Lúc này trời đã tối, Đường Cạnh thấy thời gian không còn sớm, cũng không nghĩ nhiều nữa, chẳng nói chẳng rằng kéo Ngô Dư Bồi đi ăn cơm.
Vừa ra khỏi cao ốc Hardoon, tầng mây dày đặc bên trên đã có tuyết mịn bay xuống, hai người đành vòng ra con phố nhỏ ngay đằng sau vào một quán đặc sản đất Dũng1. Mặt tiền quán tuy nhỏ nhưng vén mành vải lên đi vào, bên trong cũng ấm cúng, vừa ăn vừa có thể nghe thấy tiếng hạt tuyết gõ lên mặt kính cửa sổ lộp độp. Đường Cạnh nhìn bốn cây đũa của hai người cùng quấy trong một nồi nước, cũng thấy buồn cười, rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và Ngô Dư Bồi vẫn chạm tới mức ăn chung bát.Mục tiên sinh sầm mặt xuống bày vẻ uy nghiêm của phụ huynh, đợi đến khi đi xa rồi mới dịu mặt xuống, than thở với Đường Cạnh: “Nói thật thì đó giờ tôi hâm mộ luật sư Đường lắm lắm, chỉ mong mấy đứa nhỏ không biết phấn đấu trong nhà có thể giống được cậu chút ít, tương lai có một ngày thoát được khỏi cái giới này của ông già nhà nó.”So với Trương Lâm Hải, thái độ của y thật sự khiến Đường Cạnh chấn động, nhưng anh vẫn còn lời muốn nói: “Tôi tin vào khí phách và đại nghĩa của Mục tiên sinh, có điều, nhà họ Hà vẫn nên gặp một lần thì hơn.”
Vừa ra khỏi cao ốc Hardoon, tầng mây dày đặc bên trên đã có tuyết mịn bay xuống, hai người đành vòng ra con phố nhỏ ngay đằng sau vào một quán đặc sản đất Dũng1. Mặt tiền quán tuy nhỏ nhưng vén mành vải lên đi vào, bên trong cũng ấm cúng, vừa ăn vừa có thể nghe thấy tiếng hạt tuyết gõ lên mặt kính cửa sổ nghe lộp bộp. Đường Cạnh nhìn bốn cây đũa của hai người cùng quấy trong một nồi nước, cũng thấy buồn cười, rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và Ngô Dư Bồi cũng vẫn chạm tới mức ăn chung bát.1 Một cách gọi khác chỉ tỉnh Ninh Ba, Trung Quốc.Anh bèn dứt khoát thả lỏng, ngồi xuống hỏi Mục Kiêu Dương: “Khi ấy tôi nóng ruột, quả thật là bày trò khôn lỏi, nhưng rốt cuộc vì sao ngài đoán được vậy ạ?”Đường Định nhủ thầm, chẳng lẽ đây chính là vác đá tự đập chân mình? Biểu cảm trên mặt lúc này chẳng cần giả vờ cũng rất hợp thời.
Trên bàn ăn không nhắc đến vụ án, đợi cơm nước xong, hai người trở về cao ốc Hardoon. Tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng, nhưng rơi xuống mặt đất cũng chẳng đọng dày lên được, bị người qua đường giẫm lên, chỉ còn vết bẩn đầy đất.Rời khỏi nơi đây, anh bèn lái xe đến cao ốc Hardoon tìm Ngô Dư Bồi. Dọc đường hồi tưởng lại đối thoại mới rồi, chậm rãi thấu tỏ được nhiều chi tiết hơn, lại càng thêm khâm phục thủ đoạn của Mục Kiêu Dương.
Ngô Dư Bồi lại nhớ tới cuộc đối thoại ban nãy trong văn phòng, chợt hỏi: “Có phải anh nghe được gì không?”“Vốn cũng không biết,” Mục Kiêu Dương cười đáp, “Còn chẳng phải do hôm nay đọc được thông cáo của luật sư Ngô trên báo mới nhớ ra bận trước từng tán gẫu vài câu ở Đan Quế Hiên với cậu ta sao?”
“Cái gì?” Đường Cạnh giả ngu.Bấy giờ Đường Cạnh mới biết đây là con trai trưởng của Mục Kiêu Dương, tên Mục Duy Hồng, cũng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu.Đường Cạnh đương nhiên gật đầu tán thành.Thực ra mấy năm gần đây, danh tiếng vị Mục tiên sinh này đương thịnh, theo lí người đến chúc Tết phải đông như trẩy hội mới đúng, nhưng hiện giờ xem ra cũng chỉ đến thế. Tiệc đứng, gánh hát biểu diễn tại nhà đều không có, chỉ có gác cổng chuẩn bị vài đồng bạc bỏ vào bao giấy đỏ, chỉ cần có người đến nói một câu “Chúc mừng năm mới”, bất kể là trong bang hay ngoài bang, môn đồ bình thường hay hàng rong khất cái đều có thể cầm một bao lì xì về. Người khác mà thấy, nói hào phóng cũng được mà nói khách quá ít lễ phát không hết cũng được.
Luật sư Ngô đành nói thẳng nghi vấn của mình: “Thông Đạt thật sự định mua chuộc tàu Xuân Minh à?”Mục Kiêu Dương nhận lấy, cau mày uống rồi ngậm một viên ô mai, như sợ bị Đường Cạnh chê cười, tự giễu nói: “Thực ra tuổi chưa lớn mà đã uống thuốc như ăn cơm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT