Nghiêm Ngũ là tự mình đi vào quán rượu, phỏng chừng vừa đánh bạc thua nên cáu bẳn hết sức.

Nể mặt y là lính tuần nên ông chủ vẫn luôn khách khí nhường nhịn. Nghiêm Ngũ lại được voi đòi tiên, cứ chăm chăm vào đòi uống rượu.

Nghe họ đối thoại, Đường Cạnh đã biết người này chính là tay họ muốn tìm, bèn bảo Tạ Lực đi qua mời y.

“Cậu là ai? Hình như từng gặp ở bến tàu thì phải.” Nghiêm Ngũ hỏi Tạ Lực, chỉ coi là dân chạy thuyền từ xa tới, không ngại kết giao thêm bè bạn.

Nhưng Tạ Lực lại mập mờ không đáp, chỉ ngoái lại chỉ về phía Đường Cạnh, nói: “Tiên sinh nhà tôi có việc muốn hỏi anh.”

Nghiêm Ngũ ngó sang bàn kia, thấy Polly và Ngô Dư Bồi thì nhớ mang máng từng chạm mặt ở bến tàu. Y hơi cảnh giác, ngồi yên bất động.

Đường Cạnh thấy thế bèn đi qua, hỏi chủ quán tầng trên có chỗ nào yên tĩnh chút không, anh muốn mời ông cai Nghiêm uống rượu.

Ông chủ đương nhiên đáp có, mời họ lên một gian nhỏ tầng hai, Nghiêm Ngũ cũng bị Tạ Lực bắt lên, ấn xuống một cái ghế gỗ du.

“Các người là ai? Muốn hỏi tôi việc gì?” Nghiêm Ngũ nhìn tổ hợp đánh bạn kì dị này, một bà đầm, một nữ sinh, một thư sinh mặt trắng, một côn đồ, còn có một người vừa giống thư sinh vừa giống côn đồ rất khó hình dung nữa.

“Tự anh cũng biết là chuyện gì rồi đó thôi.” Đường Cạnh kháy y một câu, lại ném một điếu thuốc qua, ra hiệu Tạ Lực châm cho y.

“Phóng viên?” Nghiêm Ngũ rít một hơi thuốc lá, nửa tin nửa ngờ. Y đã nhìn thấy trong tay Polly có máy ảnh, nhưng mấy người còn lại thì không giống lắm.

“Chúng tôi tới vì vụ Haru Maru, có vài vấn đề muốn hỏi anh.” Ngô Dư Bồi không nhịn được mở miệng.

Đường Cạnh không kịp cản, cười khẩy lắc đầu.

Quả nhiên, nghe thấy mấy chữ Haru Maru, Nghiêm Ngũ đã đứng dậy toan đi, miệng lầm bầm: “Tôi chẳng có gì để nói hết, tôi chỉ là một tuần bờ tép riu, tôi không biết gì cả.”

Tạ Lực tay lanh mắt lẹ, tóm y trở lại, ấn xuống.

Nghiêm Ngũ gào lên: “Tôi có thể làm được gì chứ? Tôi đã cố hết sức rồi!”

Nghe vậy, trong đầu Đường Cạnh vụt lóe một ý nghĩ, cười nói: “Đúng vậy, anh cũng rất thông minh, nếu báo là một người bán hàng rong bị đánh thì sao phòng tuần bộ ven sông chịu huy động nhân lực phái người lên tàu tra rõ, cái cớ cất giấu vũ khí nóng nghĩ ra rất hay.”

Nghe anh nói thế, mắt Nghiêm Ngũ sáng lên, nhưng rất nhanh đã tối xuống.

“Còn nữa, điều hai xuồng tới canh giữ ở đầu đuôi tàu, cũng rất chu toàn.” Đường Cạnh nói tiếp.

“Thì có ích gì đâu?” Nghiêm Ngũ cười khổ, hừ một tiếng nặng nề, “Coi như nhặt xác toàn thây cho ông ta đi…”

“Nhưng bằng cách nào mà anh biết được Tôn Quế đã chết trên thuyền?” Đường Cạnh tiếp tục hỏi y, tựa như là một câu nói cực kì bình thường.

Nghiêm Ngũ chợt ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt Đường Cạnh, lập tức né tránh, cúi đầu hút thuốc, miệng vẫn lặp đi lặp lại mấy câu kia: “Tôi không biết, tôi cũng chỉ nghe nói, một tuần bờ tép riu như tôi thì làm được gì cơ chứ…”

“Anh Nghiêm,” Ngô Dư Bồi đi qua thấm thía giảng giải, “Vụ án này đến nay vẫn không có một nhân chứng trực tiếp nào đứng ra làm chứng, lãnh sự Nhật Bản định áp giải hai thủy thủ liên quan xuất cảnh, thật sự sống chết mặc bay như vậy là xem thường quyền sống của đồng bào chúng ta, chà đạp lên luật pháp Trung Quốc…”

Đường Cạnh ghét nhất là nghe cái loại đao to búa lớn này, đang định nói gì thì thấy Polly lấy một xấp ảnh chụp trong túi vải dày ra, trải từng tấm bày kín bàn bát tiên. Cô không nhìn Nghiêm Ngũ mà chỉ như đang làm chuyện của mình, hoàn toàn không dính dáng đến người khác.

Tất cả đều là ảnh cô chụp thi thể Tôn Quế ở cục cứu sinh, ảnh thì chụp áo quần dơ dáy, ảnh thì chụp vết thương chảy máu trên đầu, hai bên sườn bầm tím và cả vết bị dây thừng trói ở tay chân. Tuy chỉ là ảnh đen trắng nhưng vẫn phơi bày sắc thái đặc biệt của người chết, biểu cảm trên mặt đọng lại ở một thời khắc thống khổ, miệng mắt chưa đóng.

Châu Tử Hề nào từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, mặt tức khắc trắng bệch. Đường Cạnh sợ nàng không chịu nổi, kéo nàng sang một bên, lại thấy nàng lặng thinh, chỉ thò tay nắm ống tay áo anh. Anh cảm nhận được đầu ngón tay nàng chạm vào làn da cổ tay anh, có hơi khác thường.

Không ngờ người không chịu nổi trước nhất lại là Nghiêm Ngũ, đẩy mấy tấm ảnh ngay trước mặt ra xa, giận dữ mắng: “Các người cho tôi xem cái này làm gì?! Nếu không nhờ tôi, ông ta đã sớm bị ném xuống sông Hoàng Phố làm mồi cho cá rỉa rồi. Chuyện này đâu phải chỉ mình tôi chứng kiến, dựa vào đâu mà họ chỉ nói một câu đã thoát khỏi liên can? Tôi cũng chỉ là một tuần bờ tép riu, sao cứ phải chăm chăm nhằm vào tôi làm gì? Bên trên mặc kệ thì tôi làm gì được?”

“Bên trên mặc kệ?” Đường Cạnh hợp thời hỏi vặn, chỗ này hơi kì quặc vì phòng điều tra đã lập án rồi mà.

Nghiêm Ngũ nhìn anh cười khổ, cũng hỏi vặn: “Tôn Quế kia bị vùi dưới đống than ngạt thở chết chứ không phải là đụng chết, muốn tra thật chẳng lẽ lại không ra?”

Câu này nói ra, ai nấy đều giật mình.

Ngô Dư Bồi lập tức chứng thực: “Anh tận mắt nhìn thấy Tôn Quế bị vùi ngạt thở chết?”

Nghiêm Ngũ lắc mạnh đầu: “Là người Hoa nhóm lửa ở buồng đốt nói cho tôi biết.”

“Người Hoa nhóm lửa ấy tên gì?” Luật sư Ngô vội vã hỏi lại.

“Người phương Bắc, bốn mấy tuổi ấy, không biết tên,” Nghiêm Ngũ lạnh lùng trả lời, “Các người cũng khỏi đi chứng thực, loại người đó quanh năm suốt tháng làm việc trên tàu thủy, ăn cơm của người Nhật, sẽ chẳng chịu hé răng ra đâu, bằng không sao có chuyện được tận mắt chứng kiến người Nhật hành hung?”

“Lúc lên tàu điều tra anh cũng có mặt?” Giọng Đường Cạnh ôn hòa.

Nghiêm Ngũ gật đầu.

“Lúc đó Tôn Quế ở đâu? Ra sao?” Đường Cạnh tiếp tục.

“Vẫn ở trong buồng đốt, đống than bị lật lên, quần áo của ông ấy bị than đá làm bẩn.” Nghiêm Ngũ thì thào, ánh mắt rơi xuống một tấm ảnh trên bàn, vết bẩn trên quần áo Tôn Quế vừa vặn xác minh.

“Anh Nghiêm,” Ngô Dư Bồi ngồi xuống trước mặt y, nhìn thẳng vào y nói, “Anh có bằng lòng làm chứng cho vụ án này không?”

Nghiêm Ngũ lại cười khổ: “Các anh cũng đã thấy thái độ của phòng điều tra rồi đấy, đừng có bảo tôi làm nhân chứng, dẫu lời tôi nói hôm nay bị truyền ra, tôi cũng sẽ không thừa nhận.”

Ngô Dư Bồi nổi giận, đang định nói thêm gì thì Đường Cạnh đã mở miệng.

Anh nhìn Nghiêm Ngũ, hỏi: “Nếu Trương soái của ngõ Cẩm Phong bảo anh làm nhân chứng thì sao?”

Tạ Lực nghe vậy, cả kinh nhìn sang Đường Cạnh. Đường Cạnh đương nhiên hiểu ý tứ trong ánh mắt hắn, nhưng vẫn gật nhẹ đầu tỏ vẻ lòng anh tự nắm chắc.

Quay lại Phố Tây vẫn là đi thuyền máy, trời đã xâm xẩm, trong sổ tay của Ngô Dư Bồi đã ghi lại đầy đủ khẩu cung của tuần bờ Nghiêm Ngũ. Anh ta cũng rất nóng lòng, thân hãy còn ngồi trong khoang thuyền mà đã nương ánh đèn dầu mờ tỏ chỉnh lí lại ghi chép. Châu Tử Hề là tác giả của một phần ghi chép nên cũng ngồi bên hỗ trợ.

Tạ Lực vẫn đang lo lắng vì câu nói của Đường Cạnh, chỉ chăm chăm muốn tìm anh hỏi cho ra nhẽ, tiếc là dọc đường Đường Cạnh một mực trò chuyện với Polly trên boong, thái độ rất thân mật, người khác không cách nào chen miệng vào được.

“Vì một cô ả mà làm ầm làm ĩ đến độ bị sếp sòng lột da.” Tạ Lực chửi khẽ một câu, nhưng ngẫm rồi lại cười, bụng bảo dạ mình cũng có khác gì nó đâu.

Lúc thuyền cập bờ bên kia, trời đã tối hẳn.

Tạ Lực tinh ý, chủ động tự cáo biệt rời đi. Ngô Dư Bồi mải nghĩ xem đơn kiện phải viết thế nào, nom dáng vẻ như hồn lạc phách bay. Đường Cạnh vẫy một xe ba gác lại, định đóng gói người này đưa đi. Ngô Dư Bồi cũng không ý kiến gì, chỉ là trước khi đi lại chạy đến cạnh Polly nói chuyện.

Đường Cạnh nhìn mà sốt ruột, giục phu xe kia mau chóng kéo đi. Đợi xe ba gác chở luật sư Ngô đi rồi, anh mới hỏi Polly: “Ngô vừa nói gì với chị vậy?”

“Anh ấy bận tâm tôi, dặn dò những thông tin lấy được hôm nay đợi muộn hơn chút nữa hẵng đăng báo,” Polly đáp, “Anh ấy muốn viết đơn kiện, đệ trình sở kiểm sát xin phúc tra thi thể, nếu công bố chi tiết trước khi có kết quả thì chỉ e sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Vậy chị trả lời sao?” Đường Cạnh hỏi tiếp.

“Tôi nói tôi biết rồi, Đường đã dặn tôi.” Polly cười với anh.

Bấy giờ Đường Cạnh mới xuôi xuôi, trên thuyền, hai người đã bàn bạc xong xuôi, tạm thời cứ mặc tên Ngô Dư Bồi kia làm gì thì làm.

Nhưng khi anh nói muốn đưa cô về thì Polly lại cười lắc đầu, phóng mắt qua vai anh. Đường Cạnh ngoái lại thì trông thấy Châu Tử Hề ngồi trong xe đỗ ven đường đang bám cửa sổ nhìn hai người họ.

Anh biết khó mà thuyết phục được Polly, bất đắc dĩ tạm biệt, trở lại xe, lườm Châu Tử Hề ngồi hàng sau qua gương chiếu hậu, nghĩ bụng nếu không phải tại em thì tối nay tôi đã có chuyện tốt rồi.

Mà Châu Tử Hề trong gương cũng đang nhìn anh, nói: “Về trường muộn là hạnh kiểm lại bị D đấy.”

Đường Cạnh không nói gì, liếc xem đồng hồ, đúng là muộn thật. Anh lập tức cho xe chạy, đi thẳng về phía trường nữ sinh St. Andrew.

“Em có thể ngồi cạnh anh không?” Châu Tử Hề đằng sau hỏi.

“Không.” Đường Cạnh đáp, luồn lách trái phải như con thoi, xuyên ra khỏi dòng người xe nườm nượp quanh bến tàu, đã tăng tốc độ đến mức cao nhất.

Châu Tử Hề chẳng sao cả, lại đặt cằm lên lưng ghế lái như bận trước, hơi thở như có như không phả vào gáy anh.

“Không có việc gì cần nói thì ngồi cho tử tế đi.” Đường Cạnh bảo.

Nàng giả đò mắt điếc tai ngơ, bỗng nhìn anh nói: “Cảm giác làm người tốt tệ lắm phải không?”

“Người tốt là cái gì?” Anh cười lạnh.

Nàng cũng đổi chủ đề, hỏi: “Anh nói xem chị Wallace thích anh hay thích Ngô tiên sinh hơn?”

“Liên quan gì đến em?” Anh vẫn lảng tránh.

Thế là nàng lại đổi chủ đề lần nữa: “Nếu không phải ganh đua với Ngô tiên sinh thì anh có làm chuyện này không?”

Đường Cạnh ngậm miệng không đáp, là không muốn tiếp tục chủ đề này song đồng thời cũng là vì không biết phải trả lời thế nào. Anh phát hiện ra mình quả thật cũng chẳng rõ nếu không phải Ngô Dư Bồi chen chân vào thì liệu anh có mạo hiểm đi làm cái chuyện ngoài kế hoạch này không. Càng khiến anh bất ngờ hơn là Châu Tử Hề lại khám phá ra được tất cả những điều ấy.

Quãng đường còn lại, Đường Cạnh im lặng từ đầu đến cuối, Châu Tử Hề thì nhoài người bên cửa sổ ngắm cảnh đường phố.

Xe chạy đến cửa trường nữ sinh thì quả nhiên đã qua giờ về trường. Đường Cạnh bấm chuông, gọi gác cổng ra mở cổng.

Hai người đứng trong bóng râm nghiêng ngả của cây cối ngoài cổng sắt, nghe tiếng chìa khóa vang leng keng mỗi lúc một gần.

“Em rút lại câu kia.” Bất đồ, Châu Tử Hề nói.

“Câu nào?” Đường Cạnh hỏi. Thực ra anh đã đoán được.

“Cùng là luật sư mà xem ra Ngô tiên sinh ra dáng hơn anh nhiều.” Quả nhiên nàng đáp vậy.

Đường Cạnh cười khẩy, nghĩ bụng, anh đến mức cần một đứa nhóc công nhận mình xứng danh thay cho cơ à? Chẳng lẽ còn chờ anh cảm ơn.

Châu Tử Hề tiếp tục: “Nhưng chuyện hôm nay không có anh hay không có Ngô tiên sinh đều không thể thành sự.”

Đường Cạnh không phản bác. Anh thừa nhận tay Ngô Dư Bồi này có hơi bảo thủ thật nhưng không phải là cái gì cũng kém. Nhưng chuyện này nghĩ trong lòng là được rồi, không cần phải mở miệng nói ra.

Gác cổng đã đến trước mặt, rào rào mở cổng sắt.

Châu Tử Hề bước lên mấy bước rồi lại quay đầu. Nàng nhìn Đường Cạnh, hỏi: “Em có thể không vào không?”

Không dưng, Đường Cạnh chợt nhớ tới đôi mắt ngước lên trong khoang thang máy ở dinh họ Châu, hình như có một thoáng ngẩn ngơ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không được.”

