Ngày ấy, văn phòng luật của Ngô Dư Bồi quả nhiên đông như trẩy hội, “Thân Báo” vừa đăng thông cáo đã có thêm không ít người nhà nạn nhân đắm tàu tới làm thủ tục ủy nhiệm.
Vất vả mãi Đường Cạnh mới tìm được một chốc rảnh, gọi Ngô Dư Bồi vào gian ngăn, thuật lại ý của Mục Kiêu Dương. Tất nhiên là Luật sư Ngô thở phào nhẹ nhõm, có niềm tin rằng vụ kiện này có khả năng đánh được, không đến nỗi khiến những khổ chủ ngoài kia thất vọng.Ngô Dư Bồi hơi xấu hổ, nói: “Nhà tôi có bà thím là đào hát không chuyên, từ nhỏ đã được nghe chút da lông, may mà Mục tiên sinh cũng không thạo lắm, ngài ấy nói thực ra ngài ấy nghe kinh kịch nhiều hơn.”
Bên Mục tiên sinh đã quyết định xong, lời khai của nhân chứng mục kích đại diện cho tàu Xuân Minh cũng không có vấn đề. Chuyện trọng yếu còn lại chính là dư luận quốc tế đủ để ảnh hưởng đến việc tiến hành hội nghị trọng tài. Chuyện này tuy còn nằm ngoài phạm vi khống chế của họ hơn nhưng việc có thể làm cũng càng rõ ràng hơn – chỉ cần đến tòa soạn “China Press” hỏi thăm nữ kí giả Polly Wallace hiện đang ở đâu là được.Trước khi rời khỏi văn phòng, Đường Cạnh chợt nhớ đến một chuyện, vòng lại hỏi Ngô Dư Bồi: “Bữa gặp Mục tiên sinh ở phường trò Đan Quế Hiên, anh đã trò chuyện gì thế?”
Trước khi rời khỏi văn phòng, Đường Cạnh chợt nhớ đến một chuyện, vòng lại hỏi Ngô Dư Bồi: “Bữa gặp Mục tiên sinh ở phường trò Đan Quế Hiên, anh đã trò chuyện gì thế?”Trở lại văn phòng luật Baldwin, Đường Cạnh gọi điện cho “Đại Lục Báo”, được cho hay Polly Wallace vẫn đang đi lượm tin ở phương Bắc. Anh đánh một bức điện báo tới Thanh Đảo theo địa chỉ cô để lại, cách hai ngày sau mới nhận được hồi âm.Bên Mục tiên sinh đã quyết định xong, lời khai của nhân chứng tận mắt chứng kiến đại diện cho tàu Xuân Minh cũng không có vấn đề. Chuyện trọng yếu còn lại chính là dư luận quốc tế đủ để ảnh hưởng đến việc tiến hành hội nghị trọng tài. Chuyện này tùy còn nằm ngoài phạm vi khống chế của họ hơn nhưng việc có thể làm cũng càng rõ ràng hơn – chỉ cần đến tòa soạn “Đại Lục Báo” hỏi thăm nữ kí giả Polly Wallace hiện đang ở đâu là được.
Ngô Dư Bồi ngớ ra, không hiểu tại sao anh lại hỏi chuyện lặt vặt như vậy, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Còn trò chuyện gì được nữa? Côn khúc thôi.”Đường Cạnh không gạn hỏi, xoay người rời đi, nghĩ bụng đoán chừng là vì Hình Phương Dung nên Mục Kiêu Dương mới bắt đầu nghe vài câu côn khúc, song lại loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Có điều, chút không đúng đó rốt cuộc vẫn lướt đi, anh nghĩ đến một chi tiết khác –đối thoại ngày ấy ở phường trò Đan Quế Hiên dường như hoàn toàn không đủ để Mục Kiêu Dương nhìn thấu hành động của anh ngay lúc đó.
“Anh cũng biết cái này cơ à?” Đường Cạnh cười.Nàng gật đầu, lãnh đạm y như ngày đầu tiên gặp anh.Ngày ấy, văn phòng luật của Ngô Dư Bồi quả nhiên đông như trẩy hội, “Thân Báo” vừa đăng thông cáo đã lại có không ít người nhà nạn nhân đắm tàu tới làm thủ tục ủy nhiệm.
Ngô Dư Bồi hơi xấu hổ, nói: “Nhà tôi có bà thím là đào hát không chuyên, từ nhỏ đã được nghe chút da lông, may mà Mục tiên sinh cũng không thạo lắm, ngài ấy nói thực ra ngài ấy nghe kinh kịch nhiều hơn.”“Rốt cuộc hai vị thuyền trưởng nghĩ thế nào thì tôi không đoán được, chỉ có thể đưa ra phỏng đoán hợp lí dưới góc nhìn là một người chạy thuyền quanh năm,” Thuyền trưởng cười đáp, “Tân Hưng trọng tải một ngàn có lẻ, Yoshida Maru hai ngàn có thừa, gần gấp đôi Tân Hưng, nếu đâm vào nhau, ai chịu thiệt ai được hời nhìn là biết ngay, đương nhiên là Yoshida Maru cho rằng đối phương nhất định sẽ tránh. Nhưng khi ấy Tân Hưng đã kề ngay bên chỗ nước cạn, không thể chạy sang bên khác, thế nên mới xảy ra thảm án va chạm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play