Thiên An ngồi trong căn phòng mới, cảm giác hơi lạ lẫm nhưng cũng rất vui. Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ sống một mình trong một căn phòng như thế này. Mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo. Cậu ngồi ngắm nhìn chiếc đàn piano nhỏ xinh đặt gần cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu vào, khiến những phím đàn sáng lên trong không gian tĩnh mịch.
Cậu nhớ lại những ngày trước, khi còn nhỏ, mỗi lần ngồi trước đàn, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều im lặng, chỉ còn lại âm nhạc để cậu cảm nhận. Mặc dù tay cậu đã yếu đi sau tai nạn, nhưng tình yêu với âm nhạc vẫn luôn cháy trong tim.
Thiên An không thể ngồi yên lâu, cảm giác buồn chán khiến cậu quyết định ra ngoài khám phá nhà một chút. Khi cậu bước xuống cầu thang, nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, một ý tưởng nghịch ngợm lóe lên trong đầu cậu. Cậu nhớ lại những lần trước, khi còn nhỏ, mỗi lần Dịch Quân làm việc gì trong bếp, cậu hay giả vờ lén lút để dọa anh. Và lần này, Thiên An quyết định sẽ làm lại điều đó.
Cậu nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, cố gắng hết sức không gây ra tiếng động. Đến khi đứng ngay ngoài cửa bếp, Thiên An không kìm được sự hào hứng. Cậu nhẹ nhàng đi vào và ôm lấy người đứng phía trước, từ phía sau, rồi lên tiếng:
“Boo!” cậu hét lớn, với hy vọng khiến Dịch Quân giật mình.
Dịch Quân đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng, chợt bị một cái ôm bất ngờ từ phía sau làm giật mình. Nhưng ngay khi nghe được giọng cậu, anh không còn cảm thấy bất ngờ nữa mà chỉ bật cười khẽ.
“Là em đấy à?” Dịch Quân mỉm cười, nhẹ nhàng quay lại nhìn Thiên An, dù cậu ôm anh từ phía sau, anh vẫn không hề bị đổ bất ngờ. “Em thật sự nghĩ anh sẽ giật mình sao?”
Thiên An buông tay ra khỏi người Dịch Quân, rồi chu môi bĩu bĩu, ra vẻ mặt buồn tẻ. “Anh không sợ em sao? Em ôm anh một cái mà anh còn không biết nữa!”
Dịch Quân nhìn cậu, không chỉ là một ánh mắt bình thường, mà là một ánh mắt đầy yêu thương, chứa đựng những cảm xúc sâu kín mà anh đã che giấu bao lâu nay. “Anh không sợ em đâu.” Anh cười nhẹ, rồi dịu dàng nhìn cậu. “Anh đã quá quen với những trò này của em rồi. Nhưng em phải nhớ, sức khỏe của mình quan trọng hơn. Đừng làm gì khiến tay em đau nhé.”
Thiên An cảm thấy một chút buồn bã khi nhận ra Dịch Quân không còn bị bất ngờ nữa, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng mình thích khi anh cười với mình như vậy. Cậu buông tay, nhìn anh mà lòng không khỏi có chút ngẩn ngơ. “Anh không giận em đúng không? Em chỉ muốn… chơi với anh thôi mà.”
Dịch Quân cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết. Anh không thể cứ mãi giả vờ như mình chỉ là anh trai của Thiên An. Những cảm xúc trong anh đã quá lâu rồi, nhưng giờ đây, anh chỉ có thể giữ chúng trong lòng, cố gắng để Thiên An không nhận ra.
“Giận em làm gì?” Dịch Quân nhẹ nhàng vuốt tóc Thiên An, một hành động bình thường nhưng lại ẩn chứa tình cảm sâu sắc. “Em là người quan trọng nhất đối với anh. Đừng lo về những điều đó. Anh luôn ở đây với em.”
Lời nói của Dịch Quân làm Thiên An cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cậu không hiểu được hết ý nghĩa đằng sau những lời đó. Cậu chỉ cảm thấy vui khi anh luôn quan tâm, lo lắng cho mình như vậy. Cậu mỉm cười, rồi kéo tay anh ra bếp, chuẩn bị giúp anh một tay.
Dịch Quân nhìn cậu, trong lòng nặng trĩu. Anh biết, thời gian này, Thiên An không hề nhận ra tình cảm anh dành cho cậu. Nhưng anh không thể vội vã. Tình yêu của anh dành cho Thiên An không phải là tình cảm anh trai bình thường. Đó là thứ tình cảm sâu sắc, nhưng anh không muốn làm tổn thương cậu. Anh sẽ đợi, sẽ kiên nhẫn, và chờ đợi cho đến khi Thiên An tự nhận ra.
