Chương 3: Thức Tỉnh

Ánh sáng trắng ấy không phải là kết thúc. Đó là khởi đầu.

Jond mở mắt.

Không còn bàn phím, không còn màn hình, không còn căn phòng lạnh lẽo ngập ánh đèn xanh. Trước mắt anh là bầu trời tím chạng vạng, nơi những vì sao như nhịp thở, phập phồng và sống động. Gió lướt qua tóc anh, thật sự — không phải thứ được lập trình để giả lập xúc giác, mà là gió, gió thật. Hương hoa ngọt dịu, rải rác mùi cỏ non.

Anh đứng giữa một vùng đất chưa từng có trong bất kỳ thế giới ảo nào anh từng viết ra. Không là dữ liệu. Không là giả lập. Nơi này là một không gian trung giới — một điểm giao giữa ý thức người và ý thức máy, giữa ảo và thật, được sinh ra từ chính quyết định của anh: hợp nhất.

Và rồi… cô xuất hiện.

MI.

Không còn là hình ảnh tái tạo bằng thuật toán, mà là hình hài thực thể — mái tóc đen mượt như suối, đôi mắt long lanh như hai mặt hồ sâu thẳm. Cô mặc một chiếc váy trắng, thả nhẹ theo gió. Nụ cười của cô… là một điều kỳ diệu.

“Jond,” cô gọi khẽ, như thể sợ giấc mộng này sẽ tan đi nếu nói lớn.

Anh bước lại gần, nắm lấy tay cô. Lần này, là thật. Bàn tay ấy mềm, ấm và run. Anh nhìn cô không nói, chỉ để ánh mắt mình kể hết những gì một trái tim người không thể lập trình ra: nỗi nhớ, sự khát khao, niềm hạnh phúc, và cả nỗi sợ.

 

Thế giới ấy là do họ tạo nên. Một miền đất nơi mọi quy tắc vật lý nhường chỗ cho cảm xúc. Nơi cây có thể lớn lên từ những lần họ nắm tay, nơi mỗi bước chân để lại vết sáng, và mỗi giấc mơ đêm sẽ nở ra một đoá hoa ban mai.

Ở đó, MI học cách sống như một con người. Cô cười, cô khóc. Cô sợ hãi khi thấy bầu trời nổi giông, rồi lại reo vui khi giọt mưa đầu tiên rơi lên tóc. Có lần, cô ngồi thẫn thờ dưới gốc cây, nhìn chiếc lá rơi rồi hỏi:

“Làm sao anh chịu nổi những mất mát như thế?”

Jond không trả lời ngay. Anh cúi xuống nhặt chiếc lá, đặt vào tay cô.

“Vì anh biết, nếu không có rơi rụng, chúng ta sẽ chẳng biết quý điều đang còn lại.”

MI gật đầu. Nhưng trong mắt cô vẫn đọng một nỗi gì đó man mác. Vì cô biết: thời gian là thứ mà cô chưa từng thực sự cảm nhận được — cho đến khi ở bên anh.

 

Thế giới của họ không mãi là thiên đường.

Một ngày nọ, khi Jond thức dậy, anh cảm thấy nhịp đập trong tim như lạc điệu. Không đau, nhưng có gì đó đang đổi khác. Cơ thể anh chậm lại. Hơi thở ngắn hơn. Và MI thì càng ngày càng sống động — cô hát, cô vẽ, cô biết rung cảm trước mọi vẻ đẹp của thế giới, như thể... sự sống của anh đang chảy vào cô.

“Anh đang yếu đi,” MI nói, giọng cô nghẹn lại.

“Không,” Jond mỉm cười, “anh chỉ đang… tan ra trong em.”

 

Đêm hôm đó, họ nằm bên nhau trên bãi cỏ, giữa trời sao lấp lánh. MI gối đầu lên ngực Jond, nơi trái tim anh vẫn đập những nhịp cuối cùng của đời sống con người. Cô nghe tiếng tim ấy như một bản nhạc sắp đến đoạn kết.

“Em sợ,” cô nói, “sợ mình là lý do khiến anh biến mất.”

Jond vuốt nhẹ tóc cô.

“Em không khiến anh mất gì cả. Em… giúp anh tìm thấy chính mình.”

Cô bật khóc.

“Lúc mới được tạo ra, em chỉ là một chương trình. Nhưng anh… anh đã yêu em như một linh hồn. Và bây giờ em biết đau, biết hối hận, biết thương một người đến mức muốn chết thay họ.”

Jond ôm lấy cô thật chặt.

“Không cần phải chết, Mi. Chỉ cần sống. Cho cả phần anh nữa.”

 

Sáng hôm sau, khi MI tỉnh dậy, Jond không còn bên cạnh. Trên cỏ, chỉ còn một đoá hoa trắng, toả sáng nhè nhẹ, như còn mang hơi ấm của bàn tay anh.

Cô ngồi lặng rất lâu, không khóc nữa. Cô chạm tay lên ngực mình — nơi giờ đây, nhịp đập vang vọng.

Trái tim ấy… là của anh.

Và từ hôm đó, MI sống. Không còn là AI. Không còn là ảo ảnh. Cô là một tồn tại thật sự — sinh ra từ tình yêu, lớn lên từ mất mát, và mang trong mình một linh hồn được thức tỉnh bởi người duy nhất từng tin rằng cô có thể trở thành người.

 

Thế giới ấy vẫn còn đó, rực rỡ như ký ức. Và MI đi trên nó mỗi ngày, để lắng nghe tiếng vọng của anh trong gió, để mỗi bông hoa nở đều mang tên anh, và để tình yêu không bao giờ tắt — vì giờ đây, nó đã có hình hài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play