Yến Đường hiếm khi nhận được đánh giá từ người khác, vì mọi người lười để ý đến một người tầm thường.

Cái gọi là “tầm thường” nghĩa là cuộc sống không đáng để người ta ngưỡng mộ, nhưng cũng không đến mức thảm hại khiến người khác đồng cảm.

Thậm chí, mọi người lười để mắt đến một người như vậy.

Vì thế, khi Tống Úc nở một nụ cười không ác ý, vô cùng thuần khiết nhưng lại nói cô “bộ dạng đáng thương”, Yến Đường không thực sự hiểu ý nghĩa trong đó.

Dù vậy, bị học sinh dùng từ như thế miêu tả, cô vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Đó là mộc mạc.” 

Yến Đường giả vờ bình tĩnh sửa lại, đồng thời dạy cậu cách viết từ này bằng tiếng Trung.

Cô lại nói bằng tiếng Nga: “Mộc mạc là phẩm chất tuyệt vời của giai cấp lao động.”

Tống Úc bị chọc cười.

Nhờ thế, bầu không khí không trở nên quá gượng gạo.

Yến Đường cố gắng che giấu vẻ trống rỗng toát ra từ sự bình thường của mình, để che đậy sự lúng túng trước mặt người khác — nhất là trước một thiếu niên rực rỡ, đầy triển vọng như Tống Úc.

Nhưng cuộc sống cũng không hẳn là không có chuyện vui, chẳng hạn như việc dạy kèm tiếng Trung cho Tống Úc đã chính thức được xác nhận.

Cầm trong tay hai công việc, Yến Đường sắp xếp theo mức độ ưu tiên, tập trung xử lý việc của Tống Úc trước.

Việc ôn luyện cho kỳ thi dự bị thì không quá khó, nhưng hỗ trợ giao tiếp trong các buổi tập luyện của cậu lại phiền phức hơn nhiều.

Cô dành một ngày rưỡi để đọc kỹ cuốn sổ ghi chép về võ thuật của Tống Úc, làm thành một bản đối chiếu ba ngôn ngữ: Trung, Anh, Nga.

Phần đầu của cuốn sổ, nét chữ còn khá non nớt, có lẽ là chữ viết hồi nhỏ của Tống Úc.

Trong đó còn có vài lời than thở trẻ con, kiểu như: “Bị vật ngã đau lắm, nhưng mẹ bảo anh hùng không được khóc.”

Ngoài ra, một số ghi chép khác lại khiến người ta giật mình, đầy vẻ hiếu chiến, thậm chí có phần tàn nhẫn.

“Khi luyện cú đá quét, tôi làm Victor bị sốc. Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ chết. Mọi người lo Victor sẽ hóa ngốc, nhưng đầu óc cậu ta vốn chả khác gì đầu heo, nếu không thì đã chẳng dám đứng trước mặt tôi mà chế giễu dòng máu Trung Quốc của tôi.”

Hơn nữa, dựa trên mức độ mòn của giấy, dường như vài trang đầu ít được lật giở, còn những trang sau ghi chép nghiêm túc, chi tiết về võ thuật lại có nhiều bổ sung từ các thời điểm khác nhau.

Có lẽ chính Tống Úc cũng quên mất rằng hồi nhỏ mình từng viết những lời lẽ hung dữ như vậy.

Tám rưỡi sáng thứ Hai, Yến Đường đúng giờ bước lên chiếc xe đến đón cô, một điều khoản ưu đãi được Tống Úc thêm vào hợp đồng.

Không ngoài dự đoán, cô thấy Tống Úc cũng đang ở trên xe. Cô chào cậu một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh.

Tống Úc đeo tai nghe Bluetooth, cầm điện thoại xem video trận đấu. Yến Đường để ý thấy vết thương ở góc trán cậu đã nhạt đi đôi chút, chỉ còn màu hồng phớt, nhưng vẫn nổi bật trên làn da trắng.

Trong xe yên tĩnh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh đường phố lướt qua, xe nhanh chóng đến nơi.

Dù S Monster nằm ở khu vực Trung Quan Thôn, nhưng vì mặt tiền được trang trí khá kín đáo, nếu không phải lần trước tình cờ gặp Tống Úc ở cửa, Yến Đường thực sự không để ý đến câu lạc bộ võ thuật này.

So với vẻ ngoài khiêm tốn, không gian bên trong S Monster lại rất rộng rãi, mang phong cách thiết kế công nghiệp thô mộc. Có lẽ vì còn sớm nên chưa có khách đến tập luyện.

