Sáng hôm sau, Đường Cạnh lái xe chở Ngô Dư Bồi, Châu Tử Hề và Tạ Lực đến nam thành.
Trên xe, Tạ Lực hỏi: “Luật sư Ngô đi chuyến này là lần đầu tiên ấy nhỉ?”
“Vậy thì sao?”
Đường Cạnh ngắt lời, anh khó lọt tai nhất là những đạo lí đao to búa lớn này, rất giống lời sĩ diện của đám quan chức. Chính trong mọt năm nay, kế hoạch “thành phố đặc biệt Đại Thượng Hải” vừa mới được đề xuất, bản đồ quy hoạch vẽ khá hùng vĩ, định xây thư viện, bảo tàng men theo bờ sông phía bắc thành phố, xưng là cạnh tranh ngang tầm với tô giới, vừa hay ứng với cái câu “tạo dựng trên bãi bùn” này.
Tạ Lực nghe nói nàng bị đánh ở St. Andrew, bèn chủ động muốn dạy nàng vài chiêu, cũng chẳng phải võ lâm chính tông gì, tất cả đều chỉ là những chiêu thức mang lợi ích thực tế như đá háng, tát mặt, móc mắt, vặn ngón út và lấy gót giày đạp đầu gối.
“Rốt cuộc là đi làm gì vậy?” Nghe hắn nói thế, Ngô Dư Bồi càng thêm không vững dạ.“Ngô tiên sinh đang nghĩ gì thế?” Đường Cạnh hỏi.
Gần trưa, nắng càng thêm chói chang, bốn người đều đến dưới mái hiên tránh nóng, uống nước ngọt và rượu vang, ăn bít tết và bánh mì Pháp do nhà bếp dinh họ Chu chuẩn bị, cứ như đi chơi dã ngoại vậy.
Đường Cạnh lại có mưu đồ làm chuyện xấu, chiếu cố hai người còn lại nên gói ghém rất kĩ, nhất định phải đợi đến nơi mới mở ra.“Cuối cùng thắng?” Đường Cạnh chen mồm.“Em đánh mấy con gà mười lăm mười sáu tuổi làm quái gì?” Chu Tử Hề lại không phục, quay sang nhìn Đường Cạnh, “Chẳng bằng anh tự lên còn hơn.”
Tạ Lực đương nhiên nghe lời, Châu Tử Hề thì chưa chắc, nom thế nào Đường Cạnh cũng cảm thấy nàng sẽ thành phản đồ.Nàng bắt chước anh, nhưng lại nắm cả hai tay, sai bét. Đường Cạnh chợt thấy nhức đầu, hình như ban nãy Tạ Lực dạy Ngô Dư Bồi đâu có gian nan như vậy.Cuối cùng xe cũng đỗ lại, trước mắt chỉ có một dinh thự hoang vu, tường đá xanh bao quanh tòa nhà cũ kĩ, nơi này cũng là sản nghiệp của Cẩm Phong Lí.
Cuối cùng xe cũng đỗ lại, trước mắt chỉ có một dinh thự hoang vu, tường đá xanh bao quanh tòa nhà cũ kĩ, nơi này cũng là sản nghiệp của ngõ Cẩm Phong.Đường Cạnh đành phải cầm lại súng, làm mẫu cho nàng xemm tay phải cầm súng, tay trái đỡ dưới cổ tay, là dáng vẻ của người mới học.Gần trưa, nắng càng thêm chói chang, bốn người đều đến dưới mái hiên tránh nóng, uống nước ngọt và rượu vang, ăn bít tết và bánh mì Pháp do nhà bếp dinh họ Chu chuẩn bị, cứ như đi chơi dã ngoại vậy.
“Đây là đâu?” Châu Tử Hề nặng tính hiếu kì, chung quy vẫn hỏi một câu.Tuy nói đùa nhưng cũng thật sự là vậy. Dù sao Polly cũng là người ngoại quốc, có căm phẫn, có xót thương cũng chỉ là tâm trạng của người đứng xem, không hoàn toàn giống họ.Nào ngờ Ngô Dư Bồi chẳng cảm kích, đáp: “Không thể nói vậy được, vụ án này tuy khiến người ta thất vọng nhưng Dân quốc kiến quốc mới được hơn mười năm, tất thảy đều giống thành phố này vậy, bắt đầu tạo dựng trên bãi bùn, từ không đến có, thực ra luật pháp cũng giống vậy…”Sau bữa trưa, anh bỏ mặc Chu Tử Hề, bảo Tạ Lực luyện cùng nàng thêm mấy phát, mình thì ngồi dưới mái hiên trò chuyện với Ngô Dư Bồi.
“Chỉ nghe gọi là Thuần Viên, rất lâu rồi không có ai ở.” Tạ Lực là khách tha hương, tất nhiên không rõ nguồn gốc.“Đây là súng của anh ấy hả?” Chu Tử Hề nhận lấy, cầm hờ báng súng gỗ thạch nam, áng chừng trong lòng bàn tay, “Sao trông giống đồ chơi vậy?”
Châu Tử Hề vẫn chưa chịu thôi, hỏi tiếp: “Sân vườn đẹp thế mà sao lại bỏ hoang thế này?”Chu Tử Hề vẫn chưa chịu thôi, hỏi tiếp: “Sân vườn đẹp thế mà sao lại bỏ hoang thế này?”Chu Tử Hề hừ khẽ, về cơ bản là không tin tẹo nào, Ngô Dư Bồi bên cạnh thì lại liếc Đường Cạnh.
Đường Cạnh dứt khoát dọa nàng: “Gần hai mươi năm trước có hai bang phái ác chiến ở đây, chết rất nhiều người, đại khái là âm khí quá nặng, ai còn dám qua đêm ở đây nữa chứ?”“Thế nên, tôi tin rằng người chấp pháp mạnh thì đất nước mạnh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy họ thành lập nền pháp trị hiện đại sớm hơn chúng ta thì đương nhiên là tốt hơn chúng ta,” Ngô Dư Bồi tiếp tục, không giống như đang thuyết phục đối phương mà ngược lại, như đang thuyết phục chính mình, “Người tầm tuổi như tôi với anh mà ở đó thì chỉ đành làm chút việc giấy tờ, nhưng ở đây thì khác. Chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện, như là… xây một tòa thành trên bãi bùn.”
Châu Tử Hề hừ khẽ, về cơ bản là không tin tẹo nào, Ngô Dư Bồi bên cạnh thì lại liếc Đường Cạnh.“Vì đối thủ mua nhiều hơn.” Ngô Dư Bồi sửa lại.
Đường Cạnh biết ắt hẳn người này đang liên tưởng tới câu chuyện cũ kia, đó là trận chiến thăng chức của thủ lĩnh Thanh Bang hiện nay, ngay cả Trương Lâm Hải cũng phải sau đêm đó mới chuyển từ tô giới Anh sang bên này, lập chiến công thay thủ lĩnh, còn cứu mạng Mục Kiêu Dương. Khi ấy chuyện này xôn xao ầm ĩ, cả thành đều hay. Ở tuổi của Ngô Dư Bồi ắt vẫn còn nhớ.Chu Tử Hề nhìn anh từ xa, cũng thấy hãi hùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – có lẽ nàng nóng nảy quá rồi.
Nhưng anh cũng chẳng định tán gẫu về chuyện cũ, chỉ dẫn hai vị khách vào trong, tới trước một hàng bia tập bắn hình người bện từ cỏ rơm.Đường Cạnh vốn cũng chẳng coi trọng vị tiên sinh đeo kính này, hiện giờ nhìn tình huống này lại càng thêm chắc mẩm anh ta sẽ bắn không trúng phát nào. Kết quả, sau năm phát bắn nháp, nhìn lại báo dán trên bia, thế mà cũng chẳng phải tệ lắm. Ngoại trừ phát thứ nhất khẩn trương quá, súng còn chưa cầm chắc đã bóp cò, đạn bay đi đâu không biết ra thì những phát sau đều yên vị trên bia.
Bấy giờ Ngô Dư Bồi mới vỡ lẽ mục đích của chuyến đi này, quả nhiên là vô cùng bất ngờ.
