17
Ánh chiều tà nhuốm đỏ chân trời.
Ta từ biệt Long Sương, ôm chiếc sa y nàng tặng, quay về Bùi phủ.
Vừa bước qua cổng lớn Bùi phủ, ta đã cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình không đúng.
Họ tụm năm tụm ba lại với nhau, thì thầm to nhỏ, ánh mắt không lúc nào không liếc về phía ta, mỗi khi ta nhìn qua, họ lập tức giả vờ như chẳng có chuyện gì.
Ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tiện đến hỏi han, đành lặng lẽ trở về phòng, cất chiếc sa y vào trong tủ quần áo.
Hôm đó, Bùi Tố về đặc biệt sớm.
Hắn bước vào cửa vội vã, hơi thở rối loạn, tựa như có chuyện gì khẩn cấp.
Ta nghĩ tới việc nghe ngóng tin tức, bèn bưng chén trà, nhẹ nhàng đi đến thư phòng, định nghe xem họ nói gì.
Qua cánh cửa gỗ chạm trổ, ta nghe thấy giọng tên thị vệ từng nhiều lần gây khó dễ cho ta, tiếng hắn lớn rất lớn.
“Tiểu nhân đã nói nàng ta là gian tế! Đại nhân! Sao ngài vẫn không tin?”
“Tiểu Ngũ, đừng nói nữa.”
“Cho dù ngài đánh chết tiểu nhân, tiểu nhân cũng phải nói! Bụi cỏ ngoài cửa có phát hiện giáp mềm dính máu, trên không trung còn bắt được bồ câu mang thư mật! Nàng ta rõ ràng là người của Tam hoàng tử phái tới...”
Quản gia cũng đứng bên cạnh thở dài: “Chuyện này trọng đại, đại nhân không thể do dự nữa. Bây giờ đã có bằng chứng rõ ràng như vậy, ngài vẫn còn muốn bao che nàng ta sao?”
Tay bưng trà của ta run lên.
Hóa ra mọi người trong Bùi phủ đã phát hiện ra thân phận của ta từ lâu.
Ta có nên rời đi ngay bây giờ không? Hay là đợi thêm chút nữa?
Đang do dự, ta nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bùi Tố, thanh âm trong trẻo nhưng kiên định.
“Việc của ta, tự ta sẽ quyết định, không cần nhiều lời.”
18
Ta lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Thân phận đã bị bại lộ.
May mắn là, không hiểu vì sao, Bùi Tố vẫn kiên định tin tưởng ta.
Bồ câu mang thư đã bị bắt, mấy ngày qua đành phải tạm ngừng liên lạc với chủ thượng.
Chuyện tới hiện giờ, ta phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ.
Ta trở lại phòng, lấy chiếc sa y từ trong tủ quần áo ra, cố gắng mặc vào dù có phần lúng túng.
Khi mặc xong, ta quay người một vòng trước chiếc gương đồng, cảm thấy bộ y phục này thật rườm rà phức tạp.
Dẫu phiền phức, nhưng không thể phủ nhận, nó thật sự rất hoa lệ, như thể ta đang khoác cả hoàng hôn lên người.
Khi còn ở bên cạnh chủ thượng, ta hiếm khi mặc những bộ y phục rực rỡ như thế này, giờ nhìn lại chính mình, có cảm giác thật xa lạ.
Dù sao đi nữa, thành bại giờ đây chỉ còn trong một lần này mà thôi.
19
Đến tối, trời bỗng đổ mưa.
Lúc này là cuối thu, không khí đã trở nên lạnh lẽo, ra ngoài phải khoác thêm áo lông mỏng.
Mưa đêm rơi lạnh lẽo và mỏng manh, khi chạm vào da, cảm giác dính ướt không dễ chịu cứ bám lấy trong một thời gian dài.
Trong sân, đèn được thắp lên, nền đá cổ xưa ướt sũng, những khe đá lấm tấm rêu xanh.
Lúc quá nửa giờ Tuất, những người khác trong phủ đã quay về phòng mình.
Bùi Tố vẫn còn ở trong thư phòng.
Ta khoác sa y, nhẹ nhàng bước qua hành lang dài, dừng lại bên ngoài cửa thư phòng.
Ánh nến từ trong phòng hắt ra, bóng dáng của Bùi Tố hiện trên giấy cửa sổ. Ta giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Bùi Tố nhanh chóng mở cửa.
Hắn đứng ở cửa, tay nắm chặt khung cửa, ngón tay trắng bệch vì dùng lực.
“Ngọc nương, sao nàng lại tới đây?”
Ta mở chiếc mũ chùm ngoài, bước từng bước tới gần hắn.
Hắn lùi lại từng bước một.
