7
Khi Bùi Tố dẫn người quay lại, ta đã tháo áo giáp mềm ra, thản nhiên ném vào bụi cỏ ở góc sân.
Hắn thấy ta bình tĩnh như không, hai giọt lệ vẫn treo ngược nơi khóe mắt, rớt không rớt được.
“Ngọc nương, nàng… nàng không sao?”
“Ta không sao.”
Hắn kéo tay ta, cẩn thận xem xét từng chút một.
Người xung quanh nhìn không nổi nữa.
Ta nói: “Nếu đại nhân cũng không sao, vậy thả ta về đi, ta còn phải về chuẩn bị bánh bán ngày mai.”
Hắn nghẹn một hơi, mắt đỏ như thỏ, giọng hiếm khi cứng rắn:
“Không được, nàng là ân nhân cứu mạng ta. Mấy ngày tới, nhất định phải ở lại phủ ta tĩnh dưỡng.”
Ở lại Bùi phủ dưỡng thương.
Tùy tùng xung quanh đều kinh ngạc, lần lượt khuyên can.
“Đại nhân, chuyện này e rằng không thỏa…”
“Không được nói nữa!” Bùi Tố kiên định nhìn ta: “Ta tin nàng.”
Khoé mắt ta nóng lên, một giọt nước mắt “tí tách” rơi xuống.
Bùi Tố ngẩn ra vì nước mắt của ta, sau đó cực kỳ dịu dàng đưa tay xoa đầu ta.
“Đừng lo, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ta khóc đến đứt ruột đứt gan.
Nói cách khác, từ giờ ta có thể không kiêng nể mà giám sát Bùi Tố rồi.
Chủ thượng, thuộc hạ làm được rồi!
8
Ta lập tức được Bùi Tố đưa về phủ.
Hắn chuẩn bị phòng riêng cho ta, mọi chi phí ăn mặc đều tính vào sổ sách của hắn.
Sáng hôm sau, Bùi Tố ra cửa đi thượng triều.
Ta ngồi trước bàn sách hắn chuẩn bị, hăng hái viết thư báo cáo chủ thượng:
[Bẩm báo chủ thượng:
Thuộc hạ không phụ kỳ vọng, đã thâm nhập sào huyệt địch.
Chỉ cần thời gian, tất sẽ khiến Bùi Tố quỳ đất xin tha, trợ giúp đại nghiệp của chủ thượng.
——Ngọc Toái]
Viết xong, ta gọi con bồ câu trắng quen thuộc, gửi thư đi.
Đêm đó trăng mờ gió lớn, ta nghe thấy tiếng động khe khẽ trên mái nhà.
Bản năng của ám vệ khiến ta lập tức phản ứng, ta phi thân lên mái.
Nhưng ta không ngờ, người đứng trước mặt lại là chủ thượng.
Hắn khoác áo choàng trắng không hợp màn đêm, đầu đội mũ rộng vành, trông có vẻ phong lưu.
Cũng khá ngốc.
Ta nghiêng đầu hỏi: “Chủ thượng đang tản bộ ư?”
“Ngươi lo chuyện của ngươi đi!” Hắn hùng hổ: “Sao ngươi lại vào nhà Bùi Tố ở rồi?”
Ta nghiêm túc chắp tay: “Thuộc hạ cho rằng, ‘không vào hang cọp sao bắt được cọp con’. Ở gần sẽ tiện theo dõi động tĩnh của Bùi Tố, tiện bẩm báo cho chủ thượng.”
Chủ thượng trầm ngâm một lúc.
“Ngươi nói cũng có lý.” Hắn nói: “Một khi đã như vậy, thì tiếp tục giám sát hắn đi.”
Gió đêm lớn quá, bệnh lãng tai của ta lại tái phát.
Ta nghe lời của chủ thượng thành: “Ngủ với hắn nhanh lên.”
9
Ai cũng biết, bổn phận lớn nhất của ám vệ là phục tùng mệnh lệnh.
Chủ thượng bảo ta đi về hướng Đông, thì tuyệt đối không thể rẽ sang hướng Tây.
Nghe nhầm không tính.
Chỉ cần có lệnh, lập tức hành động.
Để tránh đêm dài lắm mộng, không quá mấy ngày, ta liền trèo lên giường Bùi Tố.
Chỉ có điều, Bùi Tố còn chưa về phủ.
Quản gia nói, do chiến loạn ngoài biên cảnh, gần đây dân chạy loạn kéo về kinh thành quá đông, nên mấy ngày nay Bùi Tố phải vất vả ổn định dân chúng, sáng đi sớm, tối về muộn.
Ta đành ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn về.
Mà chờ đợi đúng là việc rất dễ khiến người ta mệt tâm.
Trăng đã lên cao, cả Bùi phủ yên ắng, đến khi chỉ còn nghe tiếng gió khẽ lướt qua cành lá, thì ngoài sân mới vang lên tiếng bước chân chậm rãi.
Là tiếng bước chân của Bùi Tố.
Vì sợ làm phiền người trong phủ nghỉ ngơi, hắn luôn đi rất khẽ.
Dĩ nhiên, ta chẳng nghe thấy gì hết.
Vì đợi quá lâu, ta đã ôm chăn ngủ luôn từ đời nào.
Cửa phòng khe khẽ mở, Bùi Tố bước vào, cởi ngoại bào treo lên giá gỗ, rồi đi rửa mặt súc miệng.
Có lẽ do quá mệt, hắn không buồn thắp đèn.
Tiếng nước róc rách khiến ta tỉnh dậy, mơ màng mở mắt, còn chưa kịp định thần thì bên cạnh đã có một người nằm xuống.
Là Bùi Tố.
Vừa tỉnh dậy, đầu óc ta còn mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy mình đợi hắn mãi, trong lòng không khỏi thấy tủi thân.
Thế là ta xoay người, đưa tay túm lấy vạt áo hắn, uất ức hỏi:
“Sao giờ ngài mới về hả?”