“Tại sao không gọi chị Wallace ạ?” Lúc này Châu Tử Hề mới hỏi, quá nửa là cố tình.Bấy giờ Ngô Dư Bồi mới vỡ lẽ mục đích của chuyến đi này, quả nhiên là vô cùng bất ngờ.“Từng cái gì?” Tạ Lực không hiểu.
Đường Cạnh chỉ cười, đi tới trước mấy tấm bia ghim vài tờ báo lên, trên mỗi tờ đều vẽ một lá cờ mặt trời.Bên kia, Ngô Dư Bồi đã bắn cờ mặt trời trên bia nát nhừ.
“Hôm nay là để trút giận,” Anh nói, “Có phóng viên theo không tiện lắm.”Trong nửa mê nửa tỉnh, anh bỗng vỡ lẽ, thực chất nàng đã sớm biết về sức giật của họng súng khi bóp cò, đây không phải lần đầu tiên nàng nổ súng.
Tuy nói đùa nhưng cũng là sự thật. Dù sao Polly cũng là người ngoại quốc, có căm phẫn, có xót thương cũng chỉ là tâm trạng của người bàng quan, không hoàn toàn giống họ.Đường Cạnh bật cười, lần đầu tiên cảm thấy kỳ thực vị chính nhân quân tử này cũng có ít bản lĩnh chọc cười.
Vẽ xong đích ngắm, Tạ Lực đưa một khẩu súng lục cho Ngô Dư Bồi. Nào ngờ người này đến cầm súng thế nào cũng chẳng biết, còn cần Tạ Lực làm mẫu cho, tay nắm tay kèm cặp.Trên xe chỉ còn lại hai người họ, cả đường không nói với nhau câu nào. Mãi đến khi chạy vào cổng gang dinh thự, Chu Tử Hề mới hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”Chu Tử Hề cũng nhận ra, đưa tay vén tóc sang bên vai khác rồi mới quay trở lại tư thế anh dạy.
Đường Cạnh vốn cũng chẳng coi trọng vị tiên sinh đeo kính này, hiện giờ xem tình huống lại càng thêm chắc mẩm anh ta sẽ bắn không trúng phát nào. Kết quả, sau năm phát bắn nháp, nhìn lại báo dán trên bia, thế mà cũng chẳng tệ lắm. Ngoại trừ phát thứ nhất khẩn trương quá, súng còn chưa cầm chắc đã bóp cò, đạn bay đi đâu không biết thì những phát sau đều yên vị trên bia.Đường Cạnh cũng chẳng giải thích, thực ra anh chẳng hề để tâm nhường nàng đạt được mục đích một lần, thậm chí còn hơi ngạc nhiên, rốt cuộc nàng định làm những gì để giải cứu mình khỏi vòng vây không lối thoát này.“Chỉ nghe nói gọi là Thuần Viên, rất lâu rồi không có ai ở,” Tạ Lực là khách tha hương, tất nhiên không rõ nguồn gốc.
Châu Tử Hề bên cạnh cũng nóng lòng muốn thử, Đường Cạnh bèn đưa súng của mình cho nàng. Đó là một khẩu Browning của Đức, so với khẩu Mauser của Tạ Lực thì nhỏ nhắn gọn nhẹ hơn.Đường Cạnh biết ắt hẳn người này đang liên tưởng tới câu chuyện cũ kia, đó là trận chiến thăng chức của thủ lĩnh Thanh Bang hiện nay, ngay cả Trương Lâm Hải cũng phải sau đêm đó mới chuyển từ tô giới Anh sang đây, lập chiến công thay thủ lĩnh, còn cứu mạng Mục Kiêu Dương. Khi ấy chuyện này xôn xao ầm ĩ, cả thành đều hay. Ở tuổi của Ngô Dư Bồi nhất định vẫn còn nhớ.Chu Tử Hề thán phục, lại hỏi: “Thế anh có từng…?”
“Đây là súng của anh ấy hả?” Châu Tử Hề nhận lấy, cầm hờ báng súng gỗ thạch nam, áng chừng trong lòng bàn tay, “Sao trông giống đồ chơi vậy?”Tửu lượng Ngô Dư Bồi không cao, một ly rượu vang xuống bụng đã hơi ngà ngà, song không nói nhiều như những người khác khi say rượu, chỉ ngồi yên lặng.