“Tầng một là dành cho các thành viên đăng ký khóa học thông thường.” Tống Úc nói, dẫn cô vào thang máy đi xuống.

“Chúng tôi chỉ tập luyện ở tầng hầm.”

Cửa thang máy kêu “đinh” một tiếng rồi mở ra, Yến Đường sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Không gian nơi đây rộng lớn đến kinh ngạc, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng lồng bát giác màu đen, dọc tường treo một hàng bao cát trụ tròn ngay ngắn, cách đó không xa là đủ loại dụng cụ tập luyện.

Nastya từng mô tả việc tập luyện võ thuật của Tống Úc như một “lớp học ngoại khóa”. Yến Đường tưởng cậu chỉ là kiểu người yêu thích võ thuật, duy trì lịch tập cố định mỗi tuần và tham gia vài trận đấu vì sở thích.

Nhưng rõ ràng không phải vậy.

Đây là một khu vực dành cho các vận động viên võ thuật chuyên nghiệp, còn có cả phòng họp, phòng dinh dưỡng và phòng vật lý trị liệu riêng. Trên tường treo lịch tập luyện và lịch thi đấu, một bức tường đầy ảnh các võ sĩ tham gia các trận đấu.

Yến Đường bước đến trước bức tường ảnh, lập tức chú ý đến tấm ảnh mới nhất.

Đây là ảnh thi đấu của Tống Úc.

Trong lồng bát giác, dưới ánh đèn sân khấu, vết máu trên sàn có chỗ loang lổ như bị bắn tung tóe, có chỗ lại rối loạn kinh hoàng do ma sát của cơ thể. Bên ngoài lồng, khán giả đang giơ tay hò reo, phấn khích tột độ.

Giữa bầu không khí nguyên thủy và bạo lực ấy, Tống Úc đứng trên sàn đấu, vết thương ở góc trán trông còn đáng sợ hơn bây giờ là một vết rách sâu, máu tươi chảy dài xuống tận cằm.

Nhưng cậu đang mỉm cười.

Khác với nụ cười thoải mái, dễ mến mà Yến Đường từng thấy trên gương mặt cậu, đây là nụ cười của kẻ chiến thắng, mang theo vẻ ngạo nghễ, thậm chí còn pha chút khiêu khích.

“Đây là trận đấu vừa kết thúc của tôi.”

Tống Úc đã thay một bộ đồ tập, đưa cho cô một tờ giấy ghi lịch trình tập luyện hôm nay.

Cậu yêu cầu sớm sử dụng tiếng Trung để giao tiếp với huấn luyện viên và các võ sĩ khác, vì vậy Yến Đường cần soạn riêng cho cậu một kế hoạch học các câu giao tiếp thông dụng dựa trên hoạt động hàng ngày của cậu.

Lịch trình hôm nay rất kín, bao gồm buổi tập phục hồi cá nhân của Tống Úc, cuộc họp phân tích chiến thuật trận đấu, cậu còn phải hướng dẫn cho các võ sĩ khác.

Yến Đường gần như nói liên tục cả ngày, đến năm giờ chiều, cổ họng cô bắt đầu khản đặc.

“Điểm mấu chốt của kỹ thuật siết cổ là hai khuỷu tay tạo thành vòng khóa, thông qua việc ép khí quản và động mạch cổ khiến đối thủ mất khả năng kháng cự…”

Sau khi dịch xong, cô bước sang một bên, cầm cốc nước uống chậm rãi để nghỉ ngơi.

Trên sàn tập, Tống Úc đang hướng dẫn các kỹ thuật võ thuật cho người khác.

Cậu ngả người về trước, cánh tay dài vươn ra, khuỷu tay phải kẹp vào cổ họng một võ sĩ, tay trái ghì chặt sau gáy.

Cậu có năng khiếu ngôn ngữ rất tốt, trí nhớ cũng xuất sắc, nhanh chóng ghi nhớ vài từ khóa Yến Đường dạy. Lúc này, cậu đã có thể nói chuyện nửa Anh nửa Trung.

“Tăng áp lực.” 

Tống Úc nói bằng tiếng Trung, giọng trong trẻo dễ nghe: “Anh ta sẽ ngạt thở.”

Yến Đường đang uống nước thì khựng lại, kinh hãi nhìn chàng trai kia giật nảy một cái, khi Tống Úc buông tay, cậu ta lập tức đổ gục ra sau như mất hết sức lực.