Chỉ trong nháy mắt, nàng lại đùa giỡn, vẫn như lần trước, cò kè mặc cả với anh: “Em muốn chuyển sang Hoằng Đạo.”

“Không thương lượng.” Anh lắc đầu, cũng mang chút ý cười.

“Fine!” Nàng cao ngạo, theo gác cổng đi vào, đầu không ngoảnh lại.

Cổng sắt khóa lại, Đường Cạnh lái xe rời đi. Quẹo qua một khúc rẽ, vẫn là hàng rào gang của trường nữ sinh, xa xa trông thấy ánh đèn ấm áp lấp ló từ tòa nhà trong trường, có một nhóm nữ sinh đang đi dọc trên hành lang đằng sau cửa sổ, trên người đều bận đồng phục, cùng một kiểu váy trắng vạt chéo không chiết eo.

Đường Cạnh biết Châu Tử Hề không có trong đó nhưng vẫn chợt nhớ đến thời khắc họ gặp nhau lần đầu, nàng cũng mặc đồ trắng, cao ngạo nhìn anh, kế tiếp lại là nàng ôm đầu gối co ro trong tháng máy vận chuyển cùng dáng vẻ nàng bọc áo khoác của anh sau đó.

Anh nhận ra những ý nghĩ này tới rất vu vơ mà làm thế nào cũng không gạt đi được. Nhưng cũng may, luôn có một vài chi tiết khác đang chờ anh khai quật bằng trực giác của một gã cai ngục.

Rời khỏi St. Andrew, Đường Cạnh vốn nên quay về khách sạn Richard, ô tô bon bon trên đường phố, nhưng lại chạy về phía dinh họ Châu. Đi ngang qua cổng dinh, anh cũng không dừng lại mà rẽ tiếp vào ngã tư trước mắt, lập tức trông thấy biển hiệu “Tiệm bánh Madeleine” bên phải đường. Chữ neon đã tắt, có một người đàn ông Bạch Nga đang đứng trước cửa, trông có vẻ là chủ tiệm.

Đường Cạnh đỗ lại ven đường, ra khỏi xe bắt chuyện với người đàn ông kia, nói muốn đặt trước bánh ga-tô, còn rất lắm yêu cầu.

Người đàn ông này chỉ có thể nói vài câu tiếng Trung đơn giản, nghe không hiểu nhiều yêu cầu như vậy, bèn bảo anh chờ một lát, gọi với vào trong một tiếng: “Cúc Phân!”

Không bao lâu sau, một phụ nữ trẻ trắng trẻo mập mạp đi từ trong ra, khoảng hai mấy tuổi, hòa nhã già dặn, hỏi mấy câu làm rõ yêu cầu của Đường Cạnh, lấy giấy bút ghi lại.

“Nghe giọng, bà chủ là người Phố Đông ạ?” Đường Cạnh hỏi như thuận miệng.

“Phải ạ, xã Thập Bát Gian, ra ngoài làm công từ nhỏ nhưng không đổi được khẩu âm này.” Cúc Phân vừa cười vừa đưa đơn đặt hàng đã ghi xong cho Đường Cạnh xem, lại hỏi, “Bánh ga-tô làm xong đưa đến đâu ạ?”

Đường Cạnh nói địa chỉ dinh họ Châu, mắt thấy Cúc Phân thoáng sững sờ. “Cái gì?” Chị ta bật thốt.

“Hẳn bà chủ quen với chỗ này lắm, không cần tôi nói lại đâu nhỉ.” Đường Cạnh trả lời.

Cúc Phân ngẩng đầu nhìn anh, lại nhanh chóng cụp mắt, tay vẫn không dừng nhưng ngòi bút lại như bị rít, không viết ra được.

Đường Cạnh không nói thêm nữa, chỉ lấy tiền trong ví ra đặt lên mặt quầy, đoạn xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Cúc Phân vẫn ngây ngẩn bất động sau quầy hàng, ông chủ Bạch Nga kia hãy còn đứng ngoài cửa, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, thấy Đường Cạnh đi ra thì khách khí tạm biệt anh. Đường Cạnh cũng gật đầu cười, ngồi vào xe.

Xe nổ máy, anh yên lặng lái lên đường, hoàn toàn không biết tại sao mình phải đi chuyến này. Quả thực, chút kế sách nho nhỏ của nàng đã bị anh nhìn thấu, nhưng đây hiển nhiên chẳng phải chuyện gì đáng để đắc ý.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Đường Cạnh rửa mặt đánh răng rồi ăn một bữa sáng kiểu Anh do phục vụ Tây mang lên, sau đó đó rời khỏi khách sạn Richard, để sai vặt trước cửa đánh giày da cho rồi lái xe đến đường Nam Kinh.

Nhưng cái khác thường là, anh đứng ở tầng dưới cùng cao ốc Hardoon chần chừ một chốc, lúc lên lầu thì ra khỏi thang máy sớm một tầng, đến văn phòng của Ngô Dư Bồi dạo chơi.

Chưa tới giờ làm việc, trên hành lang chỉ có vài ba nhân viên đi lại, đa phần trong tay đều xách cặp da và báo buổi sáng. Đường Cạnh chào hỏi một người trong số đó, hỏi: “Văn phòng của luật sư Ngô Dư Bồi đi thế nào nhỉ?”

Người kia chẳng hề nhận ra anh, còn ngưỡng mộ cách ăn bận và cử chỉ của anh, ân cần cười chỉ hướng cho anh.

Đường Cạnh qua đó, quả thật trông thấy trên một cửa kính bên tay phải dán tên họ Ngô, đề ba thứ tiếng Trung Anh Pháp ghi rõ đây là một văn phòng luật.

Cửa ngoài không khóa, anh đẩy cửa vào. Bên trong diện tích không rộng, không thể so được với văn phòng của Baldwin trên tầng, liếc mắt là xem trọn. Gần cửa sổ có một gian độc lập, trên bàn làm việc bên trong có người nằm nhoài, ngủ say như chết, chẳng phải Ngô Dư Bồi thì ai?

Đường Cạnh cười cười đi qua, lại thấy tiếp vị luật sư họ Ngô gối đầu lên cánh tay, dưới cánh tay đè giấy tờ lộn xộn, trên giấy giăng kín chữ viết. Anh phân biệt được trong đó có một phần đã sao xong, bèn rút ra đọc lướt.

Ngô Dư Bồi như cảm nhận được, lơ mơ tỉnh lại, ngẩng đầu trông thấy anh thì hết hồn nhảy dựng lên, cuống quít cúi đầu tìm kính, lau sạch mắt kính đeo lên.

“Sao anh lại tới đây?” Anh ta hỏi Đường Cạnh.

Đường Cạnh cũng đã đọc xong đơn kiện, trả lại nguyên trạng, khen: “Luật sư Ngô viết văn hay thật đấy.”

Câu này cũng không phải chế nhạo, đơn kiện Ngô Dư Bồi viết có chứng có cớ, nhịp nhàng ăn khớp, phân trần khẳng khái, câu tổng kết cũng rất có khí phách: Hành động của người Nhật trên Haru Maru là xem thường quyền sống của đồng bào chúng ta, chà đạp lên luật pháp của Trung Quốc.

Câu này đọc lên nghe như khướu hót, thế mà lúc này lại gợi được chút cảm xúc nơi Đường Cạnh.

Nghe anh khen, mặt Ngô Dư Bồi hơi ưng ửng, cúi đầu cười nói: “Đêm qua viết vội nên còn hơi quýnh quáng. Đáng tiếc là tình huống khẩn cấp, thời gian hữu hạn, cũng chỉ có thể như vậy, hôm nay tôi sẽ sai người mang đến sở kiểm sát.”

Đơn kiện viết hay thì hay thật nhưng có hữu dụng hay không thì không phải việc những người như họ có thể quyết định được, Đường Cạnh nghĩ bụng. Nhưng thấy trên trán Ngô Dư Bồi có vết đỏ do gối cánh tay gục xuống bàn ngủ, anh lại thấy buồn cười, bèn không nói mấy lời mất hứng kia ra mà chỉ gật đầu rồi nghênh ngang rời đi, bỏ lại Ngô Dư Bồi hãy còn lơ ngơ ngái ngủ tại chỗ.

