Thế là Châu Tử Hề toại nguyện được học ở trường nữ sinh Hoằng Đạo.

Đồng phục đổi từ màu trắng sang xanh tím than, mục sư chủ trì các buổi cầu nguyện đổi từ Giáo hội Trưởng lão sang Hội Giám lí miền Nam. Còn lại thì phần lớn đều tương tự – bạn học toàn con gái, hầu như đều xuất thân từ gia đình trung lưu trở lên, bài học song ngữ Trung – Tây, tôn chỉ của trường là “tư duy linh hoạt, hành động ngay thẳng, trong nhu có cương”.

Vì đã khai giảng từ sớm, kí túc xá không còn chỗ trống nên Châu Tử Hề đành phải học ngoại trú.

May mà trường học nằm ở khu phía Tây tô giới, mỗi ngày có ô tô dinh họ Châu đưa đón, từ nhà đến trường chỉ mất mười phút, vô cùng tiện lợi. Tuy trên đường luôn có một môn đồ ngõ Cẩm Phong đi theo nhưng dẫu sao cũng tự do hơn bị nhốt trong St. Andrew chút xíu, ít nhiều cũng vừa lòng nàng.

Điều khiến Châu Tử Hề hơi bất ngờ là thời gian trôi qua lâu vậy rồi, nàng mới nhớ tới Hà Thế Hàng. Hơn nữa, khi nhớ đến, trong lòng cũng chẳng gợn sóng cao bao nhiêu, không phải không vui nhưng cũng chẳng thể coi là rất vui.

Trên tàu thủy trở về từ Mĩ, hai người đã viết thư chuyện phiếm với nhau. Nàng biết anh ta học trường điểm ở Mĩ, nghiên cứu kinh tế, tính tình điềm đạm, không có sở thích nào hư hỏng, chuyến này trở về sẽ nhậm chức ở bộ tài chính, nhìn trái nhìn phải đều là ứng cử viên sáng giá cho một tấm chồng có thể diện. Bất kể thế nào cũng tốt hơn người đang trong hôn ước với nàng kia.

Nàng bèn quyết định tiếp tục hành động theo kế hoạch nguyên bản.

Muốn tìm em gái Hà Thế Hàng cũng rất đơn giản. Cô bạn đó tên Hà Anh, tuy còn nhỏ tuổi, tài mạo cũng chẳng tót vời, nhưng vì có ông bố thương nhân, mở một công ty tàu thủy tên là Thông Đạt, gia cảnh xem như thượng hạng, nên cũng rất có tiếng trong trường, dù sao thì phàm có ai muốn đi đường thủy chạy tuyến Nam Thông, Thái Hưng, Trấn Giang, đa số đều lên tàu thủy nhà cô nàng.

Hẳn là Hà Thế Hàng đã thông báo từ trước, hơn nữa nữ sinh ít nhiều đều có vài tưởng tượng lãng mạn nên khi Châu Tử Hề đưa bức thư tới, Hà Anh lập tức hiểu ý ngay, không chỉ nhận thư mà còn có ý muốn làm quen giao hảo với nàng. Mặc dù xưa nay Châu Tử Hề không hợp đám đông nhưng hiện đang có việc cần nhờ nên cũng đành chiều theo.

Mấy hôm ấy trời dần chuyển thu, ăn trưa, tản bộ, tập kịch, Châu Tử Hề đều đi cùng Hà Anh.

Cách một Chủ Nhật thì nhận được hồi âm của Hà Thế Hàng. Trong thư, Hà Thế Hàng nói anh ta đợi thư của nàng như đã đợi cả một đời.

Vì vậy, cuộc tình trao thư trên tàu lại tiếp tục. Đây vốn là kết quả mong muốn, song Châu Tử Hề lại càng nhận ra rõ rệt hơn rằng mình chẳng hề có cảm giác mừng rỡ phát khóc như trong phim tình cảm, trái lại còn cho rằng mấy câu mở đầu thư đọc hết sức buồn cười.

Còn cả mấy cô nữ sinh quanh mình nữa, đặc biệt là Hà Anh, đi đâu cũng phải tìm người khoác tay kết bạn cùng đi, trong mắt nàng cũng đến là buồn cười.