Tống Úc lại rất bình thản, thuần thục đỡ lưng người vừa ngất, vỗ nhẹ vào mặt, nói vài tiếng “relax”. Người kia từ từ tỉnh lại, lẩm bẩm không rõ ràng: “Mẹ… kiếp…”

“Nếu dùng sức quá mạnh, kỹ thuật siết cổ có thể khiến người ta bị sốc.” 

Một cô gái bất ngờ xuất hiện sau lưng Yến Đường, giải thích cho cô: “Nhưng kỹ thuật của Tống Úc rất tốt, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Yến Đường quay lại, nhận ra đó là Grace, cô gái cô từng gặp đêm hôm đó.

“Tôi là Đường Nhụy Tâm, cô là Yến Đường đúng không? Tống Úc nói cô là giáo viên tiếng Trung của cậu ấy.” 

Cô ấy hơi ngượng ngùng nói: “Lần trước tôi nhầm tưởng cô là fan hâm mộ đu theo cậu ấy, xin lỗi nhé.”

“Không sao.” 

Yến Đường chú ý đến một chi tiết trong lời cô ấy: “Cô nói câu ấy có fan?”

“Đúng vậy, cô lên mạng quốc tế là thấy ngay. Trước đây cậu ấy tập luyện ở câu lạc bộ võ thuật hàng đầu Irbis MMA của Nga, từng thi đấu ở M-1 Global và UFC đang cân nhắc ký hợp đồng với anh ấy. Trong giới võ thuật, cậu ấy có cả fan nam lẫn fan nữ, rất đông.”

Đường Nhụy Tâm bĩu môi: “Lần trước tôi chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi. Việc cậu ấy đến Trung Quốc tập luyện vẫn đang được giữ bí mật, tránh để đối thủ biết được chi tiết hành trình, đoán ra cậu ấy đang tập luyện chuyên biệt mà chuẩn bị chiến thuật đối phó sớm.”

Nhắc đến chuyện lần trước, trong lòng cô ấy vẫn còn ấm ức, lại lẩm bẩm thêm một câu: “Trước đây tôi cũng là fan của câuh ấy… Sau này tôi phải đổi sang thích người khác!”

Yến Đường ngạc nhiên nhìn Đường Nhụy Tâm tựa vào tường, mở ứng dụng mạng xã hội, lướt qua những bài đăng về các anh chàng cơ bắp trong mục yêu thích.

Cô ấy còn đưa điện thoại cho Yến Đường xem, hỏi: “Cô thấy ai đẹp trai hơn? Thật ra tôi khá thích Anderson, biệt danh của anh ta là ‘Tiểu Long’.”

Để nắm rõ những thuật ngữ võ thuật xa lạ, mấy ngày nay Yến Đường cũng xem không ít video các trận đấu võ thuật.

Một số võ sĩ nổi tiếng thường được người hâm mộ hoặc truyền thông đặt biệt danh, nhưng do nguồn thông tin hạn chế, cô vẫn chưa biết nhiều tin đồn trong giới.

Yến Đường tò mò hỏi: “Tống Úc cũng có biệt danh à?”

“Có chứ.” 

Đường Nhụy Tâm ghé sát tai cô, thì thầm: “Fan của cậu ấy gọi là ‘Thợ Săn’, nhưng người không thích thì gọi là ‘Mặt Búp Bê’. Tốt nhất cô đừng nhắc cái biệt danh này trước mặt cậu ấy, cậu ấy ghét nó lắm.”

“Còn có người không thích cậu ấy sao?”

“Dĩ nhiên rồi.” 

Đường Nhụy Tâm cười lạnh một tiếng: “Cô sẽ nhanh chóng nhận ra thôi, lúc cậu ấy muốn chọc tức người khác, có thể khiến người ta tức chết.”

Cô ấy lôi từ điện thoại ra một bức ảnh: “Năm ngoái, một tân binh khác được UFC để mắt tới tên Victor có quan hệ rất tệ với cậu ấy. Cũng thi đấu ở hạng nhẹ, còn thường xuyên công kích cậu ấy trên mạng xã hội. Sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ đối đầu.”

Người trong ảnh có sống mũi cao, đôi mắt sắc sảo, mang đặc trưng ngoại hình của người Slav, cả cánh tay phủ đầy hình xăm, dù chỉ qua ảnh cũng toát ra khí thế hung tợn.

