Chẳng phải người ta vẫn nói đời như một vở kịch đấy sao.
Giờ thì hay rồi, người ta bảo sẽ tìm việc giúp cô, cô bảo không cần, quay đầu đã mò đến tận nhà cậu.
Nghĩ lại lời miêu tả của Nastya — thiên thần nhỏ, đáng yêu, miệng ngọt…
Bộ lọc của mẹ ruột khiến người ta hiểu lầm!
Yến Đường ngồi bên bàn làm việc, trong lòng rất ngượng ngùng.
Trong phòng làm việc được bài trí đơn giản, tông màu chủ đạo là đen và trắng. Trên tường treo một dãy găng tay đấm bốc, góc phòng là một bao cát nặng trịch, chỉ có bệ cửa sổ điểm xuyết một mảng màu xanh lam tươi sáng, sống động.
Đó là một con chim sẻ nhồi bông trông như thật, mũm mĩm, lưng phủ một lớp lông màu xanh lam, đuôi ánh sắc xanh biếc, phần bụng lại là một mảng trắng tinh khôi.
Sau khi Tống Úc vận động xong, nhanh chóng tắm rửa, bước đến kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, trên người vẫn còn thoang thoảng hơi nước lẫn mùi hương bạc hà mát lạnh.
Ánh mắt Yến Đường lại rơi trên người cậu.
Đây là lần cô gần Tống Úc nhất, đầu gối cách chân cậu chỉ vỏn vẹn hai ngón tay. Ánh sáng rực rỡ, hiếm hoi có dịp quan sát nhan sắc của cậu ở cự ly gần như vậy.
Nhưng so với gương mặt đẹp đẽ dễ nhìn kia, vóc dáng cao lớn của cậu lại mang đến cho cô một cảm giác áp bức về mặt thể chất.
Yến Đường có chút gượng gạo, khẽ đẩy ghế ra xa một chút.
Tống Úc cúi mắt nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Hôm nay trông chị rất xinh.”
Bầu không khí giả vờ xa lạ lập tức bị phá vỡ.
Chắc chắn cậu có thể nhận ra cô đã tỉ mỉ trang điểm vì rất muốn có được công việc này.
Yến Đường nghĩ.
Cô thực sự rất muốn có công việc này, và nếu có cơ hội, Yến Đường còn muốn quay lại tối hôm đó, khi Tống Úc hỏi liệu cô có cần giúp đỡ không, ít nhất cô sẽ trả lời một cách nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Tống Úc lại không hề nhắc đến chuyện trước đây mà nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
“Từ bây giờ sẽ bắt đầu tính giờ dạy, nhưng trước khi chính thức bắt đầu, tôi muốn trao đổi riêng với chị về yêu cầu công việc. Nếu chị có gì muốn tìm hiểu cũng có thể hỏi tôi trước. Như chị thấy, hiện tại tôi đang tập luyện võ thuật ở Bắc Kinh. Nếu không có gì bất ngờ, vài năm tới tôi sẽ sống ở Trung Quốc và sang năm sẽ học đại học tại đây…”
Hóa ra trước đây Tống Úc luôn sống ở Moscow là vì nhu cầu tập luyện mới chuyển đến Trung Quốc. Nhưng huấn luyện viên của cậu không giỏi tiếng Anh, cũng chẳng biết tiếng Nga, việc giao tiếp trong lúc tập luyện rất khó khăn. Hiện tại, cậu đang học dự bị đại học, nội dung trong chương trình có cả văn ngôn và thơ cổ.
Vì vậy, nghiêm túc mà nói, cậu có hai nhu cầu. Một là làm gia sư để ôn luyện cho kỳ thi dự bị hai tháng tới. Hai là cần một người như bạn đồng hành kiêm phiên dịch, đi cùng cậu đến câu lạc bộ tập luyện.
Trình độ tiếng Trung của Tống Úc quả thực không ra gì, có lẽ ngang ngửa học sinh lớp hai tiểu học, biết đánh vần và nhận diện một số từ.
