10
Cơ thể Bùi Tố khẽ cứng đờ.
Trong bóng đêm, ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ nghe giọng hắn run rẩy gọi tên: “Ngọc nương…?”
“Là ta.”
Ta dịch sát lại gần hắn một chút, Bùi Tố giơ tay, ngón tay chạm nhẹ lên má ta, như thể muốn xác nhận gì đó.
Hắn mới từ ngoài về, cả người còn vương hơi sương, ngón tay lạnh ngắt.
Bị hắn chạm vào, ta không nhịn được khẽ rùng mình.
Như sực tỉnh từ trong mộng, hắn vội rụt tay lại, như bị phỏng.
Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”
Ta không vòng vo, trả lời rất thẳng thắn: “Muốn ngủ với ngài.”
Người trước mắt khẽ run lên.
Trăng nhô khỏi tầng mây, ánh sáng bạc rọi qua song cửa, dịu dàng phủ xuống khắp mặt đất.
Nương theo luồng ánh sáng đó, ta thấy mặt Bùi Tố đỏ bừng như sắp cháy.
Đỏ lan đến tận mắt, hơi nước lấp lánh.
Khi hắn cất lời, giọng đã khản đặc:
“...Nàng biết mình đang nói gì không?”
Ta nắm lấy cổ tay hắn, nghiêm túc hôn lên đôi môi run rẩy kia.
“Biết.”
11
Tất nhiên là ta biết mình đang làm gì.
Ám vệ bồi ngủ với người khác, chuyện này đâu phải hiếm, cho nên ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu.
Tinh thần thì có, nhưng kinh nghiệm thì không.
Ta từng nghe người khác nói, nhiều kẻ sẽ cài nữ nhân mình bồi dưỡng vào bên cạnh kẻ thù, vừa để thám thính, vừa thuận tiện thổi gió bên gối.
Chuyện này là đám ám vệ các phủ khác nói với ta.
Thật ra ám vệ trong kinh thành là một vòng tròn nhỏ, các hoàng tử, công chúa, thậm chí quan to quyền cao chức trọng, mười người thì tám người nuôi ám vệ riêng.
Ai chẳng sợ chết.
Ám vệ bọn ta thì ngầm hiểu với nhau, ‘thượng có chính sách thì hạ có đối sách.’
Dù là kẻ hầu người hạ khác chủ, nhưng hầu hết đều xuất thân từ cùng một doanh huấn luyện ám vệ, chẳng thù oán sâu nặng gì.
Đều là kiếm miệng ăn, nếu không có đại sự gì, thì cũng chẳng đến nỗi sống mái với nhau.
Hồi trước, thời điểm hoàng gia tổ chức đi săn, mấy ám vệ của hoàng tử, công chúa tụ lại buôn chuyện.
Ám vệ phủ Tứ hoàng tử hỏi ta bình thường ta hay làm gì.
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Ăn.”
“Hết rồi à?”
“Ra ngoài ăn.”
Hắn rất ngạc nhiên: “Điện hạ nhà ngươi không đưa ngươi vào mấy nơi kiểu Thiên Hương Lâu để huấn luyện à?”
“Năm đó ta từng đứng nhất doanh huấn luyện. Còn cần huấn luyện gì nữa?”
Hắn ấp úng nói không rõ: “Thì… cái đó… Chẳng phải nữ ám vệ các ngươi hơn nam ám vệ là nhờ khoản này sao?”
Ta không hiểu: “Hả?”
Hắn dừng một chút, giọng bỗng ghen tỵ hẳn ra: “Thật hâm mộ nữ ám vệ các ngươi, cần tin tình báo hay đầu người, chỉ cần ngủ một giấc là có…..”
Ta chần chừ: “Ý ngươi là sao?”
“Còn ý gì nữa,” Ám vệ nhà Lục hoàng tử bá vai ta, ngữ khí đầy dạy dỗ: “Làm việc cho chủ tử thì có lúc phải hy sinh một số thứ. Vì hoàn thành nhiệm vụ, không từ thủ đoạn mà. Nếu ngươi muốn moi tin từ Lục hoàng tử, cũng có thể…”
Ta xé một miếng thịt xiên, nhai rồi nuốt: “Ờm.”
Từ nhỏ ta đã lớn lên bên cạnh chủ thượng, thân phận là ám vệ, nên chẳng có nhiều bạn nữ.
Bọn họ nói sao, ta tin vậy.
Mạng ta là do chủ thượng cho. Hắn mua ta về, cho ta tránh khỏi chiến loạn, cho ăn, cho mặc, phát lương hàng tháng, giúp ta yên ổn mà sống.
Giờ đến lúc báo đáp, đương nhiên ta nên làm hết sức.
Thế là hôm đó, ta quay lại doanh trướng hỏi chủ thượng, có cần ta đi ngủ với ai không.
Ta nói: “Thuộc hạ trung thành với chủ thượng, chỉ cần người cần, chuyện gì thuộc hạ cũng có thể làm. Dù làm chưa tốt cũng sẽ cố hết sức.”
Chủ thượng nổi trận lôi đình.
“Ai dạy ngươi cái trò này? Lão tử hỏi ai dạy ngươi nói lời nói kiểu này hả?!”
Ta thật thà: “Mấy ám vệ của hoàng tử khác nói.”