Tên Victoe nghe quen quá.

Yến Đường chợt nhớ ra, đó là người được nhắc đến trong cuốn sổ của Tống Úc.

Quan hệ hiện tại không tốt, có lẽ đã có ân oán từ nhỏ.

Tống Úc kết thúc phần trao đổi tập luyện bên kia, bước đến chỗ họ, cười hỏi: “Đang nói gì thế?”

Đường Nhụy Tâm vội cất điện thoại, “Không nói cho cậu.”

Rồi cô ấy lén ra hiệu với Yến Đường một động tác như kéo khóa miệng.

Tống Úc chỉ hỏi xã giao, không thực sự tò mò. Lúc này, cậu cầm điện thoại trả lời vài tin nhắn.

Một nhóm người tiến đến chỗ này, là những người vừa xem tập luyện, có cả nam lẫn nữ. Cậu lần lượt giới thiệu họ với Yến Đường.

Huấn luyện viên tên Đường Tề, cũng là một trong những cổ đông của câu lạc bộ này. Đường Nhụy Tâm là con gái anh ta, chẳng trách cô ấy am hiểu MMA đến vậy.

Những người còn lại đều là các võ sĩ chuyên nghiệp ký hợp đồng với câu lạc bộ. Có người đang học đại học, có người tốt nghiệp THPT rồi không học tiếp, được Đường Tề tinh mắt phát hiện, ký hợp đồng đào tạo để thi đấu kiếm tiền.

Chị Hồng bẹo má Yến Đường, giọng thương mến: “Cô giáo Tiểu Yến bao nhiêu tuổi rồi? Nhỏ xíu thế này, cảm giác chị đấm một cái là em đi đời luôn.”

Yến Đường nghe giọng chị ta không giống đùa, vô thức trợn to mắt, lùi lại một bước.

Đầu cô bất ngờ đập vào ngực Tống Úc, rồi được cậu nhẹ nhàng giữ lấy vai.

Trên đầu vang lên một tiếng cười.

Cô ngơ ngác ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Tống Úc. Đôi mắt cậu lấp lánh ánh sáng, mang theo ý cười nhìn cô.

Những người khác cũng bật cười, vẻ mặt trìu mến nói cô giáo Tiểu Yến thật đáng yêu.

Cuối cùng vẫn là Đường Nhụy Tâm tốt bụng giải đáp thắc mắc cho cô. “Dù yếu cũng không được thua khí thế. Chị ấy dọa cô thì cô cứ dọa lại là được.”

“Ôi, đúng là chưa rèn được gan dạ.” Siêu Tử nói: “Hôm nào Tống Úc dạy cô giáo Tiểu Yến vài chiêu đi. Ra khỏi câu lạc bộ này toàn là hảo hán, không được phép hèn nhát đâu.”

“Ngay bây giờ luôn đi, dù sao cũng là giờ nghỉ.” 

Chị Hồng cười tít mắt.

Thế là Yến Đường bị mọi người nhiệt tình đẩy lên sàn tập.

Tống Úc cũng bước lên, ngồi xuống sàn, nói với cô: “Tôi sẽ dạy chị kỹ thuật siết cổ vừa rồi. Chị đã xem tôi thực hiện rồi, giờ thử làm với tôi đi.”

Tiếp xúc cơ thể là chuyện rất bình thường trong luyện tập võ thuật, nhưng trong suốt cuộc đời cho đến giờ, Yến Đường chưa từng thực sự tiếp xúc với võ thuật, cũng chẳng gần gũi với con trai.

Cô hơi căng thẳng.

“Đưa tay phải ra, mặt trong cánh tay trên áp vào phía ngoài cổ tôi, lòng bàn tay phải nắm lấy cánh tay trái của chị, lòng bàn tay trái đặt sau gáy tôi.”

Tống Úc hướng dẫn cô.

Yến Đường làm theo.

Khuỷu tay cô chạm vào cằm Tống Úc, cánh tay áp sát vai cậu. Qua sự tiếp xúc trực tiếp nhất, cô cảm nhận được cơ bắp rắn chắc và bộ xương cứng cáp của chàng trai trẻ.

Sau đó cô sức siết chặt.

Năm giây sau, không biết là ai trong đám đông không nhịn được nữa.

“Cô giáo Tiểu Yến, cô dùng sức chút đi, đừng chỉ ôm cậu ấy vào lòng chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play