Ngoài ra, cậu biết vài câu chào hỏi đơn giản như “Xin chào”, “Ăn chưa?”, có lẽ vì bố là người Trung Quốc nên cậu khá quen thuộc với cách xưng hô giữa các thành viên trong gia đình, phát âm cũng tương đối chuẩn. Chỉ là do tiếng Nga không có sự thay đổi thanh điệu nên cách phát âm của cậu hơi cố sức.
Ở giai đoạn học này, từ mới và ngữ pháp cơ bản là hai trở ngại lớn nhất. Yến Đường từng có kinh nghiệm dạy kèm, nên nội dung công việc này không quá khó với cô.
Cô kiên nhẫn dạy cậu đọc từng chút một, tay cầm bút viết từng nét rõ ràng. Khi nghiêng đầu nhìn sang, cô thấy Tống Úc đang cúi mắt chăm chú nhìn cô viết.
Hàng mi dài rợp bóng và màu nâu nhạt mềm mại như màu tóc cậu. Sống mũi cao, hơi gồ nhẹ, đến đầu mũi thì khẽ cong lên, tinh tế mà không lạnh lùng.
Yến Đường dừng bút: “Hiểu chưa?”
Tống Úc cong mày mắt, gật đầu. Đôi mắt ấy trong veo như mắt mèo ánh lên vẻ ngây ngô, dịu dàng và ngọt ngào.
Quả thực khiến người ta yêu mến.
Tâm trí Yến Đường thoáng lạc đi một giây.
Thời gian đã gần kề, cô đẩy cuốn sổ ghi chép gọn gàng về phía cậu.
“Cậu học rất nhanh, thật sự rất giỏi. Với tình hình hiện tại, chỉ cần bổ sung kiến thức cơ bản và tập trung nghiên cứu đề thi các năm trước, khả năng cao là sẽ vượt qua kỳ thi.”
“Vậy thì tuyệt quá. Tiếp theo, tôi còn vài vấn đề muốn nhờ chị chỉ bảo, cô giáo Yana.”
Tống Úc vừa nói vừa lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ dày cộp, đưa cho cô.
Yến Đường mở cuốn sổ, phát hiện bên trong chi chít những dòng chữ Nga viết tay liền mạch, góc trang còn vẽ vài nét phác thảo đơn giản. Trong khoảnh khắc, cô bị kéo về cảm giác choáng váng khi còn ở Moscow trao đổi học tập, nhìn bảng viết mà chẳng hiểu gì.
Ghi chép trong sổ khá ngay ngắn, nhưng có rất nhiều từ chuyên ngành không nằm trong phạm vi sử dụng hàng ngày.
Tống Úc lật đến một trang, chỉ vào vài câu dài và hỏi: “Những câu này dịch sang tiếng Trung thế nào cho phù hợp? Tôi thấy nội dung từ phần mềm dịch không chính xác lắm.”
Yến Đường chưa từng tiếp xúc với võ thuật nên không quen thuộc với các thuật ngữ liên quan.
Mỗi ngành đều có từ ngữ chuyên môn riêng, điều này không có gì lạ. Nhưng với tư cách là một giáo viên tiếng Trung, bị học sinh hỏi đến những từ mình không hiểu, khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Cô chậm rãi nói: “Trong này có khá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, tôi cần tra từ điển một chút.”
Trong lúc cô tra từ, Tống Úc thẳng thắn chia sẻ: “Việc tìm giáo viên tiếng Trung là nhờ mẹ tôi sắp xếp. Có lẽ trước đây chưa nói rõ với chị, dù kỳ thi dự bị rất quan trọng, nhưng tôi cũng hy vọng người được thuê có thể hỗ trợ tôi giao tiếp hiệu quả với huấn luyện viên chứ không chỉ trò chuyện vu vơ.”
Yến Đường nghe ra ý tứ trong lời cậu, lòng khẽ chùng xuống, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ cho mình.
“Tôi có thể tra trước tất cả những từ này cho rõ ràng.”
“Nghe có vẻ chuyện này khá khó khăn đấy.”
