Tô Thầm Tễ đứng yên tại chỗ, nét mặt vẫn còn vương vẻ đáng thương giằng co, rồi dần dần rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại một dáng vẻ trống rỗng, lạnh lẽo.

Hắn khẽ nhướng mí mắt, hơi nghiêng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nơi nàng vừa rời đi. Ánh mắt ấy nặng nề như đêm tối bị mây đen bao phủ, mơ hồ mà đầy áp lực.

Một lúc sau, hắn mới nhấc chân, lặng lẽ bước theo.

Bốn phía yên tĩnh, trên bàn bày biện đơn giản, còn có một bát chè hạt sen vẫn đang bốc khói. Cách khá xa nhưng dường như vẫn có thể ngửi được hương thơm ngọt lành.

Tô Thầm Tễ hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn bát cháo đầy trên bàn, lại nhìn sang người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, vẻ ngoài dịu dàng ngoan hiền.

Không biết hắn đang nghĩ gì, sắc mặt thoáng chốc tái đi vài phần, giọng nói lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Mẫu thân , ta thật sự  không đói.”

“Một quả trứng thì ăn thua gì?” Thẩm Ánh Ngư nghe vậy liền nhìn hắn, trên mặt lộ rõ vẻ không đồng tình.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy dường như hắn khẽ nhếch môi cười giễu, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại như chưa từng xảy ra.

Nhớ tới kiếp trước, thiếu niên ấy với gương mặt lạnh lùng hờ hững, Thẩm Ánh Ngư đột nhiên thấy thần sắc hắn lúc này cũng không có gì kỳ quái.

Thu lại dòng suy nghĩ, nàng khẽ vẫy tay với thiếu niên, giọng điệu mềm mỏng: “Lại đây ăn đi, một mình mẫu thân cũng ăn không hết.”

Tô Thầm Tễ cụp mắt, hàng mi dài khẽ run lên, vẫn ngoan ngoãn, không tranh luận nữa.

Chậm rãi bước đến bên bàn, hắn bưng bát chè hạt sen lên, rồi như thói quen ngồi xuống bên chân bàn.

Đặt bát xuống đất, hắn cúi đầu xuống, định ăn như một con chó nhỏ đang được nuôi dưỡng.

Nhưng lần này, trán hắn lại bị một thứ mềm mại chạm vào.

Tô Thầm Tễ theo lực đạo ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh vẫn lấp lánh, bề ngoài thì như yếu ớt đáng thương, nhưng sâu bên trong lại hoàn toàn lãnh đạm, thậm chí lạnh lùng đến mức vô cảm.

Nếu ánh mắt kia to hơn chút nữa, biết lợi dụng đúng lúc, hẳn sẽ mê hoặc được không ít người.

“ta…” Thẩm Ánh Ngư dùng tay đỡ trán hắn, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.

Bỗng nhiên, nàng nhớ lại.

Trước kia nàng hận không thể xé xác hắn. Sau khi Trần Nương mất, nàng không còn cho hắn ngồi ăn cơm đàng hoàng, cũng không để hắn ngủ trên giường. Nàng đối xử với hắn chẳng khác nào với một con chó.

Không trách được biểu cảm hắn khi nãy lại kỳ lạ như thế. Là hắn tưởng nàng lại muốn làm nhục hắn thêm lần nữa.

Tô Thầm Tễ khẽ run hàng mi theo giọng nói của nàng, đôi mắt ươn ướt vô tội, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm trước mặt, ánh mắt như mang theo sự nghi hoặc ngây thơ.

Lẽ nào nàng muốn dùng cách khác để làm nhục hắn sao?

Hắn thờ ơ nghĩ, trong mắt không chút gợn sóng, mang theo sự dửng dưng không hợp với tuổi, như thể đã quá quen với điều đó mà lặng lẽ chờ đợi.

Thẩm Ánh Ngư kéo hắn đứng dậy, khom người bưng bát trên mặt đất lên, đặt sang vị trí bên cạnh mình, dịu dàng nói: “Lên bàn đi, sau này không được quỳ dưới đất nữa, cứ ngồi ăn cơm đàng hoàng cùng mẹ.”

Nghe đến đây, Tô Thầm Tễ khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đã che giấu. Trong mắt hắn thoáng qua một tia cảm xúc mờ nhạt.