Cửa bị ta khẽ đóng lại, ta đứng tại chỗ, làm theo cách Long Sương dạy, nở một nụ cười đáng thương, cố gắng làm cho mình trông thật yếu đuối.
Mới từ ngoài mưa vào, ta ướt sũng, ngay cả lông mi cũng ướt đẫm.
Ta mở áo choàng, để bộ sa y lộ ra hoàn chỉnh trước mặt hắn, rồi bất chấp tất cả, với khí phách kiên quyết cất tiếng:
“Bùi đại nhân, xin ngài hãy yêu thương ta!”
20
Bùi Tố nhìn ta, nhưng không có phản ứng như ta mong đợi.
Hắn nhíu mày, sắc mặt tái nhợt như giấy, đôi mắt dần dần đỏ lên.
Cứ như thể sắp khóc.
Cả phòng im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lửa nến lách tách.
Dưới ánh mắt ấy, ta dần cảm thấy như bị kim châm vào lưng, gió đêm thổi qua, khiến ta lạnh run.
Một lúc lâu sau, Bùi Tố im lặng đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ áo choàng khô ráo.
Hắn bước đến gần ta, khoác áo lên vai ta.
"Bộ kia ướt rồi." Hắn khàn giọng nói: "Mặc bộ này đi, đừng để bị cảm."
Ta ngẩn người, nắm chặt cổ áo.
Bùi Tố đột nhiên hỏi: "Những năm qua, nàng sống thế nào?"
Hắn nghẹn ngào hỏi, gần như thổn thức, như tờ giấy ngấm nước.
Bùi Tố… đang thương xót ta ư?
Tại sao?
Ta không thể nghĩ ra lý do, chỉ thấy Bùi Tố quay mặt đi, có vẻ không muốn để ta thấy sự thất thố của hắn.
Ta mơ hồ cảm thấy hắn hiểu nhầm điều gì, mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Ta lẩm bẩm: "Ta sống khá tốt mà…"
Bùi Tố không nghe, quay lại, đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt ta.
"Là hắn ép nàng làm những chuyện này, phải không?" Hắn nghiêm nghị nhìn ta, ánh nến phản chiếu trong mắt, giống như thanh kiếm treo trên cao: "Hắn ức hiếp nàng, phải không?"
Ta theo bản năng đáp: "Không."
Nói xong, ta mới nhận ra điều đó giống như đang gián tiếp thừa nhận thân phận của mình, liền vội vàng sửa lại.
"Không phải, không ai ép ta."
"Nàng không cần nói giúp hắn."
Hắn cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
Ánh nến mờ ảo, trên bàn giấy tờ vẫn chất đống như núi.
Bùi Tố cúi xuống, áp trán vào trán ta, ép ta phải nhìn vào mắt hắn.
"Nàng đừng lo, tất cả đều không phải lỗi của nàng."
Trong lúc hít thở chung, hắn vụng về hôn lên khóe môi ta.
"Ta sẽ xử lý."
21
Lại thất bại rồi.
Ta đầu óc choáng váng trở về phòng, không hiểu lần này lại xảy ra chuyện gì.
Bùi Tố hoàn toàn không theo lẽ thường, quả thực rất mạnh mẽ.
Có lẽ, đã đến lúc ta phải thu xếp hành lý và rời đi, quay lại phủ Tam hoàng tử.
Nhưng ta lại không cam lòng, không muốn bỏ cuộc giữa chừng như vậy.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ theo quy định của triều đình, nhưng sáng sớm, Bùi Tố đã rời nhà, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chẳng bao lâu, ta nhận được thư từ chủ thượng, được chuyển qua một con bồ câu mới.
Mở lá thư ra, ta cảm giác như những chữ trên giấy sắp nhảy ra cắn ta.
Có thể thấy, chủ thượng lại giận dữ rồi.
Nhiều từ ngữ quá thô tục, không thể nói ra, nhưng tóm lại, ý chính rất đơn giản.
Đại khái là nói, Bùi Tố sáng sớm đã chạy đến phủ Tam hoàng tử phát điên, mắng chủ thượng từ đầu đến chân, cuối cùng còn ném một túi tiền vào mặt hắn.
Vì mắng quá nhanh, chủ thượng cuối cùng không nghe rõ lý do vì sao lại ném tiền.
Chủ thượng giận điên lên.
Hắn giận vì Bùi Tố dám ném tiền vào mặt mình.
Từ những nét chữ như điên loạn, ta như thấy chủ thượng từ trong giấy phóng ra và quát lên:
"Lão tử đường đường là thần tài của Vương thành, đến lượt hắn ném tiền vào mặt ta ư? Hắn có mấy đồng tiền mà dám làm vậy?! Hắn có bệnh à!"
"Ngươi theo dõi hắn cho ta! Theo dõi hắn thật chặt! Nếu không khiến hắn chết, đừng trở lại!"