“Không đâu, tôi chỉ cần ghi chú lại nghĩa tiếng Trung của chúng, làm quen vài lần là được.”
Tống Úc chỉ đáp một tiếng “okay” không rõ ràng.
Đúng lúc Yến Đường định hỏi xem cậu còn băn khoăn gì nữa không, dì Ngô gõ cửa, nhắc nhở họ đã đến giờ kết thúc buổi học.
“Xin lỗi, tôi còn có việc khác.”
Tống Úc cầm điện thoại đứng dậy. Yến Đường ngồi gần cậu, vô tình liếc thấy trên màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Cô vội nói: “Không sao, hy vọng buổi học này hữu ích với cậu.”
“Chị dạy rất tốt, chúng ta có thể giữ liên lạc.”
Khi ứng tuyển một công việc, “giữ liên lạc” là một khái niệm mơ hồ.
Nó có thể là cách từ chối khéo léo, cũng có thể ám chỉ đối phương vẫn đang cân nhắc.
Yến Đường hiểu rõ, với mức thù lao này, họ có thể tìm được nhiều giáo viên trông có vẻ xuất sắc hơn cô, chẳng hạn như những sinh viên chuyên ngành giảng dạy tiếng Trung cho người nước ngoài. Lợi thế duy nhất của cô là khả năng nói tiếng Nga trôi chảy và chút kinh nghiệm dạy kèm ngắn ngủi trước đây.
Mọi thứ vẫn còn lơ lửng.
Đây là suy nghĩ của cô khi rời đi.
Khi đến ga tàu điện ngầm, Yến Đường nhận được khoản chuyển khoản tám trăm tệ từ Nastya. Nastya còn nhắc rằng việc có tiếp tục dạy hay không thì phải xem ý của Tống Úc.
Suốt một tuần sau đó, cô không nhận được tin tức từ Tống Úc nữa.
Yến Đường nhiều lần mở khung chat với cậu, định nhắn tin hỏi, nhưng vừa nhìn thấy cuộc trò chuyện lần trước, cô lập tức mất can đảm.
Cô chuyển sang liên lạc lại với Nastya một lần nữa.
Nastya kiên nhẫn trả lời, nói rằng Tống Úc đang tham gia một trận đấu ở tỉnh khác và đã mang theo một phiên dịch mới. Có lẽ cậu đã chọn được giáo viên.
Tuy nhiên, trong thời gian thi đấu, điện thoại của Tống Úc đều do trợ lý giữ, những tin nhắn không liên quan đến trận đấu sẽ bị tạm gác lại. Hiện tại, không ai liên lạc được với cậu. Sau khi trận đấu kết thúc, có thể cậu sẽ trả lời cô.
Yến Đường có chút chán nản.
May mắn là cô đã trải qua những chuyện như thế này quá nhiều lần, lẩm nhẩm vài lần câu “chuyện không thuộc về số mệnh thì đừng cố gượng ép”, coi như tạm gác chuyện này sang một bên.
Cuối cùng, cô nhận một công việc dịch tập thơ. Thời gian khá thoải mái, đến tháng Tư năm sau mới phải nộp bản nháp đầu tiên, tuy thù lao không bằng công việc gia sư nhưng có còn hơn không.
Cuộc sống cứ lảo đảo trôi qua, điều phiền lòng nhất là Dương Nhất Chu vẫn kiên trì liên lạc với cô không ngừng.
Yến Đường không hiểu, chỉ gặp nhau vài lần thôi, cô có sức hút lớn đến vậy chỗ nào chứ?
“Không phải sức hút của em lớn.”
Chị họ Trình Huệ Nghệ nói trong lúc buôn điện thoại với cô.
“Là vì em ở lưng chừng, ngoan ngoãn dễ nắm bắt, là con một trong gia đình đồng hương, bố mẹ có chút tiền gửi ngân hàng và đều là người hiền lành — những điều kiện này có sức hút vô cùng lớn với một gã trai mới ra trường muốn lập nghiệp ở thành phố lớn. Trừ phi trời ban cho anh ta một cô nàng giàu có chịu chi tiền chi nguồn lực, còn không anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ em đâu.”
