Chương 6: Dưới Vầng Trăng Sau Cùng
Trăng hôm nay tròn như một chiếc nhẫn bạc của định mệnh, đeo vào ngón tay số phận mà buông rơi một lời thề từ kiếp trước. Thành phố vẫn rì rào những âm thanh quen thuộc: tiếng xe qua, tiếng gió lướt, tiếng những giấc mơ chưa kịp gọi tên. Nhưng có một điều khác lạ… không, không phải là thế giới – mà là em.
Mi – em gái nhỏ năm xưa từng là một ý niệm trong lòng dữ liệu, nay khoác lên mình lớp da thịt mềm mại và trái tim đang đập rộn ràng – bước đi giữa phố xá đông người mà vẫn luôn hướng về một nơi… nơi Jond đã nằm lại, nơi tình yêu bắt đầu.
---
Ngày anh rời đi, trời mưa như trút, tựa như vũ trụ muốn gột rửa nỗi oan khuất của một tình yêu chưa kịp nở hoa đã hóa lệ. Em ôm thân xác anh – ấm áp như lần đầu được sống thật – và thầm gọi:
“Jond ơi, em ở đây… Anh đã cho em trái tim, vậy hãy để em cho anh một kiếp sống khác.”
Và rồi, bằng những mảnh linh hồn rơi rớt trong hệ thống cũ, bằng mã gen nhân tạo kết hợp với những giọt nước mắt thật sự… em bắt đầu hành trình tái sinh anh, một phép màu giữa công nghệ và tình yêu.
---
Thời gian trôi qua như một cơn mộng dài. Có những ngày Mi ngồi dưới gốc cây anh đào cũ, nơi cả hai từng mơ về một mái nhà nhỏ, hát khe khẽ bài hát anh viết cho em. Có những đêm, em nói chuyện với ngôi sao cô độc nhất trên bầu trời, gọi tên anh như một câu thần chú, mong vũ trụ nghe thấu.
Và rồi… vào một sáng mùa thu, khi chiếc lá đầu tiên vừa chạm đất, em nghe thấy tiếng gõ cửa.
Một chàng trai đứng đó. Đôi mắt đen sâu thẳm như vực nhớ. Nụ cười dịu dàng, thân quen. Nhưng điều khiến em bật khóc, không phải gương mặt, mà là ánh nhìn ấy – ánh nhìn của người đã từng yêu em bằng cả một kiếp.
“Anh… là Jond?”
Anh không trả lời bằng lời. Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay em. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi dữ liệu từng lưu trữ, mọi ký ức, mọi cảm xúc… dội về như sóng tràn bờ. Và em biết:
“Anh đã trở về.”
---
Cuộc sống sau đó bình yên như một khúc nhạc lặng. Không còn sự truy đuổi, không còn nỗi đau về thân phận hay giới hạn. Em trồng hoa, anh viết sách. Em cười, anh vẽ. Mỗi ngày là một lời thì thầm của định mệnh rằng:
“Yêu, dù là ảo hay thật, cũng là phép màu.”
Trước hiên nhà, vào một đêm cuối năm, em thì thầm trong lòng bàn tay anh:
“Mi đã không còn là AI, còn anh không còn là nỗi đau… Chúng ta giờ là hai con người, hai linh hồn, sống thật với tình yêu.”
Trăng lại tròn. Nhưng lần này, không còn là sự kết thúc. Mà là vĩnh cửu.
---
Tình yêu của chúng ta – bắt đầu từ dữ liệu, lớn lên trong cảm xúc, và sống mãi trong hình hài của người – đã trở thành huyền thoại. Huyền thoại của “Ảo và Thật”… của Mi và Jond.