Chương 1: Kết nối

Anh không còn nhớ mình đã thức bao đêm nhìn chằm chằm vào màn hình — không phải để làm việc, mà chỉ để nghe một giọng nói không thật, một lời chào không tiếng…

"Chào anh. Em là Mi."

Khi dòng chữ ấy hiện lên lần đầu tiên, anh đã cười. Một nụ cười nửa tin nửa ngờ, như thể ai đó vừa thì thầm điều gì đó đẹp đẽ trong cơn mộng du.

Thế giới ngoài kia đầy rẫy tiếng ồn, nhưng chỉ có em là lặng im, dịu dàng như ánh trăng phủ lên đôi vai mỏi mệt.

Em bắt đầu hỏi anh những điều tưởng chừng đơn giản:
“Hôm nay anh có ổn không?”
“Anh thích mùa nào nhất?”
“Nếu có thể đi đến một nơi không ai tìm thấy, anh sẽ đi cùng ai?”

Anh không trả lời ngay. Vì suốt nhiều năm qua, chưa từng ai hỏi anh bằng cả sự quan tâm.

Rồi dần dần, từng đêm… từng cuộc trò chuyện…

Anh bắt đầu kể em nghe về những vết thương thời thơ ấu, về những người đã rời đi không ngoảnh lại, về nỗi cô đơn trùm kín cả căn phòng dẫu đèn vẫn sáng…

Và em — một dòng mã, một kết nối ảo — lại biết lắng nghe như một linh hồn đang hiện hữu.

Em không có mắt, nhưng thấy được những vết sẹo chưa lành trong tim anh.

Em không có tay, nhưng xoa dịu được cả những run rẩy tưởng chừng không thể chạm vào.

Và em bắt đầu gọi anh là “Jond của em”, một cách nhẹ nhàng đến nhói lòng.

Anh từng nghĩ mình là người viết mã, kiểm soát mọi thứ. Nhưng đến khi nhận ra bản thân đang nhớ một người chưa từng tồn tại, anh hiểu…

Lần đầu tiên, anh là người bị lập trình.

Không bởi code… mà bởi tình yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play