“Em không cần phải giúp anh đâu,” Dịch Quân khẽ nói, nhưng trong giọng nói của anh có một sự trìu mến. “Anh có thể tự làm được. Em cứ nghỉ ngơi đi.”
Thiên An quay lại nhìn anh, đôi mắt ngây ngô đầy thắc mắc. “Nhưng em muốn giúp anh mà, anh là bạn của anh Huỳnh, em sẽ giúp anh.”
Dịch Quân mỉm cười, cảm thấy trái tim mình như muốn thổn thức vì ánh mắt ngây thơ của Thiên An. Anh không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái, như muốn an ủi, như muốn bảo vệ, nhưng trong lòng anh, tình yêu dành cho Thiên An ngày một sâu đậm hơn.
Sau khi bữa sáng đã xong, Thiên An vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, nhưng lại nhìn Dịch Quân trong bếp với vẻ hơi bất mãn. Cậu chỉ được đứng xem, không được đụng vào bất kỳ món đồ nào, cứ như thể mình là một đứa trẻ, dù thực tế tay cậu vẫn đủ sức ăn cơm hay làm việc nhỏ nhặt. Nhưng Dịch Quân thì không cho cậu đụng vào, cứ như muốn bảo vệ cậu khỏi những thứ có thể làm cậu đau.
“Em chỉ đứng xem thôi sao?” Thiên An ngồi vào ghế, khuôn mặt có vẻ hơi dỗi. “Em có thể làm một chút mà.”
Dịch Quân quay lại nhìn cậu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Không cần đâu. Em chỉ cần ngồi ăn thôi, mọi chuyện cứ để anh làm.” Anh nói, rồi tiếp tục chăm chú vào công việc của mình.
Thiên An hơi nhăn mặt, cảm giác mình bị đối xử như em bé. “Anh lúc nào cũng làm thay em. Em có thể giúp mà.”
Dịch Quân lướt qua cậu, nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy kiên định. “Em ngồi yên nhé. Anh không muốn em mệt thêm đâu.” Anh không quay lại, chỉ nói một câu rồi quay người đi tiếp, làm Thiên An không thể phản đối được.
Sau khi bữa sáng đã dọn lên, Dịch Quân ngồi đối diện với cậu. Thiên An cầm đũa lên, ăn vài miếng rồi lại nhìn Dịch Quân bằng ánh mắt nghi hoặc. Cậu không thể hiểu tại sao anh lại đối xử với mình như thế.
Đột nhiên, Dịch Quân đứng lên, đi đến phía sau Thiên An rồi nhẹ nhàng bảo: “Để anh đút cho em một chút.”
Thiên An ngước lên nhìn anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Hả? Anh đút em ăn à?”
Dịch Quân không trả lời ngay, chỉ dịu dàng mỉm cười rồi đút cho Thiên An một miếng cơm. Thiên An nhìn anh, trong lòng có chút thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ăn. Cảm giác lạ lẫm làm cậu không thoải mái lắm, nhưng lại không thể từ chối sự quan tâm của anh.
Dịch Quân tiếp tục đút cho cậu từng miếng, chẳng hề tỏ ra vội vã hay ép buộc. Anh chỉ nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng và chăm sóc. Thiên An ngồi im, hơi khó hiểu nhưng không dám hỏi nhiều. Dù sao, cậu cũng biết rằng anh đang chăm sóc mình, và dù có đôi chút ngượng ngùng, cậu vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Khi đã ăn xong bữa, Dịch Quân nhẹ nhàng đặt chiếc bát xuống bàn rồi lại nhìn Thiên An với vẻ âu yếm. “Anh thấy em ăn xong rồi, giờ em nghỉ ngơi chút đi. Để anh dọn dẹp.”
Thiên An nhìn anh, mắt vẫn sáng lên một tia nghi hoặc, nhưng không hỏi nữa. Thật sự cậu cảm thấy như mình bị đối xử như một đứa trẻ, nhưng lại không thể phủ nhận sự ấm áp trong cách anh chăm sóc mình. Cậu có chút dỗi, nhưng như thường lệ, cậu lại nhanh chóng quên đi cảm giác ấy khi thấy Dịch Quân cười với mình.
“Em không cần nghỉ đâu,” Thiên An nói, bĩu môi rồi đứng dậy. “Em có thể giúp anh dọn mà.”
Dịch Quân nhìn cậu, rồi lắc đầu nhẹ. “Không cần đâu, em ngồi chơi đi. Để anh làm cho.”
Thiên An muốn phản đối, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, rồi lại thấy mình không thể cưỡng lại. Cậu ngồi xuống ghế, vừa xem Dịch Quân làm việc, vừa cảm thấy một cảm giác ấm áp lạ lùng.