13
Vì quá mức kinh ngạc, ta thậm chí còn không nghe thấy câu “ta sẽ rước nàng về làm thê tử” mà Bùi Tố khẽ nói sau đó.
Ta không hiểu rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Ngay sau đó, thân thể ta bỗng nhẹ bẫng, đợi đến lúc hoàn hồn mới phát hiện, Bùi Tố lại ôm cả ta lẫn chăn bế bổng lên.
Ta cứ thế nằm ngay đơ trong lòng hắn, trơ mắt nhìn hắn bế ta ra khỏi phòng, qua hành lang...
Rồi bế về lại phòng của ta.
Một thư sinh mà sao lại khỏe đến vậy?
Chủ thượng nói quả không sai, người này cáo già, trong ngoài bất nhất, nhiều chuyện còn cần quan sát lâu, không thể vội tin.
Bùi Tố đặt ta nằm lại giường của ta, hai gò má vẫn đỏ bừng kỳ lạ.
Hắn đứng bên giường do dự hồi lâu, rốt cuộc như đã hạ quyết tâm, cúi người hôn ta.
Chỉ là một nụ hôn lên trán.
Môi hắn lành lạnh, nhẹ nhàng chạm vào giữa trán ta, vừa chạm liền rời đi, nhanh đến mức ta còn chưa kịp cảm nhận điều gì.
Ta kinh ngạc, khẽ gọi: “Bùi đại nhân?”
Bùi Tố lập tức lui lại hai bước, như thể ta là mãnh thú gì đó.
“Ngọc nương, nàng... nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong câu ấy, Bùi Tố như chạy trốn, vội vã rời khỏi phòng ta.
Người này thật kỳ quái.
14
Cả đêm ta nghĩ mãi cũng không hiểu được, rốt cuộc Bùi Tố có ý gì.
Một nam nhân, đối với nữ tử nửa đêm trèo lên giường mình, lại nói “nàng bớt bớt đi” thì là ý gì đây?
Suy tới nghĩ lui, ta quyết định tìm người để thương nghị một phen.
Thương tích trên người ta cũng đã đỡ nhiều, thật ra từ đầu cũng chẳng có gì đáng kể.
Bùi Tố như lệ thường, trời còn chưa sáng đã ra khỏi phủ, ta bèn dặn quản gia một tiếng rồi một mình ra ngoài.
Muốn hỏi chuyện nam nữ, tất nhiên vẫn phải đến Thiên Hương Lâu hỏi cho ra nhẽ.
Nào ngờ ta còn chưa bước tới cửa lâu, thì đã bị một cánh tay từ trong ngõ bất thình lình kéo lại.
Nhìn kỹ thì là nữ ám vệ trong phủ Nhị hoàng tử, Long Sương.
“Ngươi điên rồi ư? Đến nơi đó làm gì?”
Ta ngẩng đầu đáp một cách kiêu ngạo: “Ta đi làm nhiệm vụ.”
Nàng lập tức trợn mắt: “Làm nhiệm vụ? Chủ tử nhà ngươi để ngươi tới chỗ đó làm nhiệm vụ? Hắn không đánh gãy chân ngươi mới là lạ!”
Nhiệm vụ cơ mật, ta không tiện nói nhiều, chỉ ung dung phất tay: “Thời thế thay đổi rồi.”
Ánh mắt nàng nhìn ta bỗng lộ ra vài phần thương cảm.
“Thì ra là vậy.”
Trong giới ám vệ, nữ tử không nhiều, những năm huấn luyện, ta và nàng vốn là bằng hữu thân thiết.
Về sau lại ít gặp mặt.
Không phải ta không muốn gặp, mà là chủ tử của nàng không cho gặp.
Chủ tử nàng, Nhị hoàng tử chẳng phải người tốt lành gì, tính tình lạnh lùng tàn bạo, sớm nắng chiều mưa, chẳng coi con người là gì.
Vì có tật ở chân, xưa nay Nhị hoàng tử chưa từng tham gia những hoạt động săn bắn của hoàng thất.
Không giống chủ thượng nhà ta, chỉ miệng hô tay múa, chủ tử nhà nàng đánh người là đánh thật.
Chỉ cần không vừa ý, quất cho nàng một trận roi là chuyện như cơm bữa.
