1
Sau khi trở về từ Trung thu yến, chủ thượng hất hết tấu chương trong thư phòng xuống đất.
Ta bị đập cho một trận máu chó đầy đầu, nhưng vẫn quỳ ngay ngắn.
Ta biết, cơn giận của chủ thượng không nhằm vào ta, mà là nhằm vào tên mưu sĩ nham hiểm độc ác của Hoàng thái nữ.
Nghe nói trong yến tiệc, Bùi Tố lại khiến chủ thượng tức đến phát điên.
Bùi Tố miệng lưỡi trơn tru, chủ thượng cãi không lại, chỉ có thể về trút giận.
“Cái tên Bùi Tố này, hắn không thể tự chết được à?!”
Ta nói: “E là không thể.”
Chủ thượng nhìn ta đầy u oán:
“Ngọc Toái, ngươi muốn chết à?”
Ta từ chối khéo: “Thuộc hạ không ăn phân.”
Chủ thượng bóp trán, trông vô cùng đau đầu.
“Cút ra ngoài.”
Nam nhân đúng là sáng nắng chiều mưa.
Ta nói: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
2
Ta là một ám vệ.
Vì bị lãng tai, thường xuyên hiểu sai mệnh lệnh của chủ thượng.
Chủ thượng thường vì vậy mà mắng ta.
Mắng cũng vô ích.
Trước đây chủ thượng mắng ta giống một con heo, ta lại nghe nhầm thành bảo ta ra ngoài mua nấm hương.
Hôm đó ta ra chợ chọn lựa kỹ càng, mãn nguyện khiêng về một bao nấm hương ngon nhất.
Chủ thượng tức đến mức bắt tiểu trù phòng nấu nấm mấy ngày liền, ép ta ăn cho bằng hết.
Tây nghề của tiểu trù phòng không tệ, ta ăn rất vui vẻ.
Chủ thượng thấy ta vui thì chịu không nổi nữa, vứt hết túi nấm đó đi.
Đáng tiếc thật.
Chủ thượng của ta, Tam hoàng tử điện hạ, tính tình cực kỳ tệ, mỗi ngày không phải đang mắng người thì là đang chuẩn bị mắng người.
May mà khuôn mặt hắn bù đắp lại điểm đó.
Hắn có một gương mặt rất đẹp, nghe nói là kế thừa từ mẫu phi thiên kiều bá mị của hắn.
Vẻ đẹp đó không mang tính tấn công như thế tục, mà giống như một con mèo nhà, đến vung vuốt cũng đáng yêu đến chết người.
Đôi mắt tròn xoe, lúc nổi giận giống như mèo nhỏ thở phì phì, khiến ta mỗi lần bị mắng đều mất tập trung, chỉ mải ngắm mặt hắn, hoàn toàn không nghe rõ hắn đang mắng gì.
Chủ thượng không tự biết điều đó, còn luôn cảm thấy mình rất uy nghiêm.
Thực ra, hắn chẳng ăn nhập gì với từ “uy nghiêm” cả.
Dù sao thì hắn vấp một cái cũng có thể khóc cả nửa đêm.
3
Ngày hôm sau, chủ thượng bảo ta đi giám sát Bùi Tố.
Ta biết, hắn thấy ta phiền, muốn đuổi ta đi, để ta cách xa hắn một chút.
Chủ thượng rất không tin tưởng ta.
Hắn nói: “Với đầu óc của ngươi, ta cũng chẳng mong làm được đại sự gì, chỉ cần quan sát xem hắn thường thích gì, ghét gì, rồi về báo cáo. Cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện.”
Ta nói: “Ồ, được ạ.”
Trực tiếp trà trộn vào Bùi phủ thì quá khó, nên ta mua một lò nướng từ ông chủ tiệm bánh bên Đông Thị.
Sau đó kéo nó từ phía Đông hoàng thành đến phía Tây.
Nhà Bùi Tố ở phía Tây.
Chuẩn bị xong xuôi, ta dựng lò và bàn gỗ ngay trước cửa nhà Bùi Tố, bắt đầu bán bánh nướng.
Thế nhưng, ba ngày liên tiếp Bùi Tố đều không xuất hiện.
Ta rất thất vọng, lần này nếu không hoàn thành nhiệm vụ, có khi chủ thượng thật sự sẽ đuổi ta ra khỏi phủ.
Đang tuyệt vọng thì Bùi Tố xuất hiện.