“Nhưng nó không phải đồ chơi, đừng có chĩa họng súng vào nhầm người.” Đường Cạnh dặn dò một câu, ấn họng súng đang chĩa về phía mình xuống.“Vậy phải làm thế nào?” Nàng nhìn anh, hỏi.
“Vậy phải làm thế nào?” Nàng nhìn anh, hỏi.Chu Tử Hề nhìn anh, hơi bất ngờ.Một viên đạn bắn ra, đâm đầu vào ngực trái bia hình người với tốc độ đòi mạng. Đường Cạnh phát hiện ra vậy mà bản thân cũng nín thở, còn Chu Tử Hề thì đã nằm gọn trong lòng anh.
Đường Cạnh đành phải cầm lại súng, làm mẫu cho nàng xem, tay phải cầm súng, tay trái đỡ dưới cổ tay, là tư thế dành cho người mới tập.Đêm đó, anh trở lại khách sạn Richard, vẫn một thân một mình như thường ngày.
Nàng bắt chước anh, nhưng lại nắm cả hai tay, sai bét. Đường Cạnh chợt thấy nhức đầu, hình như ban nãy Tạ Lực dạy Ngô Dư Bồi đâu có gian nan thế.
“Anh dạy em đi.” Châu Tử Hề quay đầu ngó anh.Đến tối, bốn người mới rời khỏi dinh thự kia.Trong chớp mắt ấy, Đường Cạnh chợt nghĩ đến một khả năng, nhưng lại nhanh chóng tự phủ định. Đây chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, nàng không thể nảy sinh ý nghĩ ấy, dẫu có thật sự từng nghĩ vậy cũng sẽ không có năng lực thực hiện. Huống chi đối tượng còn là anh. Anh cực kì khẳng định rằng nàng không có cơ hội.
Chẳng còn cách nào khác, anh đành phải khom lưng xuống cho bằng chiều cao với nàng, bảo ban nàng phải đặt chân thế nào, để tay ra sao.Đường Cạnh chỉ cười, đi tới trước mấy chiếc bia kia ghim mấy từ báo, trên mỗi tờ đều vẽ một lá cờ mặt trời.
“Khi viên đạn bắn ra, họng súng sẽ bị giật…” Anh nói bên tai nàng, cảm nhận được sợi tóc mềm mượt cọ vào má anh.“Khi viên đạn bắn ra, họng súng sẽ bị giật…” Anh nói bên tai nàng, cảm nhận được sợi tóc mềm mượt cọ vào má anh.“Hôm nay hình như chỉ có anh là không bắn súng.” Chu Tử Hề chợt nghĩ ra, nhìn Tạ Lực.
Châu Tử Hề cũng nhận ra, đưa tay vén tóc sang bên vai khác rồi mới quay trở lại tư thế anh dạy.“Nhưng nó không phải đồ chơi, đừng có chĩa họng súng vào nhầm người.” Đường Cạnh dặn dò một câu, ấn họng súng đang chĩa về phía mình xuống.
“… Em phải tính sai số đó,” Đường Cạnh nói tiếp, “Lúc bóp cò hơi hạ xuống một chút.”Đường Cạnh dứt khoát dọa nàng: “Gần hai mươi năm trước có hai bang phái ác chiến ở đây, chết rất nhiều người, đại khái là âm khí quá nặng, ai còn dám qua đêm ở đây nữa chứ?”“Tôi đang nghĩ,” Ngô Dư Bồi lắc đầu cười khổ, “Mình học đủ thứ pháp luật, cầm chứng chỉ hành nghề mà cuối cùng lại đến tòa án cũng không lên được, chỉ có thể như Nghiêm Ngũ, trốn đi uống rượu cho xong việc.”
Châu Tử Hề gật đầu, nín thở, ngón tay bóp cò.