Không chỉ trút hết dục vọng lên người nàng, mà đến khi chán rồi còn đẩy nàng lên giường kẻ khác, cứ thế giày vò qua lại.
Long Sương sống được đến nay, thật không dễ dàng gì.
Một hồi lâu sau, nàng vỗ vai ta, mặt đầy trầm trọng.
“Có chuyện gì cần giúp, ngươi cứ nói.”
Ta nghĩ không cần tiết lộ thân phận mục tiêu, kể đại khái chắc không sao.
Thế là ta hỏi nàng: “Ta muốn câu dẫn một người, nhưng nửa đêm bò lên giường hắn, hắn lại nói ‘ngươi bớt bớt đi’ là ý gì vậy?”
Ánh mắt Long Sương càng thêm đồng cảm.
Cảm giác như nàng sắp khóc đến nơi.
“Toái Toái... ngươi, aizz…”
Ta càng mờ mịt: “Vậy rốt cuộc là ý gì?”
Nàng làm ra vẻ buông xuôi tất cả:
“Còn có thể là gì, là ‘công phu’ của ngươi chưa đến nơi đến chốn đó thôi.”
“Công phu của ta cũng không tệ mà…”
“Không phải loại công phu đó…”
Nàng ra hiệu cho ta ghé tai lại, rồi cúi xuống thì thầm thật chi tiết một tràng bên tai ta.
Ta nghe xong lặng thinh thật lâu, cuối cùng chỉ thở một hơi thật dài.
Làm ám vệ, thật sự không dễ sống.
15
Có lẽ cũng không còn gì để hỏi nữa.
Không cần phải đến Thiên Hương Lâu nữa.
Ta tìm lý do quay lại Bùi phủ, nhưng Long Sương vẫn nhìn ta, vẻ mặt lo lắng.
"Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, ta cảm thấy Tam hoàng tử đối với ngươi... cũng không phải hoàn toàn vô cảm."
"Ta biết mà," ta đáp, "cho nên ta càng phải nỗ lực đền đáp ngài ấy."
Long Sương muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, nàng nói: "Thôi, chuyện của chủ tử khác, ta không tiện nói thêm."
Nàng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một tiệm may áo bên ven đường.
Ta chưa hiểu chuyện gì, đã bị Long Sương kéo vào trong.
Nàng thì thầm vài câu với bà chủ tiệm, rồi bà chủ quay vào trong, mang ra một bộ sa y.
Đó là một bộ hồng y cực kỳ đẹp, nhẹ nhàng như tơ, thêu những sợi chỉ vàng và ngọc trai tinh xảo, ngay cả trong bóng tối cũng lấp lánh.
Nàng đưa bộ sa y cho ta một cách cẩn thận.
Ta không hiểu ý nàng.
Long Sương nắm lấy ngón tay ta, đôi mắt nàng ươn ướt.
"Ngọc Toái, là nữ nhân, sống trong thế gian này thật khó khăn, ít có lựa chọn. Cho nên bất kể ngươi muốn làm gì, ta không trách ngươi đâu. Ta cả đời này đã định xuống vực sâu, không còn cơ hội, nhưng ngươi thì khác."
Nói xong, nàng đưa tay lên, vén tóc ta, chạm vào tai ta.
"Tai ngươi... đã đỡ chưa?"
"Đừng lo, đã khỏi lâu rồi, chỉ thỉnh thoảng không nghe rõ."
Nàng gật đầu, cúi xuống lộ ra cần cổ như cành hoa, dịu dàng duyên dáng.
Qua khe áo, ta thấy vết sẹo trên cổ nàng.
"Tam hoàng tử là người tốt." Nàng nói: "Nếu ngươi muốn đánh cược tương lai của mình, cứ làm đi."
Ta cảm động, không nhịn được mà nắm tay nàng.
Ngửi thấy mùi hương thanh thoát của lê, nàng véo nhẹ má ta.
"Toái Toái, ám vệ là của chủ nhân, như bóng với hình, sống chết không rời, không được phép xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời. Nếu ngươi có thể thay ta trở lại dưới ánh mặt trời, ta sẽ rất vui."
Ta há miệng, muốn nói mình sống rất tốt, chủ thượng tuy lạnh lùng nhưng không bạc đãi ta, ta luôn sống dưới ánh mặt trời.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn im lặng.
