4
Kể từ hôm đó, Bùi Tố thường xuyên đến quầy bánh của ta.
Buổi sáng đến, buổi tối cũng đến.
Trời nắng đến, trời mưa cũng đến.
Hắn là một thư sinh nho nhã chu đáo, mỗi lần đến đều mang theo năm đồng tiền đồng, từng đồng đều được lau sạch bong.
Tới nhiều rồi, ta cũng dần nắm được khẩu vị của hắn.
Hắn thích thịt nửa nạc nửa mỡ, thêm hành lá, không cho ớt, vỏ bánh cán hơi mỏng, nướng đến khi hơi cháy giòn.
Mỗi lần ăn được chiếc bánh ngon, mắt hắn sẽ nheo lại, hiện lên vẻ hạnh phúc đặc biệt, trông như một chú chó nhỏ.
Ta cảm thấy vô cùng mãn nguyện, rồi viết khẩu vị của Bùi Tố vào mật tín gửi cho chủ thượng.
Hai ngày sau, chủ thượng hồi âm, nét bút cứng cáp như rồng bay phượng múa:
“Đồ vô dụng, lãng phí giấy lần nữa thì ta giết ngươi.”
Chủ thượng lúc nào cũng hung dữ với ta.
Bùi Tố thì không giống vậy.
Bùi Tố lúc nào cũng rất dịu dàng.
Lúc trò chuyện, thỉnh thoảng hắn sẽ hỏi vài chuyện liên quan đến ta.
Ví như, ta còn trẻ thế này, sao lại ở đây bán bánh một mình, phụ mẫu ta đâu?
Ta chẳng mấy bận tâm mà đáp: “Phụ mẫu ta á? Chết sớm rồi.”
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ đau xót, buồn buồn, không nói thêm lời nào.
Thật ra ta không để bụng.
Ta là cô nhi thời loạn lạc, từ nhỏ đã không biết mặt mũi phụ mẫu mình trông ra sao.
Tam hoàng tử Bách Lý Văn mua ta về, ban đầu định nhận làm thị thiếp, sau phát hiện ta trời sức có sức mạnh, căn cốt tuyệt vời, liền đổi ý cho ta làm ám vệ.
Ta bị ném vào cái gọi là thiết huyết doanh, giãy giụa giữa ranh giới sống chết suốt mấy năm.
Người cùng doanh chết không ít, nhưng ta sống sót.
Sống thì sống đấy, nhưng hình như chủ thượng vẫn rất ghét ta.
Hắn nói: “Nếu không phải ngươi còn chút giá trị, ta đã sớm ném ngươi xuống hồ cho cá ăn rồi.”
Ta mắt sáng rỡ: “Trưa nay ăn cá à? Cá trắm hay cá chép thế?”
Chủ thượng hít sâu một hơi: “Cút ra ngoài.”
5
Điều thứ ba trong : Trung thành với chức trách, thông thạo nghiệp vụ.
Là một ám vệ, nghiệp vụ của ta thường rộng mà không tinh, bao gồm không giới hạn trong âm thầm giết người, trộm tin tình báo, và quỳ gối xin tha.
Chủ yếu là quỳ gối xin tha.
Bây giờ, lại có thêm nghề bán bánh nướng.
Ta dựng quầy trước cửa nhà Bùi Tố suốt một tháng, hắn đến càng ngày càng thường xuyên.
Không chỉ đến, còn mang đồ cho ta.
Lúc thì đồ ngọt, lúc thì trang sức, khi thì là mấy món đồ chơi thú vị.
Dù ta không muốn nhận, hắn cũng tìm đủ lý do để ta nhận lấy.
Hoặc sẽ nói mua thừa, hoặc bảo là người khác tặng, thậm chí có lúc thẳng thừng bảo là nhặt được.
Khách khứa xung quanh thường vừa ăn bánh vừa mỉm cười nhìn chúng ta.
Bà bà Trần nhiều chuyện nói: “Tiểu đại nhân nhà họ Bùi nhìn Ngọc nương bằng ánh mắt chẳng đơn giản đâu.”