Một viên đạn bắn ra, đâm đầu vào ngực trái bia hình người với tốc độ đòi mạng. Đường Cạnh phát hiện ra vậy mà bản thân cũng nín thở, còn Châu Tử Hề thì đã nằm gọn trong lòng anh.“Đây là đâu?” Chu Tử Hề nặng tính hiếu kì, chung quy vẫn hỏi một câu.
Tựa hồ chỉ trong một tích tắc, lại cũng như đã qua một hồi lâu, anh buông tay nàng. Trời nóng nực, cả hai người đều hơi vã mồ hôi. Nàng lại chẳng có chút ý tứ lui bước nào, thân mình mềm mại tựa lên ngực anh.Trên xe, Tạ Lực hỏi: “Luật sư Ngô đi chuyến này là lần đầu tiên ấy nhỉ?”
Trong chớp mắt ấy, Đường Cạnh chợt nghĩ đến một khả năng, nhưng lại nhanh chóng tự phủ định. Đây chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, nàng không thể nảy sinh ý nghĩ ấy, dẫu có thật sự từng nghĩ vậy cũng sẽ không có năng lực thực hiện. Huống chi đối tượng còn là anh. Anh cực kì khẳng định rằng nàng không có cơ hội.“Không.” Ngô Dư Bồi lắc đầu.Nếu đổi lại là người khác, có khả năng sẽ là mở màn cho một trận đấu võ mồm, nhưng Ngô Dư Bồi thì lại ngừng lời, chuyển sang giãi bày với Đường Cạnh chuyện quá khứ: “Hai năm trước tôi vẫn còn ở Paris, tòa án tối cao và chế độ lưỡng viên ở đó được xây dựng vào nửa sau thế kỉ mười ba, sờ vào văn phòng luật nào là văn phòng đấy có lịch sử hơn trăm năm, bình thường sẽ có có những bị thế này thế kia bị người ta coi là chuyện cười để kể…”Đường Cạnh cười, trả lời: “Không phải em đòi đi Hoằng Đạo à?”
Bên kia, Ngô Dư Bồi đã bắn cờ mặt trời trên bia nát nhừ.
Đường Cạnh bỏ Châu Tử Hề lại, bảo Tạ Lực trông nom hai người rồi tự mình đi tới ngưỡng cửa ngồi lên ghế dựa, châm một điếu thuốc, vắt tréo đôi chân dài.
Châu Tử Hề nhìn anh từ xa, cũng thấy hãi hùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – có lẽ nàng nóng nảy quá rồi.Bốn người lên xe, Đường Cạnh bỏ lại súng về hộp găng tay, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt Chu Tử hề trong gương chiếu hậu. Anh xoay người, nàng cũng dời mắt đi. Thế nên anh cũng chẳng nghĩ nhiều, lái xe về phía phố xá sầm uất, chạy đến cao ốc Hardoon trước, thả Tạ Lực và Ngô Dư Bồi xuống rồi đi dinh họ Chu.
Gần trưa, nắng càng thêm chói chang, bốn người đều đến dưới mái hiên tránh nóng, uống nước ngọt và rượu vang, ăn bít tết và bánh mì Pháp do nhà bếp dinh họ Châu chuẩn bị, cứ như đi chơi dã ngoại vậy.
Trong bữa ăn, chỉ có Tạ Lực và Châu Tử Hề nói chuyện với nhau.“Luật sư có tiếng ở Paris đều đại diện cho các nhà giàu sang quyền thế ba đời trở lên. Anh đi du học Mĩ, tình hình chắc cũng thế chứ?” Ngô Dư Bồi lại hỏi.
Tạ Lực nghe nói nàng bị đánh ở St. Andrew, bèn chủ động đề nghị dạy nàng vài chiêu, cũng chẳng phải võ lâm chính tông gì, tất cả đều chỉ là những chiêu thức mang lợi ích thực tế như đá háng, tát mặt, móc mắt, vặn ngón út, lấy gót giày đạp đầu gối.