Nàng xấp xỉ tuổi họ mà lại cảm thấy như mình đã ba mươi, cái gì nên biết đều đã biết, chỉ có vài chuyện chưa kịp làm mà thôi.

Lại qua một Chủ Nhật, trong thư, nàng nhắc đến hôn ước của mình, vẫn như khi trên tàu, không nói rõ người đính hôn cùng mình là ai, chỉ nói là con trai một thương nhân đất Hỗ, lớn hơn nàng chín tuổi, nghe phong thanh có vài sở thích bất hảo. Nàng không muốn dọa Hà Thế Hàng lui bước, ít nhất đến giờ hãy chưa được.

Mà Hà Thế Hàng cũng vẫn giống như khi trên tàu, bày tỏ quan tâm sâu sắc, căm phẫn sục sôi, đồng thời, trong thư hồi đáp cũng nhắc đến tên một luật sư – Trịnh Ánh Ngọc.

Đây không phải lần đầu tiên Châu Tử Hề nghe thấy cái tên này, trước Hà Thế Hàng, Ngô Dư Bồi cũng từng đề cập với nàng.

“… Là tiền bối của tôi hồi học ở Paris, chị ấy chuyên giúp phụ nữ tố tụng ly dị, còn làm giảng viên ở Đại học Pháp chính nữa, có cái nhìn rất riêng về hôn nhân sắp đặt, nếu em có hứng thú, có thể đi nghe tọa đàm của chị ấy.” Nàng nhớ luật sư Ngô nói như vậy, tựa như có thêm một bài học thuộc lòng.

Kể cũng bất ngờ, nói đến vị luật sư Trịnh Ánh Ngọc này, Hà Anh lại cũng biết.

“Cậu không biết ấy à?” Hà Anh còn cảm thấy nàng kì cục, hôm sau bèn cầm một tập cắt báo đến cho nàng xem, trong đó có đủ mọi bài viết trên báo chí tập san, dán kín quyển sổ bìa cứng.

Thì ra Trịnh Ánh Ngọc rất nổi danh, được mệnh danh là nữ luật sư đầu tiên ở tô giới, năm ngoái bào chữa cho một vụ kì án – án Từ Thuấn Hoa.

Thực ra tình tiết vụ án rất đơn giản cũ kĩ, cô con gái nhà giàu Từ Thuấn Hoa yêu phu xe Khang Vinh Bảo, lúc bỏ trốn bị người nhà bắt được, Khang Vinh Bảo bị cáo buộc dụ dỗ gian dâm và trộm cắp, vùi thân trong nhà tù. Nói chẳng ngoa, bất kể trong nước hay ngoài nước, hằng năm ước chừng đều có cả đống án như vậy.

Sở dĩ gọi kì án là bởi những chuyện xảy ra sau khi vụ án kiện lên công đường.

Nữ luật sư đầu tiên ở tô giới Trịnh Ánh Ngọc dũng cảm đứng ra, đại diện cho Liên đoàn Phụ nữ cứu trợ Từ Thuấn Hoa, ra tòa biện hộ cho Khang Vinh Bảo. Vụ án này thẩm tra ba lần phán quyết bốn bận, báo chí đưa tin liên tục, đến mức mà người qua đường cũng tỏ tường mỗi một chi tiết dù nhỏ nhặt nhất trong mối tình của hai người Từ Khang. Nhất thời, danh tiếng Trịnh Ánh Ngọc thậm chí còn lấn át cả đệ nhất phu nhân và minh tinh màn bạc.

“Khi đó tớ chỉ nghĩ, sau này lên đại học cũng chọn khoa Luật.” Lúc nói, vẻ mặt Hà Anh tràn ngập sùng bái, dầu rằng cô bạn vừa mới đổi thần tượng Chủ nhật này, nghề nghiệp lí tưởng cũng từ nữ luật sư thành ca sĩ nhạc jazz.

Bấy giờ Châu Tử Hề mới tặc lưỡi, bảo sao mà cô bạn này nhặt nhạnh nhiều bài báo liên quan đến án kiện như vậy, trong đó thậm chí còn có cả “Thời Báo” nổi tiếng nhờ đăng tải tin tức màu vàng1.