“Đó là bọn chúng đê tiện! Bọn chúng bẩn thỉu! Bọn chúng vô dụng!”
“Ai nói nữ tử chỉ có thể dùng cách đó mới giúp được chủ tử? Có mấy người là tự nguyện chứ?! Tự nguyện cái con khỉ khô! Lão tử đã bảo ngươi đừng qua lại với bọn chúng rồi mà!”
Hắn bóp trán, tức đến mức nói năng lộn xộn: “Ta chưa từng sai ngươi làm chuyện đó bao giờ… Đáng chết…”
Ta nhìn hắn, nửa hiểu nửa không.
Đúng là chủ thượng chưa từng sai ta làm chuyện đó, theo hắn bao nhiêu năm như vậy, ta chỉ từng ra tay giết người đúng một lần, là lúc hắn bị thích khách tập kích.
Còn lại chuyện ta thường làm hầu như toàn đi chạy việc vặt, mua xiên nướng ở Bắc thị, mua bánh mì ở Tây thị, bánh sữa ở Đông thị, kẹo ngọt ở Nam thị.
Ngày nào cũng chạy, tháng nào cũng chạy, chạy đến nỗi khinh công còn giỏi hơn võ công.
Rìu của ta lâu ngày không dính máu, cũng cùn rồi.
Chủ thượng ngồi một lúc, càng nghĩ càng tức, đứng phắt dậy:
“Ra ngoài với ta!”
Ta hỏi: “Dạ, đi đâu?”
Hắn kéo tay ta đi, mặt đen kịt, miệng mắng không ngừng: “Đồ vô dụng! Bị bắt nạt mà còn không biết! Lão tử phải giết sạch lũ khốn đó!”
Tối hôm đó, Bách Lý Văn nhân lúc bãi săn đen như mực, lôi hết đám hoàng tử đang ngủ say dậy, mắng bọn họ một trận té tát, bảo họ quản cho tử tế đám ám vệ nhà mình.
Chủ thượng ta giỏi buôn bán, bình thường không thân thiết với ai.
Ngoại trừ Hoàng thái nữ điện hạ, còn lại ai cũng chê hắn làm mất thể diện của hoàng thất, giành ăn với dân, hạ giá bản thân.
Nhưng vì tài đại khí thôi, chủ thượng được gọi là “thần tài” của hoàng thành, mấy hoàng tử khác chẳng ai dám thật sự đụng vào hắn.
Bị mắng xối xả, các hoàng tử nhìn nhau không hiểu gì, cuối cùng, Tứ hoàng tử nơm nớp lo sợ bước ra giảng hòa.
“Tam hoàng huynh, huynh bớt giận… có chuyện gì vậy?”
Chủ thượng vẫn chưa hết giận: “Cứ hỏi ám vệ của các ngươi đi! Hâm mộ như vậy thì tự đi bán thân đi! Không ai cản!”
“Ám vệ đùa giỡn với nhau thôi, huynh đừng coi là thật…”
“Lão tử coi là thật đấy! Ngươi có bản lĩnh thì cắn chết lão tử đi?!”
12
Sau đó, đám ám vệ nhà khác nói với ta, chủ tử của họ sau lưng thường bôi nhọ chủ thượng nhà ta.
Bọn họ nói rằng Bách Lý Văn bản chất vẫn là dòng máu thương nhân, xuất thân thấp kém, chẳng ra thể thống gì.
Ta cực kỳ giận dữ, đêm hôm đó, lén lút chui vào mấy phủ khác, chặt sạch cây phát tài nhà bọn họ.
Cho các ngươi cùng chết!
Khi đó ta mới mười lăm tuổi.
Giờ nghĩ lại, chắc chủ thượng thấy ta lúc đó còn nhỏ, không thể dùng vào chuyện ấy.
Nhưng bây giờ ta lớn rồi, cũng nên gánh vác phần trách nhiệm của mình.
Ta tuyệt đối không thể phụ lại kỳ vọng của chủ thượng.
Nghĩ vậy, ta ngồi lên người Bùi Tố, định đưa tay chạm vào vai hắn.
Bùi Tố mở to mắt, ngực phập phồng kịch liệt.
“Đừng.”
Hắn hít thở nặng nề.
Ngay sau đó, hắn trở mình đè ta xuống.
Trời đất quay cuồng, miếng ngọc đeo ở hông Bùi Tố đập vào người ta đau điếng.
Hắn cúi xuống, môi khẽ chạm vào cổ ta, từng chút từng chút cắn mút đầy kiềm chế.
Rồi bỗng rời ra.
Ta hơi không theo kịp nhịp thay đổi, không khỏi ‘a’ một tiếng.
Bùi Tố không đáp.
Hắn cắn môi dưới, kéo tấm chăn bên cạnh, quấn ta lại kín mít như cái bánh chưng.
Sau đó cúi đầu, cách tấm chăn thật dày ôm chặt lấy ta.
Hơi thở của hắn dần dần ổn định.
Một lúc sau, hắn mới cất tiếng, giọng cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ngọc nương.”
“Hửm?”
“Không phải như vậy.”
Ta sững người, hỏi: “Cái gì cơ?”
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dưới trăng trong veo, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Ta đối với nàng không phải kiểu tình cảm thoáng qua như vậy… Cho ta chút thời gian nữa.”
Hả?
Nàng bớt bớt lại đi?!