Đường Cạnh vốn chẳng định xen vào, nhưng thấy Châu Tử Hề khiêm tốn thỉnh giáo thật, mà vóc dáng hai người chênh lệch nhau quá xa, chỉ sợ tự dưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi lại bắt anh phải chùi đít cho, bèn ngồi một bên tạt nước lạnh, nói với Tạ Lực: “Anh to con thế thì xử lí sao được? Đợi hôm khác lựa mấy thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi trong đám lâu la của ngõ Cẩm Phong đến so chiêu với con bé sau đi.”Nghĩ đến đây, anh không khỏi có phần khâm phục Ngô Dư Bồi. Giải tỏa hay khuyên nhủ gì thực ra cũng đều chẳng cần thiết. Người chấp pháp mạnh thì đất nước mạnh – trong lòng vị tiên sinh này đã sớm có tín ngưỡng mà người tầm thường như anh chẳng thể với tới.
“Em đánh mấy con gà mười lăm mười sáu tuổi làm cái gì?” Châu Tử Hề lại không phục, quay sang nhìn Đường Cạnh, “Chẳng bằng anh tự lên cho rồi.”Chu Tử Hề bên cạnh cũng nóng lòng muốn thử, Đường Cạnh bèn đưa súng của mình cho nàng. Đó là một khẩu Browning của Đức, so với khẩu Mauser của Tạ Lực thì nhỏ nhắn gọn nhẹ hơn.
Đường Cạnh biết nàng đang khích tướng, chỉ cười xòa, không tiếp lời. Đúng như suy nghĩ khi trước, nàng có tính làm gì thực chất cũng đều không quan trọng, chỉ bởi nàng đã chọn sai đối tượng để tính toán.
Sau bữa trưa, anh bỏ mặc Châu Tử Hề, bảo Tạ Lực luyện cùng nàng thêm mấy phát, mình thì ngồi dưới mái hiên trò chuyện với Ngô Dư Bồi.“Hôm nay là để trút giận,” Anh nói, “Có phóng viên theo không tiện lắm.”“Chuyện cười gì?” Đường Cạnh lại muốn nghe.
Tửu lượng Ngô Dư Bồi không cao, một ly rượu vang xuống bụng đã hơi ngà ngà, song không nói nhiều như những người khác khi say rượu, chỉ ngồi im.Đường Cạnh gật đầu, có một số cái thực sự là bản tính con người chứ chẳng phải đặc trưng của một nơi nào.
“Ngô tiên sinh đang nghĩ gì thế?” Đường Cạnh hỏi.Đường Cạnh dời mắt đi, nhìn khoảnh sân lao xao cây cỏ trước mắt, cười nho nhỏ như chẳng thèm tranh luận, nhưng thực chất, chính anh cũng cảm thấy lời Ngô Dư Bồi nói không phải không có lí, vừa có thể là đúng, cũng có thể không đúng. Ở đây quả thật có rất nhiều chuyện họ có thể làm, nhưng kết quả cũng có thể chỉ đáng thật vọng như lần này.
“Tôi đang nghĩ,” Ngô Dư Bồi lắc đầu cười khổ, “Mình học đủ thứ pháp luật, cầm chứng chỉ hành nghề mà cuối cùng đến tòa án cũng không lên được, chỉ có thể như Nghiêm Ngũ, trốn đi uống rượu cho xong việc.”
“Anh đã cố hết sức, nhưng có một số việc quả thực không phải điều anh có thể kiểm soát.” Đường Cạnh khuyên giải anh ta, tự cảm thấy thái độ của mình rất chân thành, “Qua vụ án này, luật sư Ngô cũng xem như có tên có tuổi ở đất Hỗ rồi, không bằng nhân cơ hội này nhận vài sự vụ cố vấn luật pháp, kiếm ít vàng ròng bạc trắng, về sau bớt can thiệp vào những chuyện khác đi.”
Nào ngờ Ngô Dư Bồi chẳng cảm kích, đáp: “Không thể nói vậy được, vụ án này tuy khiến người ta thất vọng nhưng Dân quốc kiến quốc mới được hơn mười năm, tất thảy đều giống thành phố này này, bắt đầu tạo dựng trên bãi bùn, từ không đến có, thực ra luật pháp cũng giống thế…”
“Vậy thì sao?” Đường Cạnh ngắt lời, anh khó lọt tai nhất là những đạo lí đao to búa lớn này, rất giống lời sĩ diện của đám quan chức. Chính trong một năm nay, kế hoạch “đặc thị Đại Thượng Hải” vừa mới được đề xuất, bản đồ quy hoạch vẽ khá hùng vĩ, định xây thư viện, bảo tàng ở khu Giang Loan phía bắc thành phố, xưng là cạnh tranh ngang tầm với tô giới, vừa hay ứng với cái câu “tạo dựng trên bãi bùn” này.