Hắn mặc một chiếc trường bào lụa màu xanh trúc, áo lót trắng làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, mày thanh môi mỏng, gió trăng trong trẻo.
Chỉ đứng đó thôi đã khiến người ta đui mù.
Ta không ngờ hắn lại đẹp đến vậy.
Trong lời miêu tả của chủ thượng, Bùi Tố không chỉ cáo già, mà còn xấu xí vô cùng.
Ta nhìn bức chân dung chủ thượng đưa trước khi đi, mặt đầy tàn nhang, mũi đỏ phồng, mắt lé.
Ta nghi ngờ mình nhận nhầm người rồi.
Lò bánh lửa cháy rừng rực, ta đứng bên cạnh có chút khó xử.
Lúc này, Bùi Tố được tùy tùng vây quanh, để ý tới quầy hàng của ta.
Bước chân hắn khựng lại, rồi đi về phía ta.
Ta vội cất bức chân dung đi, lau tay, bắt đầu nhào bột thật chăm chỉ.
Bùi Tố dừng lại trước sạp, không nói lời nào, chăm chú nhìn động tác của ta, đôi mắt đẹp như sương mù trên núi, dễ dàng khiến người ta lạc lối.
Công bằng mà nói, ngũ quan của hắn không quá nổi bật, nhưng kết hợp lại thì nhìn cực kỳ dễ chịu.
Thợ săn xuất sắc phải biết giả làm con mồi.
Ta không để ý đến hắn, thuần thục trộn thịt và mỡ heo theo tỷ lệ ba bảy cùng cải khô phơi, viên vào trong vỏ bánh trắng ngần.
Tùy tùng bên cạnh hắn mất kiên nhẫn, bước lên trước: “Ai cho ngươi bán bánh ở đây? Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Bùi Tố cau mày, giơ tay ngăn tên tùy tùng đang định nói tiếp.
Hắn nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: “Ta tên Bùi Tố, là phủ doãn Vương thành. Cô nương là người nơi nào? Sao lại dựng quầy ở đây?”
Ta có chút căng thẳng.
“Không thể bày sạp bán ở đây sao?”
“Không phải. ” Bùi Tố mỉm cười kiên nhẫn giải thích: “Luật Hoa Dương quy định nơi này được phép đặt sạp buôn bán.”
Tùy tùng bên cạnh không đồng tình, muốn chen vào: “Bùi đại nhân…”
Bùi Tố không để ý: “Để dân chúng an cư lạc nghiệp là trách nhiệm của người làm quan. Cô nương cứ yên tâm, sau này dựng sạp ở đây, sẽ không có ai cản trở.”
Mắt ta sáng rực.
“Thật không?” Ta kích động đến mức nắm chặt lấy tay hắn: “Ta thực sự có thể ở đây sao?”
Chỉ cần được ở lại đây, nhiệm vụ theo dõi của ta sẽ không còn gì đáng lo nữa.
Bùi Tố bị ta nắm tay thì cả người run lên, từ cổ đến sau tai đều đỏ.
“Ừm… ừm.” Hắn quay mặt đi, không nhìn ta, lông mi run rẩy như bị gió thổi qua: “Đương nhiên là thật…”
“Tạ ơn ngài!”
Ta buông tay hắn ra, rút một cái bánh nóng hổi dưới khăn nhét vào tay hắn.
“Cầm lấy ăn đi! Không lấy tiền!”
Hắn ngây người nhìn cái bánh, mãi vẫn chưa định thần lại, cuối cùng khẽ nói: “Đa tạ.”
“Đừng khách khí!” Ta vui như mở hội, phất tay hào sảng: “Có thời gian thì ghé qua thường xuyên nhé!”
Bùi Tố hồn vía lên mây cầm bánh đi mất.
Tên tùy tùng ngoảnh đầu lại, oán hận trừng ta một cái như muốn ăn thịt, rồi bắt đầu đau lòng kể lể với chủ tử hắn rằng ta khả nghi ra sao, để ta bán ở đây nguy hiểm thế nào.
Nhưng ta thấy, Bùi Tố hoàn toàn không nghe vào tai.
Bởi vì hắn vừa đi được vài bước, lại vội vàng quay trở lại.
Lông mi hắn run run nhìn ta, hỏi: “Còn chưa biết quý danh cô nương?”
“Ta gọi là Ngọc Toái.” Ta hồn nhiên trả lời: “Ngọc Toái trong câu ‘thà làm ngọc toái còn hơn ngói lành’ ấy.”