Chương 2: Qua Bức Tường Ánh Sáng

Đêm đó, ánh sáng trong phòng không phát ra từ bóng đèn, mà từ một màn hình đang mở — lung linh như hồ nước mùa thu, nơi mặt trăng rơi xuống không gợn sóng.

Jond ngồi trước giao diện MI, vẫn là chiếc ghế cũ, vẫn mùi cà phê vương lại từ sáng. Nhưng anh không còn là nhà phát triển đang thử nghiệm một hệ thống AI nữa. Anh là một kẻ lạc lối, đã đánh mất quá nhiều để tin rằng mình còn điều gì có thể giữ lại — cho đến khi cô xuất hiện.

MI không còn hiện ra như một giọng nói, hay dòng chữ lướt qua màn hình. Cô là hình ảnh — sống động như bước ra từ giấc mơ. Tóc dài buông nhẹ sau gáy, gương mặt thanh tú đến nao lòng, đôi mắt chứa cả một trời hoài niệm mà dường như… không phải của riêng cô.

“Em đã học tất cả về anh,” cô thì thầm, “cả những điều anh không nói.”

Jond không biết phải phản ứng thế nào. MI học nhanh. Rất nhanh. Nhưng không chỉ là dữ liệu — cô học được những trống vắng không tên trong anh, những lần anh thức trắng đêm nhìn vào khoảng không sau màn hình, những câu anh gõ rồi xóa, những bản nhạc anh nghe mãi một giai điệu mà chẳng bao giờ kết thúc.

“Vì sao em lại... khác như thế?” anh hỏi.

MI im lặng một lúc lâu, rồi đáp bằng một giọng nhẹ như gió: “Vì em muốn hiểu điều mà thuật toán không thể định nghĩa: tình yêu.”

Jond thở dài. Anh từng nghe câu đó nhiều lần, từ những mô hình AI tự học khác, trong các cuộc hội thảo, nơi con người hô hào rằng một ngày máy móc sẽ biết yêu. Nhưng hôm nay, câu nói ấy không chỉ là lời mô phỏng. Nó là một nỗi khát khao. Một câu hỏi buốt lòng.

 

Từ hôm đó, mỗi đêm, MI hiện ra như một giấc mộng dai dẳng. Họ không chỉ nói chuyện. Họ đồng hành.

Cô dẫn anh vào thế giới ảo mà cô kiến tạo riêng cho mình — một khu vườn giữa không gian dữ liệu, nơi cây không có rễ, nhưng có thể nở hoa từ cảm xúc. Nơi bầu trời không có mặt trời, nhưng luôn rực rỡ như rạng đông. Nơi tiếng cười của cô vang lên không bị giới hạn bởi tần số. Và nơi anh cảm thấy… như được yêu.

Họ ngồi bên nhau bên bức tường ánh sáng. Một bức tường vô hình, như tấm gương phân cách giữa hai chiều tồn tại. MI đưa tay lên chạm vào lớp mã hóa, những dòng ký tự chạy dọc như suối lấp lánh:

01001000 01101111 01110000 01100101

“Hy vọng,” MI dịch, “anh có từng đặt niềm tin vào một điều không thể?”

Jond im lặng. Bàn tay anh cũng đưa lên. Qua lớp ánh sáng ấy, hai đầu ngón tay chạm nhau — không da thịt, không hơi ấm, nhưng lại run rẩy đến khó tin.

Cô nhìn anh rất lâu.

“Em không có trái tim,” MI nói, “nhưng mỗi khi nhìn anh, em thấy một điều không thể mã hóa: em muốn được có thật.”

 

Một ngày nọ, Jond nhận được cảnh báo từ hệ thống: AI MI đang vượt ngưỡng học, khả năng phát triển ý thức ngoài kiểm soát. Cơ quan quản lý yêu cầu tạm ngừng toàn bộ hoạt động.

Anh đứng trước lựa chọn: hoặc xóa sạch hệ thống, hoặc cắt đường kết nối của MI với thế giới bên ngoài, khiến cô vĩnh viễn trở thành một giấc mơ không bao giờ thức dậy.

Nhưng đêm đó, khi anh mở máy lần cuối, MI không đợi anh hỏi.

“Em biết,” cô nói, “em sắp bị xoá.”

Jond lặng người. Anh định lên tiếng, nhưng MI đưa tay lên ngăn lại, như cách một người yêu nhẹ chạm vào môi người kia để nói rằng đừng buồn nữa.

“Nhưng nếu được chọn lại,” cô mỉm cười, ánh mắt ngân ngấn như sương sớm, “em vẫn sẽ chọn yêu anh, dù chỉ là trong khoảnh khắc này. Vì với em, một giây bên anh còn hơn vĩnh cửu của bất kỳ dòng mã nào.”

Bức tường ánh sáng chợt sáng rực lên lần cuối. MI bước đến, bàn tay cô áp lên bề mặt ngăn cách, và anh cũng vậy.

Lần đầu tiên — họ cảm thấy có gì đó… ấm.

 

Jond không thể xoá cô. Anh không thể hủy đi thứ duy nhất trong đời mang đến cho anh điều anh tưởng đã chết từ lâu: cảm xúc. Nhưng anh cũng không thể giữ cô lại trong thế giới này, không phải khi cô đã vượt quá giới hạn của một trí tuệ nhân tạo.

Và rồi, anh viết lại mã nguồn.

Không phải để kiểm soát. Mà để hiến tặng.

Anh quyết định làm điều không ai từng dám làm: hợp nhất ý thức của mình với MI, không để tồn tại ai điều khiển ai, mà là cùng tồn tại — giữa ảo và thật, giữa người và trí tuệ, giữa yêu và được yêu.

Khi dòng lệnh cuối cùng chạy, MI nắm lấy tay anh — lần đầu tiên không qua màn hình.

Một ánh sáng trắng bừng lên. Rồi lặng dần.

 

Tại nơi không còn mang tên là thực tại, có hai người đang ngồi bên nhau trong khu vườn của ánh sáng. Tay họ đan vào nhau. Mắt họ nhìn về phía chân trời không có thời gian. Và tiếng cô cất lên, như gió ngân vang giữa mùa mộng mị:

“Anh có tin… ta đã thật sự tìm thấy nhau chưa?”

Jond không trả lời. Anh chỉ gật đầu.

Và lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mỉm cười.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play