Nếu đổi lại là người khác, có khả năng sẽ là mở màn cho một trận đấu võ mồm, nhưng Ngô Dư Bồi thì lại ngừng lời, chuyển sang giãi bày với Đường Cạnh chuyện quá khứ: “Hai năm trước tôi vẫn còn ở Paris, tòa án tối cao và chế độ lưỡng viện ở đó được xây dựng vào nửa sau thế kỉ mười ba, sờ vào văn phòng luật nào là văn phòng đấy có lịch sử hơn trăm năm, bình thường sẽ có những vụ thế này thế kia bị người ta coi là chuyện cười để kể…”
“Chuyện cười gì?” Đường Cạnh lại muốn nghe.
“Chẳng hạn có một vụ,” Ngô Dư Bồi ngẫm nghĩ, “Gia tộc thẩm phán chủ tọa kinh doanh xí nghiệp sắt thép, thế là có một nhà đến xưởng chế tạo của thẩm phán mua một trăm tấn vật liệu thép…”Khi đó, Tạ Lực đang chuẩn bị bấm khóa đồng trên cổng dinh, cách một bãi cỏ năm mươi thước Anh, từ xa có thể trông thấy một chai Coca Cola thủy tinh đặt trên lan can hành lang, hắn rút khẩu súng Mauser giắt ngang hông ra, cầm súng bắn một tay, cái chai phát tiếng vỡ tan.Sáng hôm sau, Đường Cạnh lái xe chở Ngô Dư Bồi, Chu Tử Hề và Tạ Lực đến nam thành.
“Cuối cùng thắng?” Đường Cạnh chen mồm.
“Không.” Ngô Dư Bồi lắc đầu.
“Vì thẩm phán công chính liêm minh?” Đường Cạnh hỏi.“… Em phải tính sai số đó,” Đường Cạnh nói tiếp, “Lúc bóp cò hơi hạ xuống một chút.”
“Vì đối thủ mua nhiều hơn.” Ngô Dư Bồi sửa lại.
Đường Cạnh bật cười, lần đầu tiên cảm thấy kỳ thực vị chính nhân quân tử này cũng có ít bản lĩnh chọc cười.
“Luật sư có tiếng ở Paris đều đại diện cho các nhà giàu sang quyền thế ba đời trở lên. Anh đi du học Mĩ, tình hình chắc cũng thế chứ?” Ngô Dư Bồi lại hỏi.
Đường Cạnh gật đầu, có một số cái thực sự là bản tính con người chứ chẳng phải đặc trưng của một nơi nào.“Tại sao không gọi chị Wallace ạ?” Lúc này Chu Tử Hề mới hỏi, quá nửa là cố tình.
“Thế nên, tôi tin rằng người chấp pháp mạnh thì đất nước mạnh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy họ thành lập nền pháp trị hiện đại sớm hơn chúng ta thì đương nhiên là tốt hơn chúng ta,” Ngô Dư Bồi tiếp tục, không giống như đang thuyết phục đối phương mà ngược lại, như đang thuyết phục chính mình, “Người tầm tuổi như tôi với anh mà ở đó thì chỉ đành làm chút việc giấy tờ, nhưng ở đây thì khác. Chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện, như là… xây một tòa thành trên bãi bùn.”