1 Màu vàng ở đây ý là đồi trụy.

Ban đầu gọi là “tin tức màu vàng” chỉ bởi chủ nhân tòa soạn này họ Hoàng. Về sau, bài báo về các loại tình sử diễm ca trên báo này quả thực quá nhiều, kí giả chạy chân cho tổng biên tập Hoàng lại rất thích dùng từ ngữ cợt nhả, thế nên hai chữ “màu vàng” mới mang mùi gợi tình.

Ấy thế nhưng, tư liệu tường tận nhất về vụ án Từ Thuấn Hoa lại nằm trên tờ báo này, kể từ khi phát sinh đến tuyên án lần cuối, “Thời Báo” không chỉ đưa tin hoàn chỉnh đầu đuôi câu chuyện mà vụ án mở phiên toà xét xử ba lần, lần nào lần nấy đều mất nửa trang báo để đăng ghi chép hỏi đáp thẩm vấn tại tòa.

Mở tập cắt báo ra, những cụm từ như “chấp mê bất ngộ”, “tình yêu chân thành”, “không chịu về nhà”, “chỉ mong cùng ngục” ùa vào kín mắt. Châu Tử Hề bèn tự động lược bớt mấy tiết mục quạt tình đó đi, chỉ đọc chuyện thực.

Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến cảnh tưởng trong quán rượu ở bến tàu Hoa Sạn – Đường Cạnh giằng mất sổ ghi trong tay nàng, quyết đoán gạch đống chữ Tàu nàng dốc bầu tâm huyết viết ra. Nghĩ đến đây, Châu Tử Hề không khỏi nhoẻn cười, người viết bài báo này mà gặp phải người đọc báo như nàng thì chắc hẳn trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi vì không được trân trọng như thế.

“Cậu cười gì vậy?” Hà Anh bên cạnh hỏi, trong đám nữ sinh có luật bất thành văn, không ai được giữ riêng cái gì cho mình hết.

Châu Tử Hề lại chẳng biết điều, nàng cứ muốn giữ riêng nụ cười này cho mình cơ. Nàng mà nói ra thật cũng chẳng tiện giải thích. Gã côn đồ Thanh Bang kia vừa giam lỏng nàng vừa mưu đồ thôn tính gia sản của nàng, vậy mà sao khi nhớ tới anh, nàng lại vẫn cười đó?

Hà Anh đứng bên cạnh xem có hơi không vui. May mà đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, Châu Tử Hề như được đại xá, cảm ơn Hà Anh rồi ôm tập cắt báo kia chạy về lớp.

Tiết này là tiết tiếng Anh, nàng dùng sách giáo khoa đậy lên quyển sổ, tiếp tục xem các bài báo cắt ra. Xem hết một lượt cũng vỡ lẽ đầu mối.

Phiên xét xử thứ nhất, Khang Vinh Bảo không có luật sư biện hộ, bị phán hai năm tù giam ở tòa án địa phương. Bị cáo không phục, thuê luật sư Trịnh Ánh Ngọc kháng án, trên báo chí bắt đầu có bài viết cặn kẽ về tình tiết vụ án.

Vụ án bèn được phúc thẩm, đến phiên xét xử thứ hai, chuyện tình của hai người Từ Khang đã ai nấy đều hay, ghế dự thính không còn chỗ ngồi, nhưng kết quả phán quyết sau đó vẫn khiến mọi người thất vọng như cũ, quan tòa nhận định rằng dụ dỗ gian dâm và trộm cắp là sự thật, sửa thời hạn thi hành án của Khang Vinh Bảo lên bốn năm, đồng thời tước quyền công dân.

Bị cáo càng không phục hơn, mời luật sư Trịnh kháng án đến tòa án cấp cao.

Cùng lúc đó, bài viết liên quan trên báo chí cũng càng thêm dây cà ra dây muống, đồng thời bắt đầu không chỉ giới hạn ở tiến triển vụ án nữa mà thay vào đó là triển khai luận bàn từ góc độ trí thức, hoặc về sự trung trinh trong tình yêu, hoặc về quyền lợi của phụ nữ, thậm chí vì bị cáo là phu xe mà còn có phát biểu chủ trương phản phong kiến phản áp bức, bảo vệ lợi ích người lao động, nâng cao địa vị của công nhân, song bất kể là loại nào thì tất cả cũng đều bày tỏ cực kì phẫn nộ với phán quyết bốn năm tù giam của tòa án với Khang Vinh Bảo.