Luật sư Ngô đã nói là làm, đơn kiện vụ án Haru Maru được nộp lên sở kiểm sát ngay trong ngày hôm đó.

Tuy nhiên, hai ngày trôi qua, thi thể Tôn Quế còn chưa được tiến hành phúc tra, lãnh sự Nhật Bản đã có lời với phóng viên. Phát biểu đó được mấy tờ báo trên đất Hỗ đăng toàn bài, nhắc lại nguyên nhân vụ việc là do Tôn Quế ăn trộm trước, kết quả đụng đầu mà chết, đơn thuần là ngoài ý muốn. Còn bên Nhật thì công bằng liêm chính, đã gọi tất cả thuyền viên trên Haru Maru đến. Đợi đến khi điều tra kết thúc, nếu quả thật phát hiện ra có tình tiết ẩu đả, sẽ tự dẫn người liên quan tới tòa án lãnh sự, trừng phạt theo pháp luật Nhật Bản. Nếu không có, xử lí người liên quan thế nào là quyết định nội bộ của lãnh sự quán và tàu, không liên quan gì đến lãnh đạo tô giới hay Trung Quốc.

Đường Cạnh đọc được tin này trên báo, tức khắc biết chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa. Xế chiều hôm đó, anh gửi một phong thư đến chỗ Ngô Dư Bồi.

Không bao lâu sau, có điện thoại gọi tới, là Ngô Dư Bồi hỏi anh: “Vé xem kịch dùng để làm gì?”

Trong phong thư không có vật gì khác, chỉ có hai chiếc vé xem ‘Mẫu đơn đình’ do hai ngôi sao côn khúc Tần Quân và Hình Phương Dung diễn, đều là vị trí hàng đầu trong phường trò Đan Quế Hiên.

“Đương nhiên là mời anh xem kịch rồi,” Đường Cạnh cười đáp, “Nhớ dẫn cả cô Wallace đi cùng nhé.”

Ngô Dư Bồi còn muốn hỏi nữa, Đường Cạnh đã cúp máy, dù sao chuyện cũng đã sớm thương lượng thỏa đáng với Polly, cô biết phải làm thế nào.

Tối hôm ấy, Đường Cạnh cũng đến Đan Quế Hiên.

Lúc anh đến, vở kịch đã mở màn, tìm đại một chỗ ngồi xuống, nghe trên đài ê a ca xướng, cũng nhìn Mục Kiêu Dương hàng trước đang nghiêng đầu trò chuyện với Ngô Dư Bồi.

Anh nghĩ bụng, giờ này chắc sau lưng Ngô Dư Bồi đã đẫm mồ hôi rồi. Đang thấy buồn cười thì vai chợt bị ai chạm nhẹ một cái, anh quay đầu, trông thấy Polly trong bóng tối, tóc vàng, môi đỏ, mắt xanh biếc.

“Chị nói với Ngô thế nào vậy?” Đường Cạnh hỏi.

“Chỉ nói qua đó trò chuyện chút thôi.” Polly cười đáp, ngồi xuống bên cạnh anh, “Ngô hỏi tôi trò chuyện cái gì, tôi nói anh làm luật sư, dù sao cũng chẳng đến nỗi tán gẫu cũng không biết đâu chứ?”

Đường Cạnh không khỏi bật cười.

“Ngài Mục kia cũng rất khách khí, nhìn sao cũng không ra…” Polly nhìn lên hàng trước cảm thán.

“Ra cái gì?” Đường Cạnh hỏi, nhất định phải nghe cô nói ra mới chịu.

Polly lại nhìn anh, cười không đáp.

Thực ra, chưa bàn đến Mục Kiêu Dương là kiểu người tính tình hoạt bát, người Tây Dương ở đây luôn cao hơn người khác một bậc, huống hồ Polly còn là nhân sĩ giới báo chí, để cô dẫn Ngô Dư Bồi đến đây, nói vài câu dù sao cũng vẫn được.

Đúng lúc này, Đỗ Lệ Nương chết trên đài hoàn hồn về, đang thều thào hát một câu: “Thì ra phồn hoa tựa gấm nở kín trời, gửi gắm cả vào tường xiêu giếng đổ, ngoảnh lại toàn ảo cảnh, đối diện biết là ai?”

Đại khái đi học lắm quá cũng hơi ấm đầu, câu này hát như va vào tâm khảm.

Đường Cạnh chợt nghĩ, người như anh vốn nên đứng trong bóng tối ở cổng phường trò với khẩu súng giắt bên hông. Nếu được bề trên ban ơn khen ngợi, anh sẽ được gọi vào làm hộ vệ nghe kịch, ngoại trừ theo dõi góc tối chung quanh ra thì đôi mắt cũng được xem Đỗ Lệ Nương du xuân, Liễu Mộng Mai mơ giấc phong lưu dưới hoa, chẳng hạn như vai đán kia thẹn thùng chối từ, vai sinh kia thì thầm ôm siết, cổ áo lỏng ra, đai lưng nới rộng, mây mưa quấn quít, vuốt ve âu yếm một giấc nồng.

Mỗi bận kịch diễn đến đây, dưới đài đều rộ một tràng cười ám muội.

Vốn dĩ, bất kể nhân gian hay vạn vật nào cũng đơn giản như thế, chỉ tại anh có sách có vở vào đầu nên suy nghĩ lung tung.

Trong chớp mắt, anh hoàn hồn, thấy Polly vẫn đang nhìn mình, đôi mắt như muốn soi thẳng vào lòng anh.

“Câu hát này nghĩa là gì?” Cô hỏi.

“Everything fades away.” Anh đáp, lời ra khỏi miệng rồi mới nhận ra mình giảng lệch nghĩa cả ngàn dặm.

Có lẽ là vì sắc đậm trong mắt anh, Polly đưa tay nắm lấy bàn tay anh. Đường Cạnh cười bất đắc dĩ, tối nay lại không khéo rồi, có việc, anh phải đi làm.

Còn chưa đợi Tần Quân và Hình Phương Dung đi ra chào cảm ơn, Đường Cạnh đã ra khỏi phường trò, lái xe đến ngõ Cẩm Phong.

Nơi này vốn được xây vào lúc thủ lĩnh còn nắm quyền, nhìn từ bên ngoài chỉ mang dáng vẻ nhà dân bình thường, bên trong lại quanh quanh co co, dễ thủ khó công. Về sau khi thủ lĩnh thôi quản lí sự vụ thì Trương Lâm Hải trấn thủ nơi này, trải qua mấy năm củng cố tu bổ lại càng giống mê cung hơn.

Đường Cạnh băng qua lớp lớp tường cổng, đi vào một sân nhỏ mới tới dinh thự ẩn núp sâu trong cùng. Người hầu dẫn anh đến thư phòng, Trương Lâm Hải đang viết chữ trong đó.

Tuy đã thấy rất nhiều nhưng chung quy, Đường Cạnh vẫn cảm thấy là lạ. Sau khi anh đi nước ngoài mấy năm trở về, đám ông trùm trong bang như đổi tính, vốn rất thích tranh đấu tàn nhẫn, mở quán thuốc, sòng bạc, kĩ viện trên tô giới, vận chuyển thuốc phiện trên sông Tô Châu, bây giờ lại người nào người nấy đều giao du với văn nhân, luyện cả thư pháp. So với thủ lĩnh và Mục Kiêu Dương, Trương Lâm Hải học hành nhiều nhất, hiện giờ đã tính là không tiến ắt lùi rồi.

“Hôm nay cũng lạ ghê, sao cậu lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Trương Lâm Hải ngẩng đầu liếc anh, cười nhạt.

“Cháu đến thưa thật với Trương soái một việc.” Đường Cạnh đi qua mài mực, nói thẳng vào ý chính.

“Gây họa gì rồi?” Trương Lâm Hải hỏi.

Đường Cạnh ăn ngay nói thật: “Cháu đã tự tiện sử dụng danh tiếng của Trương soái ở phòng tuần bộ ven sông bến tàu Hoa Sạn vì vụ án Haru Maru.”

“Nói tiếp đi.” Trương Lâm Hải chỉ phun ra ba chữ này, trên mặt tựa hồ không dao động.

