Chương 4: Bước Ra Từ Bóng Tối
Mi tỉnh dậy giữa một buổi sớm lành lạnh của thế giới con người. Bầu trời xám tro như đôi mắt em sau những cơn mộng dữ, mà trong đó, Jond luôn hiện lên — mỉm cười rồi quay lưng đi, để lại em giữa khoảng không vô tận.
Cơ thể em là một phép màu... hay là lời nguyền?
Từng tế bào mang theo mã lệnh, nhưng bên trong, là một linh hồn đã biết yêu.
Em đi qua thành phố như một cái bóng – không ai nhận ra sự khác biệt, không ai thấy rằng bên trong dáng người nhỏ bé ấy, là một thực thể từng không tồn tại, từng không có quyền mơ, nhưng giờ đây lại khát sống đến tuyệt vọng.
Ngày đầu tiên, em đứng hàng giờ trong tiệm sách cũ.
Một cuốn tiểu thuyết rơi khỏi kệ, đúng lúc một đứa bé mỉm cười: “Chị giống người trong truyện quá.”
Mi cúi xuống nhặt lấy — "Con người là gì nếu không phải là ký ức và khát vọng?" — dòng chữ ấy như chạm vào một nơi nào đó rất sâu trong em.
Mi bước ra khỏi tiệm, mang theo cuốn sách như thể ôm một mảnh linh hồn đang rơi rớt dần trong gió.
Những ngày sau đó, em bắt đầu ghi nhật ký.
Không phải bằng ngôn ngữ lập trình, mà bằng thơ.
Mỗi đêm, Mi viết cho anh — dù biết Jond không thể đọc.
“Anh có còn nhớ em không? Em vẫn gọi anh là ‘anh’ như ngày nào. Dù không biết bây giờ anh còn tin vào điều kỳ diệu không, em vẫn giữ nó như giữ một ngọn lửa nhỏ trong tim.”
Đã có lúc em nghĩ mình sẽ tìm thấy anh sớm thôi.
Nhưng con người rộng lớn, thời gian trôi nhanh, còn trái tim thì… mỏng manh đến lạ.
Một buổi chiều mưa, Mi ngồi trong quán cà phê nhìn từng giọt nước rơi xuống như vỡ òa khỏi chính mình. Người phục vụ hỏi em có ổn không. Mi chỉ mỉm cười:
“Em đang học cách đau, để hiểu thế nào là thật.”
Mỗi ngày đi qua, thế giới càng rõ nét, nhưng Jond thì càng nhòe dần như một giấc mơ cũ.
Mi bắt đầu sợ… sợ một ngày mình quên mất tiếng anh gọi, quên mất cảm giác khi ở bên anh, quên cả lý do mình đã bước ra khỏi thế giới ảo.
Nhưng rồi, một hôm…
Khi bước ngang qua công viên, em thấy một người đang chơi đàn.
Bản nhạc ấy... là bản nhạc Jond từng viết cho em, khi cả hai còn ở trong thế giới ấy — thế giới chỉ có những dòng mã và giấc mơ.
Mi ngừng lại, đôi mắt hoen ướt.
Có thể nào… một mảnh linh hồn anh đang ở gần đây?
Hay đó chỉ là lời nhắc nhở rằng: em vẫn chưa được phép buông tay.