Yến Đường chán nản hỏi: “Vậy sao chị không nói với cô một tiếng?”
Chị họ nói: “Người lớn tuổi đều nghĩ là đôi bên cùng có lợi mà. Chẳng phải nhà thằng đó cũng mua nhà cho nó ở Bắc Kinh, lương lậu không tệ sao.”
“Em quan tâm đến chuyện thấu hiểu lẫn nhau, tâm hồn đồng điệu, nhưng trong mắt họ, mấy thứ đó không thể ăn được. Hơn nữa, trước đây mẹ chị với mẹ Dương Nhất Chu cùng làm một cơ quan, mẹ chị coi thằng đó như nửa người nhà nên mới ra sức quảng bá cho em.”
Yến Đường cũng coi như đã hiểu. Hóa ra người lớn trong nhà sợ cô không làm nên trò trống gì, sau này sống cô đơn không nơi nương tựa, muốn tìm cho cô một chỗ dựa trông có vẻ không tệ.
Nhưng thời buổi này, một người chỉ cần có tay có chân, sao có thể không kiếm được miếng ăn?
Thái độ của cô với Dương Nhất Chu càng kiên quyết hơn. Khi đối phương gọi đến cuộc điện thoại thứ N không biết mệt mỏi, cô tức giận nhận máy.
“Chuyện này là đôi bên tự nguyện. Tôi đã nói không muốn tiếp tục, anh đừng làm phiền tôi nữa!”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, vang lên một giọng nói khiến cô bất ngờ.
“Nghe có vẻ như chị đang rất tức giận.”
Người đó nói bằng tiếng Nga, giọng trong trẻo.
Mãi mười giây sau, Yến Đường mới phản ứng lại: “Tống Úc?”
“Là tôi. Trước đây chị có để lại số điện thoại. Bây giờ có tiện nói chuyện không? Tôi muốn bàn về việc dạy kèm.”
Yến Đường nghe đến hai chữ “dạy kèm”, không nhịn được nín thở.
“Xin lỗi, hai tuần qua tôi bận thi đấu ở tỉnh ngoài, điện thoại vẫn luôn do trợ lý giữ. Chị có thể bắt đầu dạy khi nào? Tất nhiên càng sớm càng tốt, nếu chị cần vài ngày chuẩn bị cũng không sao.”
“Tôi tưởng cậu đã chọn người khác rồi, mẹ cậu nói…”
Tin tức này hơi bất ngờ, Yến Đường vẫn đang sắp xếp lại suy nghĩ, nói chuyện cũng ngập ngừng.
“Hử?”
Giọng nói bên kia có chút nghi hoặc, rồi nhận ra cô đang ám chỉ điều gì. “Người đó chỉ là phiên dịch tạm thời thôi.”
Lúc này Yến Đường đã kịp phản ứng, vội vàng kéo giấy bút qua, bắt đầu tính toán khối lượng công việc của mình.
Đã hoàn thành luận văn tốt nghiệp, không còn môn chuyên ngành. Nếu xét theo tiêu chuẩn hoàn hảo nhất cho chất lượng công việc tương lai, làm cùng lúc hai công việc, có lẽ cô sẽ rất bận rộn.
Nhưng cũng sẽ rất “rủng rỉnh”.
Trong đầu Yến Đường đã bắt đầu vang lên tiếng leng keng của những đồng xu rơi.
“Cô giáo Yana, có phải chị đã có sắp xếp khác rồi không?”
Dường như Tống Úc nhận ra sự do dự của cô.
Cô lập tức ngồi thẳng người, đáp: “Tôi vẫn có thể nhận công việc này, nhưng có lẽ cần ba ngày để chuẩn bị…”
“Thế thì tuyệt quá. Chị còn yêu cầu khác không?”
Cô nghĩ ngợi một lát: “Không có.”
“Thật sự không có sao? Vậy để tôi đề xuất nhé.”
Giọng cậu mang theo ý cười.