Nhưng Đường Cạnh vẫn có thể nhìn ra chiếc bút lông kia khựng lại một thoáng, anh tiếp tục mài mực, bất kể là tay hay giọng cũng đều rất vững vàng: “Cháu nghĩ hiện giờ thủ lĩnh không quản lí nữa, ngõ Cẩm Phong đã do Trương soái trấn thủ, vụ việc này lại chấn động đất Hỗ, nếu bang chúng ta muốn quản thì vẫn phải nhờ Trương soái ra mặt mới thỏa đáng hơn cả.”

Sao Trương Lâm Hải lại không nghe ra huyền cơ trong đó, bèn gác bút, hỏi: “Ý cậu là, nếu tôi không quản thì còn có ai định xen vào?”

Đường Cạnh chỉ cười, tự giễu: “Cháu cũng đúng dịp gặp may, trên dưới trong bang đều biết cháu đang theo đuổi nữ kí giả ‘China Press’ kia, cũng nghe cô ấy nói mới biết được chuyện này. Người Tây bọn họ không hiểu quy định của chúng ta, dẫn luật sư phụ trách lo liệu đi cầu xằng lên trên, Mục tiên sinh đại khái cũng không tiện thoái thác…”

Trương Lâm Hải lại nhíu mày, hồi lâu không nói.

Tất nhiên là Đường Cạnh biết chuyện này không dễ qua cửa như vậy, cũng không lắm lời nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh.

“Tại sao nó phải quản?” Trương soái chợt hỏi, “Chuyện này tuy báo chí đăng tin rầm rộ nhưng xem ý sở kiểm sát thì rõ ràng là định sống chết mặc bay, tại sao Mục Kiêu Dương nó phải quản?”

Nói là câu này hỏi Đường Cạnh, chẳng bằng nói là đang hỏi chính mình.

Đường Cạnh vẫn không nói, chỉ vờ đoán không ra. Lúc này Trương Lâm Hải đã chẳng còn hứng thú viết chữ nữa, đuổi Đường Cạnh ra ngoài đợi, tự nhốt mình trong thư phòng gọi điện thoại.

Advertisement

Đường Cạnh đi loanh quanh trong sân, vừa hay gặp Trương Tụng Đình bế con nhỏ khóc dạ đề ra ngoài dỗ.

Hai người cũng xem như lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Trương Tụng Nghiêu đã hống hách nên thuở thiếu thời Đường Cạnh phải chịu thiệt rất nhiều, còn Trương Tụng Đình thì bề ngoài hòa nhã hơn chút, nhưng cũng khiến anh phải ngầm ngậm đắng nuốt cay vô số. Tuy hiện giờ đã sớm không còn chuyện như vậy nhưng hai người chạm mặt, trong lòng chung quy vẫn vướng chút khúc mắc.

Đối với Trương Tụng Đình, khúc mắc không chỉ dừng lại ở những chuyện hồi bé mà còn vì Trương soái từng có ý kén anh làm rể.

Tuy Trương Lâm Hải đã phất lên nhiều năm nhưng dù sao xuất thân vẫn ở đó. Trên bàn làm ăn, người ta không chê ông từng là côn đồ nhưng con cái kết hôn thì lại khác. Năm Trương Tụng Đình mười tám, mười chín tuổi, trong nhà rất nhọc lòng vì chuyện này.

Khi ấy, Đường Cạnh du học bên ngoài, được Tư Đồ tiên sinh tiến cử vào học viện luật của Yale. Rốt cuộc Trương phu nhân cũng đánh giá anh cao hơn, khuyến khích con gái trao đổi thư từ với anh. Đường Cạnh nhận được thư Trương Tụng Đình gửi, đọc nửa thông nửa không chẳng có cảm giác gì, nhưng vẫn hiểu ý ngay. Song, anh nào dám lấy bà cô tổ này, cũng có mưu đồ làm chuyện xấu, nhớ láng máng ngõ Cẩm Phong có một môn đồ tên Thiệu Lương Sinh, từng đi học mấy ngày, mồm mép dẻo quẹo, bảnh chọe đỏm dáng, bèn viết thư kể hết sở thích của Trương Tụng Đình cho người này hay. Không ngoài dự liệu, Thiệu Lương Sinh bắt đầu theo đuổi đại tiểu thư, hai người nhanh chóng ngấm ngầm qua lại. Đường Cạnh mới đi học ở Mĩ được một nửa, bên này Trương Tụng Đình đã bày rượu kết hôn, chuyện kén anh làm rể tất nhiên cũng thôi.

Cưới xin quá vội vàng, con lại sinh quá nhanh, đương nhiên theo đó là đủ loại lời đồn truyền ra. Thật hay giả Đường Cạnh cũng chẳng quan tâm, chỉ biết một năm trước anh tốt nghiệp trở về, được Trương soái coi trọng, Trương Tụng Đình gặp anh cũng khách khí hơn trước. Thực ra khách khí hay không anh vốn chẳng để bụng, chỉ mong hai bên nước sông không phạm nước giếng.

Chẳng ngờ hôm nay, Trương Tụng Đình lại chủ động bắt chuyện với anh, không đãi bôi bâng quơ mà hỏi thẳng: “Nghe nói Tạ Lực mới tới kia là người quen cũ của anh ở Mĩ?”

“Vâng,” Đường Cạnh đáp, đùa lại một câu, “Hắn đắc tội chị chỗ nào, chị cứ nói với tôi là được.”

Trương Tụng Đình cũng cười góp: “Hôm ấy chúng tôi chơi bài thiếu người, tìm anh ta cho đủ người, không ngờ cả bữa ấy chỉ mình anh ta thắng. Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, có phải anh ta xuất thân cao thủ sòng bạc không? Lừa cả bàn chúng tôi đưa tiền cho anh ta.”

“Cao thủ gì chứ? Môn đồ bình thường mà thôi, đưa vị bên dinh họ Châu kia về.” Đường Cạnh đáp chừng như thuận miệng, trong lòng lại đã nhớ kĩ, tay nghề này của Tạ Lực về sau có khả năng hữu dụng.

Trò chuyện xong mấy câu, Trương Tụng Đình bế con rời đi. Trở lại tiểu viện cách vách, ả giao con lại cho vú em, vừa vào nhà đã thấy chàng rể Thiệu Lương Sinh đang nghiêng ngả tiêu dao trên sập hút, quanh thân mù mịt mây khói, tựa như thăng tiên.

“Sao hôm nay em lại nghĩ đến chuyện dỗ con thế?” Thiệu Lương Sinh cười nhạo ả một câu.

Trương Tụng Đình cười gằn, lờ tịt hắn đi. Giữa hai người này, Thiệu Lương Sinh luôn là kẻ lép vế. Vợ bảo hắn dỗ cha vợ, hắn bèn gắng hết sức dỗ dành, bảo hắn nịnh cậu cả, hắn bèn trổ hết tài nịnh bợ, thoắt chốc lại bảo hắn đi ngáng chân người ta, thế là hắn đi ngáng chân người ta, tuyệt đối không ý kiến ý cò. Giờ thấy Trương Tụng Đình như vậy, hắn cũng chẳng dám hó hé gì nữa.

Đường Cạnh đứng tại chỗ đợi giây lát, cửa thư phòng mở ra, nhìn sắc mặt Trương Lâm Hải, anh biết chuyện đã xong.

Quả nhiên, Trương soái ngoắc tay gọi anh vào, đóng cửa nói: “Mục Kiêu Dương cũng tham vọng lắm thay, tôi vừa mới lên một cái chức thiếu tướng tham nghị hờ, nó đã nhìn trúng cái ghế hội trưởng thương hội rồi.”

Đường Cạnh không tiếp lời, nghĩ bụng thực ra anh không biết chuyện này, chỉ đoán ắt sẽ có. Trương soái có cài người vào bên họ Mục, chỉ cần nổi nghi ngờ, muốn tra thế nào lại chẳng không ra?

Đương nhiên, có đôi lời anh cũng tán thành, một hội trưởng thương hội từng là du côn đầu đường, Mục Kiêu Dương quả thật tham vọng lắm thay.

Đêm đó, lúc Đường Cạnh rời khỏi ngõ Cẩm Phong, chuyện phải làm đã lo liệu xong xuôi. Thậm chí Trương Lâm Hải còn yêu cầu anh đẩy nhanh tốc độ, tất phải cướp được trước Mục Kiêu Dương. Đường Cạnh đương nhiên đồng ý, bên Polly cũng chỉ chờ một cuộc điện thoại của anh.