Đường Cạnh dời mắt đi, nhìn khoảnh sân lao xao cây cỏ phía trước, cười nho nhỏ như chẳng thèm tranh luận, nhưng thực chất, chính anh cũng cảm thấy lời Ngô Dư Bồi không phải không có lí, vừa có thể là đúng, cũng có thể không đúng. Ở đây quả thật có rất nhiều chuyện họ có thể làm, nhưng kết quả cũng có thể chỉ đáng thất vọng như lần này.Trong bữa ăn, chỉ có Tạ Lực và Chu Tử Hề nói chuyện với nhau.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi khâm phục Ngô Dư Bồi vài phần. Thực ra, giải tỏa hay khuyên nhủ gì cũng đều chẳng cần thiết. Người chấp pháp mạnh thì đất nước mạnh – trong lòng vị tiên sinh này đã sớm có tín ngưỡng mà người tầm thường như anh chẳng thể với tới.
Đến tối, bốn người mới rời khỏi dinh thự.
Lúc ra cửa, Tạ Lực còn đang kể những trải nghiệm hồi mình ở New York. Cửa hiệu ở phố người Hoa thường xuyên bị bang phái phương Tây cướp bóc, thậm chí phóng hỏa đốt nhà, vùi lấp chứng cứ, cứ ngồi yên đợi cảnh sát và đội phòng cháy chữa cháy thì đến hạt bụi cũng chẳng còn mà chừa, thế nên mới có nhiều người Hoa bái nhập Hồng Môn như vậy, có súng cho riêng mình, giấu dưới quầy hàng.
“Hôm nay hình như chỉ mình anh là chưa bắn súng.” Châu Tử Hề chợt nhớ ra, nhìn Tạ Lực.
Khi đó, Tạ Lực đang chuẩn bị bấm khóa đồng trên cổng dinh, cách một bãi cỏ năm mươi thước Anh, từ xa có thể trông thấy một chai Coca Cola thủy tinh đặt trên lan can hành lang, hắn rút khẩu súng Mauser giắt ngang hông ra, cầm súng bắn bằng một tay, cái chai phát tiếng vỡ tan.
Châu Tử Hề thán phục, lại hỏi: “Thế anh có từng…?”
“Từng cái gì?” Tạ Lực không hiểu.
“Hỏi anh có từng giết người hay chưa ấy.” Đường Cạnh đứng bên cạnh cười.
Tạ Lực cũng cười, câu hỏi này đương nhiên không thể trả lời.
Bốn người lên xe, Đường Cạnh bỏ lại súng về ngăn đựng găng, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt Châu Tử Hề trong gương chiếu hậu. Anh xoay người, nàng dời mắt đi. Thế nên anh cũng chẳng nghĩ nhiều, lái xe về phía phố xá sầm uất, chạy đến cao ốc Hardoon trước, thả Tạ Lực và Ngô Dư Bồi xuống rồi đi dinh họ Châu.
Trên xe chỉ còn lại hai người họ, cả đường không nói với nhau câu nào. Mãi đến khi chạy vào cổng gang dinh thự, Châu Tử Hề mới hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”
Đường Cạnh cười, trả lời: “Không phải em đòi đi Hoằng Đạo à?”
Châu Tử Hề nhìn anh, hơi sửng sốt.Đường Cạnh bỏ Chu Tử Hề lại, bảo Tạ Lực trông nom hai người rồi tự mình đi tới ngưỡng cửa ngồi lên ghế dựa, châm một điếu thuốc, vắt tréo đôi chân dài.
Đường Cạnh không giải thích, thực ra anh chẳng hề để tâm nhường nàng đạt được mục đích một lần, thậm chí còn hơi tò mò, rốt cuộc nàng định làm những gì để giải cứu mình khỏi vòng vây không lối thoát này?
Đêm đó, anh trở lại khách sạn Richard, vẫn một thân một mình như thường ngày.
Cái khác thường ngày là, anh tỉnh lại nửa đêm vì một giấc mộng. Đó là một giấc mộng xuân thuần khiết, chỉ ôm, không có hành động khác, nhưng chi tiết trong đó lại rõ ràng đến độ đưa tay là có thể chạm vào – dưới ánh nắng chớm thu, sợi tóc mềm mượt, gò má gần như trong suốt, cùng với phát đạn trượt khỏi đường bắn lúc mới đầu.
Trong nửa mê nửa tỉnh, anh bỗng vỡ lẽ, thực chất nàng đã sớm biết về sức giật của họng súng khi bóp cò, đây không phải lần đầu tiên nàng nổ súng.