Phiên xét xử thứ ba, ghế dự thính càng thêm chật ních, thậm chí đến hành lang ngoài tòa án cũng đông nghịt người, thái độ của kiểm sát viên tựa hồ có thay đổi, thẩm phán của tòa án cấp cao cũng biết nghe lời phải, tuyên án sửa thời hạn thi hành án xuống còn một năm, “lấy đó để cảnh cáo nhẹ, giữ gìn thuần phong mỹ tục”.

Không thể nghi ngờ, đây đã là thắng lợi ở một mức độ nào đó, nhưng người dự thính vẫn chưa hài lòng, nhất thời, tòa án hỗn loạn khác thường, không sao duy trì được trật tự, đành phải vội vàng kết thúc phiên tòa.

Mà luật sư Trịnh cũng chưa chịu thôi, tiếp tục phát biểu trên báo chí, cho tới khi tòa án triệu tập toàn thể thẩm phán trao đổi ý kiến, một lần nữa ra phán quyết. Cuối cùng lấy lí do “việc này đã huyên náo xã hội, khiến mọi người chú ý”, thuận theo ý dân, tuyên cáo Khang Vinh Bảo vô tội, lập tức phóng thích.

Nói thật thì qua những ghi chép thẩm vấn trên tòa này, Châu Tử Hề chẳng nhìn ra luật sư Trịnh Ánh Ngọc giỏi ăn nói và cơ trí chỗ nào, tuy nhiên không thể không thán phục tư duy và bản lĩnh lèo lái dư luận của chị ta. Trước vụ án này, ai mà ngờ được lời bàn tán nơi đầu đường góc phố cũng có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến việc xét xử và phán quyết của tòa án cấp cao chứ?

Đến đây, nàng bỗng có chút hi vọng mơ hồ với vị luật sư họ Trịnh ấy, không tới một trăm phần trăm nhưng bảy mươi phần trăm thì vẫn có. Nàng tin rằng nếu chuyện của mình cũng được tờ “Thời báo” chuyên viết “tin tức màu vàng” kia đăng, ắt hẳn sẽ còn chấn động hơn cả cuộc bỏ trốn của cặp trai gái Từ Khang này.

Vì thế, vấn đề trước mắt chỉ còn một, trong tình trạng ngày ngày bị giám sát chẳng khác gì giam lỏng hiện tại, nàng sẽ đi gặp luật sư Trịnh thế nào đây?

Kể từ khi Châu Tử Hề học ở trường Hoằng Đạo, Đường Cạnh làm người giám hộ nhàn nhã hơn hẳn.

Ngẫm lại, anh cũng cảm thấy có phần không đáng, chẳng bằng sớm thành toàn mong muốn của cô bé cho rồi, đỡ được bao nhiêu phiền toái. Nhưng trong những phiền toái này lại có đôi ba kí ức không tầm thường, khiến anh không thể xác định được rốt cuộc đã xảy ra tốt hơn hay chưa xảy ra tốt hơn.

Bất kể thế nào, anh cũng trở lại với cuộc sống bình thường của mình, đến văn phòng làm việc, đến Tuyết Phương tiếp khách, đến phòng nhảy khiêu vũ, đến bãi phóng cưỡi ngựa, ngồi bên bàn rượu nói chuyện làm ăn và theo đuổi nữ kí giả Wallace của “China Press”.

Thấm thoắt đã một tháng trôi qua, thu dần nồng nàn.

Một sáng nọ, Đường Cạnh đang dùng bữa sáng kiểu Tây ở nhà ăn khách sạn thì phục vụ Tây tới nói có điện thoại tìm anh.

Đường Cạnh lấy làm lạ, ai mà lại gọi vào sáng sớm thế nhỉ? Cầm ống nghe lên, ba chữ “luật sư Đường” dịu dàng từ đầu dây bên kia truyền tới, là giọng của Cẩm Linh.

Đợt trước vì quay bộ phim kia mà Đường Cạnh gọi tên cô ra ngoài đi khách mấy Chủ nhật liền, ban đầu anh tự mình đưa đón, sau cũng mệt, bèn sai Tạ Lực đón người ở cửa khách sạn Richard rồi đưa đến công ty minh tinh. Đến lúc quay xong, chuyện này bèn dừng lại, hai người cũng chẳng chạm mặt ở Tuyết Phương. Đường Cạnh nghĩ không ra hôm nay cô lại gọi đến vì việc gì.