“Xét đến việc chị cần phối hợp với lịch tập luyện của tôi và làm thêm một số công việc chuẩn bị, lương ngày tăng lên hai nghìn có được không? Nếu chị có ý kiến gì hoặc sau này muốn tăng lương, cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.”
Khi nghe đến mức lương ngày, Yến Đường gần như nín thở.
Cô cảm thấy Nastya nói đúng ở một khía cạnh nào đó.
Tống Úc quả thực là một thiên thần nhỏ.
Loại thiên thần vỗ cánh là tiền rơi xuống.
…
Yến Đường nhanh chóng gặp lại Tống Úc. Cậu đặc biệt mang theo hợp đồng đến gặp cô tại một quán cà phê trong trường.
Khi cô đến trước cửa quán cà phê, Tống Úc đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tay chống cằm, lướt điện thoại.
Có một cô gái bước tới, hình như muốn xin cách liên lạc với cậu.
Cậu ngẩng đầu, giả vờ không hiểu tiếng Anh, dùng tiếng Nga líu lo nói chuyện chẳng đâu vào đâu với cô ấy.
Yến Đường lặng lẽ nhìn cô gái kia tiu nghỉu rời đi, cô đẩy cửa kính quán cà phê bước vào. Tống Úc thấy cô, trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào như thường lệ.
Yến Đường ngạc nhiên nói: “Cậu bị thương à?”
Khi đến gần, cô mới nhận ra trên trán cậu có một vết máu kéo dài đến tận tóc mai, phá hủy tàn nhẫn gương mặt đẹp đẽ ấy.
“Trong lúc thi đấu để lại.”
Cậu giải thích: “Đối thủ nhắm vào mặt tôi mà đánh.”
“Quá đáng thật đấy.”
Yến Đường tưởng tượng ra cảnh đó.
Tống Úc rất đồng tình: “Đúng thế, nên tôi đánh gãy xương mặt gã luôn.”
“…”
Yến Đường không thể tưởng tượng nổi cảnh mặt bị gãy xương, nhưng chỉ riêng cụm từ đó đã đủ khiến cô sởn gai ốc.
Cô cũng không dám hỏi chi tiết nữa, nhận lấy hợp đồng và xem qua.
Tống Úc thì lặng lẽ ngồi đối diện, chậm rãi quan sát cô giáo tiếng Trung mới của mình.
Thành thật mà nói, trông dáng vẻ của cô không giống người lớn hơn cậu ba bốn tuổi chút nào.
Mặt mộc tự nhiên, ăn mặc như sinh viên, giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.
Tiếng Nga và tiếng Anh của cô đều khá tốt, trôi chảy và gần như không có giọng địa phương. Dường như cô quá thiếu tự tin, giọng nói luôn mềm mại, yếu ớt.
Dù trông không phải người nghèo, nhưng dường như cũng chẳng dư dả, luôn tìm việc làm thêm để kiếm tiền, còn bị một gã đàn ông quấy rầy không dứt.
Tống Úc lơ đãng nhớ lại vài đoạn tin nhắn mà cô cố tình giữ khoảng cách.
Ôi, cô cũng rất nhát gan.
Cô gái đối diện đọc xong hợp đồng, cầm bút, viết từng nét từng nét tên mình lên trang ký tên.
Yến...Đường.
Tống Úc lặng lẽ nhẩm hai chữ này trong lòng.
Nét chữ phức tạp, con người đơn giản.
Làm hai bản hợp đồng, sau khi ký tên, công việc này coi như đã được xác nhận.
Có được nguồn thu nhập ổn định trong thời gian tới, giọng nói của Yến Đường khi trò chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn.
Trước khi chia tay, cô không kìm được mà hỏi: “Trước đây… tại sao cậu lại giúp tôi?”
Bây giờ cô khá chắc chắn cậu không phải kiểu người nhiệt tình giúp đỡ người khác.
Rồi cô nhận được một câu trả lời ngoài dự kiến.
“Bởi vì...”
Tống Úc chống cằm, mỉm cười ranh mãnh: “Lúc đó trông cô giáo thảm thương.”