Bùi Tố ấp a ấp úng.
Ta thầm nghĩ: Chết rồi, chẳng lẽ Bùi Tố đã nhìn ra gì đó, biết ta đang theo dõi hắn?
Trong lúc chột dạ, ta lại nhét thêm chút thịt vào bánh của hắn.
Dù là để giám sát, nhưng ta chưa bao giờ làm bánh qua loa.
Bột mỗi ngày đều được trộn từ sáng sớm, chỉ làm từng ấy, bán hết là nghỉ, không để qua hôm sau.
Trước khi nướng, từng chiếc bánh đều được phết nước mật ong, như vậy nướng ra mới có màu sắc đẹp mắt, hấp dẫn.
Hoàng hôn buông xuống, nguyên liệu cũng vừa vặn hết.
Trên bầu trời nhuộm đỏ ráng chiều rực rỡ, khách khứa lần lượt ra về, ta lau bàn sạch sẽ, đậy nắp lò bánh.
Bùi Tố vẫn chưa đi.
Hắn chống cằm lên bàn, chăm chú nhìn ta.
Ta bước đến nói: “Bùi đại nhân, bánh hôm nay bán hết rồi, ta chuẩn bị đóng hàng đây.”
“Vậy à.” Hắn đáp, nhưng vẫn không nhúc nhích: “Nhưng ta muốn ở lại với nàng thêm một lát.”
Ta nói: “Ta cũng muốn.”
Dù sao ở lại thêm một lát, cũng đồng nghĩa với giám sát thêm một lát.
Hàng mi dài của Bùi Tố khẽ rung, như rất kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn ta.
“Ngọc nương, nàng…”
Một mũi tên lướt gió xé không trung, cắt ngang lời hắn.
Mũi tên ghim chặt vào lò bánh của ta, đuôi lông vũ còn khẽ rung động.
Ta nhận ra đó là tên từ phủ của chủ thượng.
6
Ta không kìm được mà nhíu mày.
Rốt cuộc là tên mù nào dám làm chuyện này?
Chủ thượng từng dặn, không được ám sát Bùi Tố, vì nếu xảy ra chuyện gì, hắn sẽ bị đổ vạ.
Hiển nhiên là người của phủ khác muốn vu oan giá họa cho chủ thượng.
Nhưng trong tình hình này, ta không thể để lộ thân thủ, nếu không nhiệm vụ giám sát coi như thất bại.
Ta trầm ngâm suy nghĩ.
Trên mái nhà, một bóng đen đã giương cung lên.
Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, Bùi Tố đã kéo ta ra sau lưng, tay đè đầu ta xuống.
“Ngọc nương.” Hắn khẽ nói bên tai ta: “Lát nữa ta ra trước, bọn họ sẽ theo ta, nàng cứ ở đây đừng nhúc nhích, nghe chưa?”
Hơi thở của Bùi Tố phả bên tai, hơi ngưa ngứa.
Bị hắn đè đến mức khó chịu, ta theo phản xạ ngẩng đầu lên, môi khẽ lướt qua cằm hắn.
Hắn lập tức hoảng hốt.
“Thất… thất lễ rồi…”
Mũi tên mới lại xé gió lao đến, trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, ta đành nhận mệnh đẩy Bùi Tố ra, tự mình đỡ mũi tên.
Vài giọt máu nhỏ lên mặt đất, đau nhói lan khắp lưng.
Ánh mắt Bùi Tố tuyệt vọng.
Người trên mái không tiếng động mà rút lui.
Bùi Tố nhào tới, nắm chặt tay ta, mắt đỏ hoe như sắp khóc.
“Ngọc nương, nàng đợi ta ở đây. Ta đi tìm người, lập tức đi tìm người cứu nàng…”
Chưa đợi ta nói gì, hắn đã chạy đi mất.
Ta “hự” một tiếng, tự mình rút mũi tên ra khỏi lưng.
Ám vệ nào đi làm nhiệm vụ lại không mặc áo giáp chứ?
Ngốc chắc?