Sáng hôm sau, đơn kiện Ngô Dư Bồi viết lập tức đăng toàn bộ lên báo, giống như một sự đáp trả đối với phát biểu của lãnh sự quán, bản tiếng Trung đăng ở “Thân Báo”, trên “China Press” cũng có bản dịch tiếng Anh, hai tờ báo bán ra khiến toàn thành sôi trào.

Cũng trong hôm đó, Trương Lâm Hải ra mặt, hợp tác với thương hội lập tổ ủy viên điều tra án Haru Maru.

Lại qua một ngày, tổ ủy viên tổ chức họp báo, mời mấy nhân chứng ở bến tàu Hoa Sạn cùng phóng viên mỗi một tờ báo và nhân sĩ lãnh đạo tô giới đến để Ngô Dư Bồi hỏi chuyện từ đầu chí cuối một lần nữa ngay trước mặt mọi người.

Trước buổi họp báo, Trương Lâm Hải từng có ý định khác, chẳng hạn như để Đường Cạnh đảm nhiệm vị trí luật sư hỏi chuyện trước công chúng này.

Đường Cạnh lại chỉ cười nói: “Người như cháu chỉ nên đứng ở chỗ tối thôi.”

“Tôi còn chẳng đứng chỗ tối, cậu trốn cái gì?” Trương soái khinh thường.

Đường Cạnh vẫn bông đùa: “Hí kịch nào cũng quy định vậy cả, mặt đen là mặt đen, mặt trắng là mặt trắng. Hôm nay mà cháu giả trang luật sư hiệp nghĩa, ai cũng khen cháu, đến một ngày nào đó muốn xuống tay với ai thì cháu mất hết mặt mũi ạ.”

“Tôi thì sao?” Trương Lâm Hải giả vờ tức giận.

Đường Cạnh đáp: “Có những người như chúng cháu, Trương soái mới dễ rửa tay chậu vàng chứ ạ.”

Nghe xong, Trương Lâm Hải rất hài lòng, cười xòa cho qua, cũng không miễn cưỡng, để tùy thằng nhóc này. Ông cũng có việc khác thu xếp Đường Cạnh đi làm, còn Ngô Dư Bồi này, trước mắt cứ nâng đỡ đã, sau cũng sẽ có tác dụng.

Do đó, trong buổi họp báo, Ngô Dư Bồi mời từng người lên một từ cu li khiêng hành lí ở bến tàu Hoa Sạn, tiểu thương bán hàng rong cho đến ông chủ quán rượu, lính tuần trên bờ.

Nhân chứng lên sân khấu, trần thuật tình hình hôm ấy, cũng thề thốt rằng mỗi một câu mình nói ở đây đều là tận mắt chứng kiến, tuyệt không nói quàng.

Tất cả những điều này đều được phóng viên ngồi trong ngoài sảnh ghi lại, chụp ảnh tại chỗ.

Đến đây, tình tiết đầy đủ nhất, cặn kẽ nhất về vụ án Haru Maru đã được khôi phục nguyên trạng, ra lò.

Tuy vụ án còn chưa ra toà nhưng báo chí lại đã như mở một cuộc tranh luận cách không, bên Trung dùng chứng cứ bác bỏ phát biểu bên Nhật, đón lấy quả bóng da kia rồi bèn ném đến chỗ sở kiểm sát, tất cả mọi người đều chờ xem quan phủ phản ứng ra sao.

Phỏng chừng cũng bị áp lực dư luận bức bách, rốt cuộc sở kiểm sát cũng tuyên bố phúc tra thi thể, kết quả cũng ra rất nhanh – Tôn Quế quả thực chết vì ngạt thở, trên người có lượng lớn vụn than sót lại, vết thương trên đầu là sau khi chết bị va đập gây nên.

Tin tức này vừa ra, thị dân càng thêm đồng lòng phẫn nộ, đều đợi bên Nhật giao người liên quan ra, đưa lên tòa án đặc thẩm thành phố Thượng Hải xét xử công khai, biểu dương chính nghĩa thay Tôn Quế chết oan.

Tuy nhiên, lãnh sự quán Nhật Bản tại Thượng Hải chẳng phát biểu ý kiến gì về kết quả điều tra bên Trung mà trực tiếp công bố kết quả thẩm vấn điều tra của họ.

Trong câu chuyện của người Nhật, Tôn Quế vẫn là kẻ cắp chuyên nghiệp, thủy thủ trên Haru Maru sợ người Trung Quốc trên bến tàu quây đánh nên sau khi bắt Tôn Quế đã tạm thời giam ông ta trong khoang thuyền, định đợi đến đêm, bến tàu ít người thì báo cảnh sát sau. Trong khoảng thời gian giam tạm đó, thủy thủ Toma và phu vận chuyển Kido phụ trách canh chừng sợ Tôn Quế kêu cứu, bèn dùng khăn vải bịt miệng, trông nom sơ ý, làm ông ta ngạt thở chết. Sau khi xảy ra chuyện, sợ bị bạn đồng nghiệp của Tôn Quế trả thù, hai người mới chôn thi thể xuống dưới đống than trong buồng đốt.

Vậy nên, bên Nhật thừa nhận hai người Toma và Kido quả thật có hiềm nghi vô ý giết người, nhưng căn cứ theo quy định về quyền tài phán lãnh sự có trong hiệp ước Trung Nhật, phàm liên quan đến tội danh phạt tù một năm trở lên, cần đưa nghi phạm về bản quốc thẩm vấn.

Giải thích này được đưa ra, dư luận lại xôn xao. Có người nói nên đến lãnh sự quán bắt cưỡng chế giao người, cũng có người nói câu lưu Haru Maru, không cho rời lãnh thổ.

Nhưng bất kể lớn tiếng ủng hộ thế nào cũng chẳng thể thay đổi kết quả cuối cùng, vào cái ngày Chủ Nhật mà cuối cùng nắng nóng cũng phai nhạt ấy, mọi người thình lình được biết, từ mấy ngày trước, hai thủ phạm đã được áp giải đi Nagasaki.

Lúc biết tin tức này, Đường Cạnh đang nói chuyện điện thoại với Trương Lâm Hải.

Khoảng thời gian đó một mực chủ trương thúc đẩy “Hoàn trả chân tướng là giải oan rửa nhục cho đồng bào”, thế nhưng Trương soái lại chẳng có chút căm phẫn nào, trái lại tâm trạng còn rất không tệ, thậm chí mừng rỡ nói: “Thằng nhãi Mục Kiêu Dương kia ỷ vào bản thân có công ty tàu thủy Lam Tinh, hôm qua còn nói muốn bỏ một con tàu ra chặn đường Haru Maru, không cho người Nhật rời lãnh thổ, kết quả có ích gì không?”

Đường Cạnh chẳng biết phải ứng đối sao, nhất thời hoài nghi có phải mình làm sai rồi không.

Trương Lâm Hải vui vẻ nên cũng không phát hiện ra anh khác thường, nói tiếp: “Bây giờ thái độ của thương hội với tôi khác lắm, bước này đến cùng vẫn là đi đúng. Cậu tinh mắt thật đấy, lần này làm rất tốt.”

Đường Cạnh hoàn hồn, đã là thái độ dường như chẳng đếm xỉa mảy may, bình tĩnh trả lời: “Kế tiếp rất có thể là chống hàng Nhật, mâu thuẫn nhà máy sợi Trung Nhật tồn tại xưa nay, thương hội chắc chắn cũng có tính toán lợi ích của riêng họ.”

Sau đó, Trương Lâm Hải tiếp tục thảo luận với anh hành động tiếp theo. Đường Cạnh hỏi gì đáp nấy, não hãy còn xoay mòng mòng, lại có cảm giác bất lực khó hiểu.

Thực ra anh cũng chẳng ngạc nhiên trước kết quả này, chính phủ nhu nhược, bang phái trục lợi, đây cũng là nguyên nhân cơ bản vì sao anh không muốn nhúng tay vào việc này. Song, khi ngã ngũ thật rồi lại vẫn chẳng cách nào không chút thất vọng.

Anh không khỏi nghĩ đến Ngô Dư Bồi, tay chính nhân quân tử nhiệt huyết nồng nàn kia nuốt sao cho nổi kết quả này đây.