Trong lúc người ta ăn không đủ no thì không nên ăn uống quá ồn ào, đó cũng là một loại giáo dưỡng.
Ta phải nỗ lực thêm nữa.
Nếu ta có thể hoàn thành nhiệm vụ với Bùi Tố, có lẽ chủ thượng sẽ coi trọng ta hơn.
Có lẽ, ta sẽ có thể cầu xin hắn, cứu Long Sương.
16
Thực ra, trước đây ta cũng đã từng thử cầu xin chủ thượng cứu nàng.
Lần đó, chủ thượng hiếm khi không nổi giận.
Hắn ngồi vững trên chiếc ghế gỗ đỏ, đôi mắt không chớp nhìn ta chằm chằm.
Cho đến khi hương trầm cháy hết một nửa, chén trà Long Tĩnh bên cạnh cũng đã nguội, chủ thượng rất bình tĩnh, rất điềm đạm lên tiếng.
"Vì sao ngươi nghĩ rằng, với thân phận của ngươi, lại có dư sức lo lắng cho người khác?"
Ta như bị sét đánh trúng.
Chủ thượng cầm chén trà đã nguội lên, uống một ngụm.
"Ngọc Toái, người sống trên đời này, không thể muốn gì là có nấy."
"‘Người không vì mình, trời tru đất diệt,’ thế gian này có biết bao người bất hạnh, chẳng lẽ ngươi muốn cứu hết tất cả bằng mạng sống của mình? Ngươi sẽ được hồi báo cái gì?"
Hắn lại nói: "Lòng tốt không đủ năng lực chỉ là gánh nặng. Ngươi cứu người cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Chẳng có ý nghĩa gì đâu, Ngọc Toái.
Ngoài cửa, lá cây rơi rào rào, gió cuốn theo những chiếc lá đã héo, bay lên không trung rồi rơi xuống đất.
Chủ thượng quay mặt đi không nhìn ta nữa: "Ta đã chữa trị cho bệnh tai của ngươi suốt mấy năm, chẳng lẽ ngươi còn chưa rút ra được bài học sao? Hay ngươi thật sự nghĩ rằng Thụy vương phủ chúng ta thích nuôi những kẻ vô dụng?"
Căn bệnh về tai của ta đúng là có nguyên nhân từ bẩm sinh, nhưng vốn không nghiêm trọng lắm.
Nó trở nên nặng hơn vào năm mười ba tuổi.
Khi mười ba tuổi, ta vẫn ở trong thiết huyết doanh, cùng Long Sương và những người khác huấn luyện.
Thiết huyết doanh huấn luyện không cố định, có khi lên núi sâu, có khi đi vào nơi phố xá sầm uất, lần đó chúng ta đến biên cảnh.
Khi đó biên cảnh vừa xảy ra chiến trận, những năm đó hỏa khí thông dụng, trong trận chiến Nam Gia, pháo đạn liên miên, nhiều người dân không kịp chạy thoát.
Ta kiên quyết rời khỏi đội để cứu người.
Dù lúc đó ta còn nhỏ, nhưng thành tích huấn luyện trong doanh đã là xuất sắc, tốc độ nhanh, sức mạnh lớn.
Nhưng tiếng pháo nổ vang trời, tình hình khẩn cấp, hai tay ta đều đang cứu người, không có thời gian che tai.
Cuối cùng, ta cũng giữ được mạng sống.
Chỉ là sau đó, một thời gian dài, ta không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Chủ thượng nổi giận, ra roi thúc ngựa đưa ta về phủ, mắng ta suốt ngày "ngu xuẩn", "đáng đời", mà ta chẳng nghe thấy câu nào.
Thuốc bổ ngày qua ngày, dưỡng suốt mấy năm, cuối cùng bệnh tai của ta cũng đỡ được một phần.
Chỉ riêng việc chăm sóc ta thôi, có lẽ chủ thượng cũng đã mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.
Ta ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu xuống đất.
"Thuộc hạ biết sai rồi."
Chủ thượng nâng tay đỡ trán, cúi đầu xuống, không muốn nói thêm gì: "Đi đi."
Ta gật đầu, lùi lại và rời khỏi phòng.
Từ đó về sau, ta không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.