Đầu dây bên kia, Cẩm Linh lại chỉ giải thích: “Em sợ gọi đến văn phòng không tiện nên tranh thủ còn sớm gọi đến khách sạn, luật sư Đường đừng thấy lạ.”

Biết chừng biết mực là kĩ năng nhất định phải có của đàn bà trong thư ngụ. Nhưng chuyện đã qua, cách một khoảng thời gian lại tìm tới, Đường Cạnh vẫn hơi không vui, nghĩ bụng quả nhiên không làm người tốt được, dính vào là thấy phiền.

“Cô nói đi, chuyện gì?” Anh nói với cô, chỉ muốn mau mau chóng chóng kết thúc cuộc gọi.

Cẩm Linh nghe ra anh không kiên nhẫn, giọng vẫn dịu êm như cũ, ăn nói cũng đủ khéo léo: “Phim em đóng bận trước đã biên tập xong, Chủ Nhật sau sẽ ra mắt ở rạp Empire, em định sai người gửi hai tấm vé xem phim cho luật sư Đường, nếu có hứng thú, anh đừng ngại đi xem nhé.”

Đúng là Đường Cạnh không nghĩ đến chuyện này thật, anh vốn không cho rằng con đường phim ảnh của Cẩm Linh sẽ khả quan, quá nửa sẽ chết yểu, kết quả phim này lại công chiếu thật, Tô Cẩm Linh cũng chỉ muốn gửi lời cảm ơn anh mà thôi. Đường Cạnh tự biết giọng điệu mình vừa rồi quá lạnh lùng, cứ như sợ cô bám víu lấy mình vậy, giờ cảm thấy hơi áy náy.

“Chúc mừng cô.” Anh nói với Cẩm Linh.

Tô Cẩm Linh cười khẽ, nửa là tự giễu: “Phải là em cảm ơn luật sư Đường mới đúng, tuy chỉ là vai phụ, tổng cộng chẳng có mấy lời thoại trong phim nhưng xem như cũng vẹn toàn một giấc mộng của em.”

Tối hôm ấy, Đường Cạnh trở về từ văn phòng luật, lễ tân đưa cho một phong thư, trong đó chính là hai tấm vé xem phim kia.

Anh chưa từng hỏi Cẩm Linh diễn phim gì, mãi đến giờ mới biết tên phim là “Nước mắt duyên phận”. Tên sao ý vậy, đoán chừng lại là về yêu đương cưới xin, may mà Cẩm Linh chỉ nói “nếu có hứng thú” thì đi xem, anh cười cười, ném sang một bên không để ý tới.

Song, một tuần trôi qua, Triệu Đắc Thắng trú lại dinh họ Châu gọi đến văn phòng, thông báo Châu tiểu thư nói tối thứ Bảy muốn đi xem phim cùng bạn học.

Khoảng thời gian này đều như thế, có việc gì Châu Tử Hề sẽ không tự gọi điện đến mà đều là quản sự trong dinh truyền đạt.

Đường Cạnh không thấy có vấn đề gì cả, thuận miệng đưa ra một đề nghị ổn thỏa hơn: “Bảo nó đi ban ngày đi, cậu đưa đến rạp, chờ ở cửa.”

Nhưng Triệu Đắc Thắng lại nói: “Châu tiểu thư khăng khăng muốn đi vào buổi tối, nói là buổi chiếu đầu, các diễn viên đều sẽ trình diện.”

Trong lòng Đường Cạnh lóe lên một ý nghĩ, hỏi thêm một câu: “Phim gì đấy?”

Vốn tưởng còn phải đi hỏi thăm, nào ngờ Triệu Đắc Thắng ở đầu bên kia cũng biết rõ, mở miệng đáp ngay: “Phim cải biên từ vụ án tiểu thư bỏ trốn cùng phu xe năm ngoái ấy ạ, đặt tên là ‘Nước mắt duyên phận’.”

Trùng hợp vậy à? Đường Cạnh cười lạnh, nói: “Cậu bảo con bé tối thứ Bảy chờ đấy, tôi đưa nó đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play