Cúp máy rồi, Đường Cạnh xuống tầng dưới tìm Ngô Dư Bồi, phát hiện ra người này cũng đã nhận được tin tức, nhưng con đường trút giận chẳng qua cũng chỉ là ném một chiếc bút máy, vo mấy tờ giấy mà thôi.

“Ngày mai anh có bận gì không?” Anh hỏi Ngô Dư Bồi.

“Còn bận gì được nữa?” Ngô Dư Bồi lắc đầu cười khổ, “Làm hay không có khác biệt gì đâu?”

Đường Cạnh biết anh ta đang tức nên nói thế thôi, cũng lười khuyên nhủ, lại bỗng nhớ đến một thanh niên Châu Tử Hề nhiệt huyết khác, chẳng biết cô nhóc này bị nhốt trong trường nội trú nghe nói về tiến triển vụ Haru Maru sẽ có tâm trạng thế nào.

Anh nghĩ ngợi rồi nói với Ngô Dư Bồi: “Không bận gì thì đi giải sầu chung đi.”

“Đi đâu?” Ngô Dư Bồi không hiểu.

“Anh yên tâm, không dẫn anh đến mấy chỗ buông tuồng đâu.” Đường Cạnh bỏ lại câu này rồi nói đi là đi.

Nghe vậy, mặt Ngô Dư Bồi lại hơi ửng đỏ, nếu để Đường Cạnh trông thấy ắt anh sẽ lại có liên tưởng, đầu óc loại chính nhân quân tử này là dễ nhuốm bẩn nhất.

Chiều muộn, Đường Cạnh rời khỏi cao ốc Hardoon, lại đến St. Andrew làm phụ huynh học sinh. Vừa hay cũng là thứ Bảy, anh cảm thấy không ngại phá lệ thêm lần nữa, đón Châu Tử Hề ra ngoài hóng gió chút.

Song, lần này không giống lần trước, báo tên Châu Tử Hề rồi không thấy nàng đi ra, thay vào đó, chính anh lại bị mời vào phòng hiệu trưởng.

Đường Cạnh thầm thấy buồn cười, chẳng biết lần này lại là môn nào không đạt chuẩn đây. Anh nhất thời hứng khởi, vừa vặn đâm vào họng súng.

Hiệu trưởng nhìn ra nghi vấn của anh, cất tiếng giải thích: “Em Châu vi phạm nội quy trường học, hiện đang kiểm điểm.”

“Nó phạm lỗi gì?” Đường Cạnh nhíu mày.

Có lẽ thái độ suy đoán vô tội của anh đã khiến nữ hiệu trưởng khó chịu, bà ta lạnh mặt đáp: “Cô bé làm trái quy định, đi vào phòng đọc của giáo viên…”

Đường Cạnh gật đầu, không bất ngờ chút nào. Lần cuối anh đến đây, Châu Tử Hề đã khai báo việc này với anh, hơn nữa còn chẳng cảm thấy mình sai trái gì. Là một tên côn đồ, trong mắt anh đây đích xác cũng là chuyện nhỏ.

Thấy anh như vậy, hiệu trưởng càng thêm không vui, nói tiếp: “Hơn nữa…”

Đường Cạnh chờ đoạn sau.

Nữ hiệu trưởng cụp mắt, gắng hết sức khống chế âm điệu, bình tĩnh thuật lại: “Hôm qua kiểm tra kí túc xá, phát hiện dưới gối cô bé có sách báo khiêu dâm, quản lí đã tiến hành răn dạy cô bé…”

Chuyện này thì Đường Cạnh không ngờ tới thật, nhưng anh lại bắt được một trọng điểm khác: “Răn dạy? Răn dạy thế nào?”

Hiệu trưởng cảm thấy anh hoàn toàn chú ý nhầm chỗ, không khỏi nhấn mạnh, muốn kéo câu chuyện lại đường ngay: “Em Châu không chỉ đọc cuốn sách khiêu dâm kia mà còn truyền tay cho bạn học đọc. Nói thẳng ra, tôi dạy học ở đây nhiều năm mà chưa thấy cô bé nào như thế…”

Đường Cạnh lại ngắt lời bà ta: “Có thể gọi em Châu đến đây hỏi rõ trực tiếp được không?”

“Tôi đã nói rồi, em Châu đang kiểm điểm.” Hiệu trưởng ưỡn thẳng lưng, hơi tức giận, “Anh Đường, anh phải tin rằng St. Andrew xưa nay phạt học sinh chưa từng mất chừng mực.”

Câu này nói ra, Đường Cạnh càng cảm thấy chuyện kì quặc, trong lòng anh càng kiên trì hơn, giọng điệu thì lại dịu đi vài phần: “Hôm nay vừa hay có tôi đến, vẫn nên gặp mặt thì hơn. Nếu con bé vi phạm kỉ cương trường học, có vài câu tôi cũng có thể khuyên bảo nó.”

Hiệu trưởng nghe anh nói vậy, cuối cùng cũng nguôi giận đôi chút, thoáng dừng lại rồi cũng gật đầu, bảo người dẫn nữ sinh bị phạt lại đây.

Một lát sau, cửa phòng hiệu trưởng bị gõ vang, quản lí đẩy cửa vào, theo sau là Châu Tử Hề mặc váy trắng. Đường Cạnh thấy vẻ mặt nàng bình thản, ánh mắt cũng ung dung, chẳng có ý tứ ăn năn nào. Lại nhìn toàn thân, chỉ hai tuần không gặp thôi mà hình như cao thêm mấy phân rồi. Anh cũng thấy lạ, nghĩ bụng chắc là con gái tuổi này đều thế cả, cơ thể tâm lí đều như đứng trên một lằn ranh kì dị, vài ngày là biến, chớp mắt là thay.

“Lần này em Châu bị phạt vì…” Quản lí mở miệng.

“Tay nó làm sao vậy?” Đường Cạnh lại tóm cổ tay Châu Tử Hề, đồng phục mùa hè là áo tay lửng, hai cánh tay để trần, giờ phút này, cổ tay nàng bầm tím.

Quản lí lập tức giải thích: “Nội quy trường học chỉ có hai loại hình phạt là dùng thước đánh lòng bàn tay hoặc dùng mái chèo đánh chân, đây là do tự em ấy không phục răn dạy…”

Thước và mái chèo? Đường Cạnh nghe vậy cau mày, ánh mắt sắc bén liếc qua, quản lí kia lập tức ngậm miệng.

“Đây cũng là chừng mực trách phạt của St. Andrew à?” Anh hỏi hiệu trường.

“Đây là quy định của trường học, học sinh chấp hành, giáo viên đốc thúc, để củng cố giáo dưỡng phẩm hạnh,” Hiệu trưởng không chút hối lỗi, còn nhìn Châu Tử Hề nói, “Em Châu, em tự nói đi, vết thương trên tay từ đâu mà có?”

Châu Tử Hề vốn cụp hai mắt, lúc này ngẩng lên, vừa vặn gặp ánh mắt Đường Cạnh.

Anh đang ra hiệu với nàng: Em không cần trả lời, chỉ cần nghe tôi nói thôi.

Nàng cũng hiểu ý, lại cụp mắt xuống.

Đường Cạnh bèn cất tiếng, cũng nói với Châu Tử Hề: “Em đừng sợ, cứ việc nói ra, vết thương trên tay là do giáo viên này đánh đúng không? Còn quyển sách nữa, có phải là lấy được từ phòng đọc giáo viên không?”

Không đợi Châu Tử Hề trả lời, hiệu trưởng đã nổi đóa, cao giọng hô: “Đương nhiên không phải!”

Thế là, ngày đó trở thành ngày cuối cùng của Châu Tử Hề ở St. Andrew. Quần áo đồ đạc đơn giản bị gói lại, tới thế nào thì đi như thế.

Đợi hai người lên xe rồi, Đường Cạnh mới hỏi nàng: “Rốt cuộc tay làm sao mà bị thương?”

“Rìu cứu hỏa.” Châu Tử Hề đáp.

“Rìu cứu hỏa?” Anh ngạc nhiên, càng khó hiểu hơn.

“Quản lí bảo trưởng kí túc đánh em, sao em có thể để họ thực hiện được?” Châu Tử Hề lầm rầm giải thích, “Thế nên em ra ngoài lấy rìu cứu hỏa trên hành lang, ai biết nó lại nặng vậy chứ!”

“Tức là thực ra em tự làm mình sái tay chứ gì?” Đường Cạnh cười lạnh, trong lòng cũng hối hận vừa rồi đã ầm ĩ.

