi xa đến vậy chỉ để chăm sóc mình. Cảm giác này làm cậu hơi bối rối, nhưng không biết nói gì ngoài việc gật đầu nhẹ.

“Vâng…” Cậu đáp lại một cách ngây ngô.

Dịch Quân mỉm cười, trong mắt lấp lánh sự yêu thương và chăm sóc. “Anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Em không cần phải lo lắng gì cả.”

Thiên An ngồi một lúc, cảm thấy có chút buồn ngủ. Cậu không biết tại sao, nhưng cảm giác ấm áp và thoải mái trong ngôi nhà mới này khiến cậu dần dần cảm thấy thư giãn. Sau một lúc, đôi mắt của Thiên An bắt đầu díu lại, dường như cậu muốn ngủ một chút.

Dịch Quân nhìn thấy điều đó, khẽ nhắc: “Em muốn ngủ một chút không?”

Thiên An chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt bắt đầu lim dim. Cậu chẳng muốn làm phiền Dịch Quân, nhưng cậu cảm thấy cơ thể mình đang đòi hỏi một giấc ngủ ngon, không phải vì mệt mỏi mà là vì cảm giác an yên tại nơi đây.

Vài phút sau, Thiên An đã ngủ quên trên sofa, đầu tựa vào tay vịn, tay cầm lấy chiếc gối nhỏ mà Dịch Quân đặt bên cạnh.

Dịch Quân nhìn cậu, một cảm xúc lạ lùng dâng trào trong lòng. Anh không thể kiềm chế được việc muốn chăm sóc Thiên An, bảo vệ cậu, và giữ cậu bên mình. Không một chút do dự, anh nhẹ nhàng bế Thiên An lên, cẩn thận không làm cậu tỉnh giấc.

Cảm giác cơ thể nhẹ bẫng trong vòng tay anh làm Thiên An càng thêm bình yên. Dịch Quân bước lên cầu thang, bước chân vững vàng, thận trọng từng bước để không làm cậu thức giấc. Cả căn nhà như lặng im theo từng bước đi của anh.

Anh đặt Thiên An lên giường, kéo chăn cho cậu đắp, rồi ngồi bên giường một lúc. Trong ánh sáng nhạt của buổi sáng, Dịch Quân chỉ nhìn cậu, ánh mắt đầy yêu thương và kiên nhẫn. Anh không thể vội vàng, vì anh biết, chỉ có thời gian mới giúp cậu hiểu ra tình cảm anh dành cho cậu không phải là tình yêu anh em.

Thiên An ngủ say, đôi môi hơi nhếch lên như đang mơ một giấc mơ đẹp. Dịch Quân khẽ vén vài sợi tóc của cậu ra sau tai, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Em cứ yên tâm ngủ đi, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em.”

Sau khi Thiên An ngủ say, Dịch Quân nhẹ nhàng đặt chiếc chăn lên người cậu rồi bước ra khỏi phòng. Anh khẽ khép cửa lại, không muốn làm cậu tỉnh giấc, rồi quay người bước xuống cầu thang.

Sáng hôm nay anh đã quyết định dành thời gian nghỉ một ngày để đón Thiên An, nhưng không phải vì vậy mà công việc của anh bị bỏ bê. Dịch Quân là người vô cùng trách nhiệm với công việc, và mặc dù bận rộn, anh luôn biết cách phân chia thời gian hợp lý để không làm gián đoạn mọi thứ.

Anh đi vào thư phòng của mình, nơi những tập tài liệu và kế hoạch công ty được sắp xếp gọn gàng trên bàn làm việc. Hôm nay, anh có một cuộc họp quan trọng với đối tác, nhưng vì không muốn bỏ lỡ thời gian bên Thiên An, anh đã sắp xếp lại mọi thứ và quyết định nghỉ làm một ngày để có thể dành trọn vẹn thời gian chăm sóc cậu.

Dịch Quân ngồi xuống bàn, bắt đầu lướt qua những tài liệu quan trọng mà anh cần hoàn thành. Đầu óc anh vẫn không khỏi nghĩ về Thiên An, về cách cậu nhí nhảnh và ngây thơ, về những ánh mắt hồn nhiên đó làm anh không thể rời mắt. Nhưng công việc vẫn không thể bỏ qua, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, tập trung vào những con số, kế hoạch mà mình đang phải xem xét.

Tuy nhiên, dù đang làm việc, Dịch Quân vẫn không thể kiềm chế được cảm giác lo lắng trong lòng. Cậu mới đến đây, chưa quen thuộc với mọi thứ. Anh muốn cậu cảm thấy thoải mái, muốn cậu không cảm thấy bị cô đơn trong ngôi nhà này. Anh nghĩ đến việc chiều nay sẽ dẫn cậu đi mua sắm, chọn vài món đồ mới cho cậu, những thứ có thể khiến Thiên An cảm thấy vui vẻ hơn, một phần giúp cậu cảm thấy đây là ngôi nhà của mình.

Chỉ vài phút nữa, Dịch Quân lại dừng lại, nhìn sang chiếc đồng hồ trên bàn. Anh thở dài một tiếng, rồi lại tiếp tục làm việc. Những con số và kế hoạch cứ thế lướt qua mắt anh, nhưng trong đầu anh, hình ảnh của Thiên An cứ lởn vởn, khiến anh không thể tập trung hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play