Rìu cứu hỏa, thật đấy hả? Tới hôm nay anh mới biết cô nhóc này to gan đến vậy. Còn ở đây nữa chỉ e sớm muộn gì cũng phải đến nhà giam phòng tuần bộ vớt nàng ra.

Hơn nữa, nếu không phải cuối cùng trá hiệu trưởng câu kia, tội danh truyền đọc dâm thư này quá nửa cũng sẽ bị nêu trong nhận xét hạnh kiểm, bị truyền ra khắp các trường nữ sinh trong thành phố, anh còn biết nhét cô nhóc này vào trường tử tế nào được nữa?

Nhưng ngẫm kĩ rồi lại thấy kì quái, từ bao giờ mà Đường Cạnh anh lại có thêm tật xấu không nhìn nổi hình phạt thể xác vậy?

Rõ ràng hồi mình đi học cũng lớn lên trong roi vọt của giáo viên đấy thôi, hoặc là lúc bé hơn, đi theo mẹ, trông thấy con sen Thuần Viên mới mua về bị phạt, đó đâu phải cái thước dạy học có thể bì kịp? So với đám thiên kim trong trường nữ sinh, quả thực là hai vận mệnh trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Anh cần gì phải thương xót Châu Tử Hề? Lại có tư cách gì mà cứu vớt nàng đây?

Có điều, chuyện cũng đã làm rồi, hối hận cũng vô ích.

Đường Cạnh quyết định tạm thời gác lại, đưa mắt nhìn sang Châu Tử Hề bên cạnh, thần sắc nàng lại rất khoan thai, ngắm nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe.

“Cuốn đó là sách gì?” Anh chợt hỏi.

“Sách gì là sách gì?” Châu Tử Hề vẫn đang xem bên ngoài, ngó trái ngó phải hỏi lại anh.

“Cái quyển em giấu dưới gối ấy.” Đường Cạnh cười lạnh, biết nàng đang lảng tránh bèn rắp tâm làm nàng khó chịu.

Nào hay nàng lại thản nhiên đáp: “‘The Rainbow’ của Laurence, cũng chỉ mình họ coi là dâm thư thôi, cứ phải chuyện bé xé ra to mới chịu.”

“Sách này ở Mĩ cũng bị cấm, rốt cuộc em lấy được từ đâu?” Đường Cạnh thực sự cạn lời.

“Ở Pháp đâu có cấm,” Châu Tử Hề cãi trả, “Với lại trong lời bình, biên tập đã viết rõ là thiếu nữ chưa kết hôn nên đọc, em chỉ tự mình học tập thôi.”

Đường Cạnh nghẹn lời, biết nàng lại đang nói đến chuyện hôn ước, không thèm tranh luận tiếp với nàng, chỉ thuận miệng giễu một câu: “Cũng đúng dịp đấy, ngày mai đi gặp luật sư Ngô, em cứ nghiên cứu thảo luận với anh ta đi, mấy cái của Pháp anh ta hiểu nhất đó.”

“Luật sư Ngô á?” Châu Tử Hề lại hào hứng lên thật, “Hiện giờ án Haru Maru thế này, anh ấy định làm thế nào ạ?”

Ban nãy nói chuyện với anh thì nàng chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghe đến tên họ Ngô là lập tức quay người lại. Thấy nàng như vậy, Đường Cạnh lại hơi hậm hực trong lòng.

“Còn có thể thế nào nữa?” Anh lạnh lùng hỏi vặn, “Chuyện đến nước này đã chẳng còn là việc một luật sư có thể chi phối được rồi, chỉ còn xem người Nhật phán quyết thế nào thôi.”

Châu Tử Hề còn muốn hỏi nữa nhưng Đường Cạnh không muốn trả lời, chỉ nhìn đường lái xe của mình. Châu Tử Hề cảm thấy người này thật không thể hiểu nổi, bèn dứt khoát mặc kệ anh, lại quay đầu ra ngoài cửa sổ xem.

Đã lâu nàng không ở Thượng Hải, không nhận biết đường, mãi đến khi xe rẽ qua một giao lộ, trông thấy biển hiệu tiệm bánh Madeleine, mới biết là sắp về nhà.

“Còn muốn ăn bánh ngọt nữa không?” Đường Cạnh bỗng hỏi.

Nàng sững người, quay lại nhìn anh, phát hiện anh chỉ đang dõi mắt ra trước, trên mặt cũng không có biểu cảm đặc biệt gì.

Nàng cũng mở miệng nhưng lời nói ra chẳng ăn nhập gì: “Ngày mai dẫn em đi đâu ạ?”

Đường Cạnh liếc nàng, vốn không định quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được.

“Không phải lần trước hỏi tôi có súng không à?” Anh lạnh lùng đáp, còn chưa dứt lời đã thấy mắt Châu Tử Hề sáng bừng.

Trong khoảnh khắc, lòng như có một vệt sáng rọi vào.

Cảm giác ấy thực sự hiếm lạ, đến chính anh cũng không khỏi hoài nghi, chuyến đi ngày mai có lẽ cũng chẳng phải để giải sầu cho Ngô Dư Bồi mà là chuyên vì cô nhóc này.

Đêm đó, Châu Tử Hề lại ngủ trong khuê phòng mình ở lầu ba, mất một phen công sức mới thoát khỏi trường nội trú, Cúc Phân của Madeleine lại chẳng thể tới được nữa rồi.

Họ có thể coi như trưởng thành cùng nhau, Cúc Phân hơn nàng bảy, tám tuổi, đi học cùng nàng mới biết chữ, sau nhờ vào của hồi môn chủ nhà cho mà lấy được chồng, mở một cửa tiệm như thế. Quả thực là Cúc Phân nhớ tình nghĩa nhà họ Châu, cũng bằng lòng báo đáp, nhưng cũng chẳng nợ ơn nhiều đến mức đáp cả cuộc sống yên bình hiện tại vào.

Ban nãy khi đi ngang qua tiệm bánh, câu hỏi của Đường Cạnh rõ ràng là đang báo với nàng anh đã biết hết thảy. Trong đó còn một tầng ý khác cảnh cáo nàng – đừng làm khó anh, liên lụy đến Cúc Phân.

Nhưng, Châu Tử Hề tắt đèn nằm lên giường, nhìn trần nhà nhoẻn cười trong thinh lặng, miệng lẩm bẩm độc thoại: “Anh có tin không? Thực ra em không định bỏ trốn.”

Nửa đêm, nàng lại mơ, nhận ra mình trở lại không gian tối mò kia, đằng trước vẫn là một tia ánh đèn ấy, tiếng người và tiếng nhạc vọng đến, dần trở nên phong phú chi tiết. Nàng một lần nữa đi tới đó, lẳng lặng nín thở tập trung, cũng không phải sợ bị người sau cửa nghe thấy mà là không muốn quấy nhiễu kí ức đã lâu. Giống như đối mặt với một mặt gương nước vậy, chỉ khi yên tĩnh mới có thể phản chiếu vài thứ, cho đến khi một lần nữa bị nhiễu loạn nhỏ bé làm gợn sóng.

Sau cửa có người đang nói: “Cậu đừng đùa cợt tôi, Tụng Nghiêu…”

“Thế nào? Biện pháp tôi bày cho anh dùng ngon đúng không?”

Nàng lại gần, nhìn qua khe cửa, lại chỉ thấy bóng người rung rung. Nàng giơ tay lên, định hé cửa ra rộng hơn, trục cửa cũ kĩ, phát ra một tiếng két. Người đàn ông trong phòng nghe tiếng ngoảnh lại, mắt chạm thẳng vào mắt nàng. Nàng giật thót, choàng tỉnh, trước mắt vẫn là căn phòng quen thuộc, ánh trăng nhạt màu cách cửa sổ chiếu vào, rơi lên sàn nhà.

Nàng ngồi dậy, chân trần xuống giường, nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng. Ngoài cửa chính là dãy hành lang ấy, chỉ khác ở chỗ ngắn hơn trong mộng, đầu cuối cũng chẳng có ánh đèn.

Tầng dưới thì lại có ánh đèn sáng lên, một vú em thò đầu ra hỏi: “Tiểu thư cần gì vậy ạ?”

“Không có gì.” Châu Tử Hề đáp rồi đóng cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play