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng, dưới ánh mắt chăm chú ấy, bưng bát cháo lớn lên, khóe môi chậm rãi cong thành một nụ cười, nét mặt vẫn lạnh lẽo nhưng lại như mang theo niềm vui: “Cảm ơn mẹ.”

Ngoan ngoãn đến mức giống một đứa trẻ thuần khiết, khiến người ta tưởng hắn có làm gì cũng sẽ không phản kháng.

Thẩm Ánh Ngư thấy hắn như vậy, trong lòng càng mềm nhũn. Nàng vươn tay xoa đầu hắn, ánh mắt tràn đầy thương xót.

Dù hắn có nghe hiểu hay không, nàng vẫn dịu dàng nói từng chữ: “Trước kia là mẫu thân sai, sau này nhất định sẽ không như thế nữa.”

Kiếp trước, nàng đã hận nhầm người. Tô Thầm Tễ vốn dĩ không phải là con trưởng tỷ, cũng chẳng có liên quan gì tới Thẩm phủ, vậy mà nàng lại đem mọi oán hận trút lên người hắn, thậm chí từng đối xử tàn nhẫn đến như vậy.

Tô Thầm Tễ sau này lớn lên mà hận nàng, thật ra cũng chẳng trách được.

Ông trời cho nàng cơ hội làm lại, đời này, nhất định nàng sẽ không lặp lại sai lầm cũ.

“Ừm.” Tô Thầm Tễ cúi đầu, cẩn thận múc từng thìa cháo nhỏ, giọng nói lơ đãng đáp lại, chẳng biết là thật sự tin hay chỉ làm ra vẻ nghe theo.

Thẩm Ánh Ngư thu tay lại, bưng lên bát đũa của mình.

Từ sau khi Trần Nương mất, đây là lần đầu tiên Tô Thầm Tễ được ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Đầu lưỡi thấm đầy vị ngọt thanh của cháo cùng mùi hăng nhẹ của hạt sen, tuy chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng đủ khiến nơi đầu lưỡi hắn bừng lên cảm giác ấm áp sống động.

Thế nhưng hắn cũng không tham luyến, chỉ ăn qua loa vài miếng, cảm thấy bụng đã ấm lên liền đặt chén xuống.

“Mẫu thân, ta ăn xong rồi.” Tô Thầm Tễ đặt chén xuống, ngoan ngoãn nói.

Thẩm Ánh Ngư đói đến hoa mắt, vội vàng múc cháo ăn, mới ăn được mấy thìa thì đã thấy đáy bát. Đúng lúc nghe thấy hắn nói, nàng theo phản xạ quay đầu nhìn.

Chỉ thấy bát của hắn vẫn còn gần đầy.

Lông mày nàng khẽ nhíu lại, nghiêm giọng: “Thầm ca nhi, không được lãng phí.”

Không tự chủ mà đã coi hắn là đứa con thật sự của mình.

Trong đầu nàng chợt nhớ tới lời Trần đại nương, bảo rằng thằng bé Càn ở nhà bên mới mười tuổi mà đã cao lớn, có vóc dáng như người lớn.

Mà đứa nhỏ này đã gầy gò thế kia, lại còn không chịu ăn, sao có thể lớn lên cao ráo được như kiếp trước?

“Tất cả chỗ này đều phải ăn hết, còn cả quả trứng này nữa.” Thẩm Ánh Ngư cầm tay hắn, mở ra, lấy lại quả trứng luộc trong tay.

Nàng cúi đầu dịu dàng mà nghiêm túc dạy bảo, một lọn tóc rủ xuống bên má trắng trẻo, giọng nói tuy mềm nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm khắc, tựa như có một chấp niệm không thể buông bỏ.

Tô Thầm Tễ khẽ hạ mắt, đồng tử hơi xao động, nhìn người phụ nữ gần ngay trước mắt, im lặng chốc lát rồi khẽ nói: “Vâng, ta  nghe lời  mẫu thân .”

Nghe hắn ngoan ngoãn đáp lời, Thẩm Ánh Ngư cuối cùng cũng dịu lại.

Ban đầu nàng tính ăn xong sẽ đi giặt đồ trong sân, nhưng bây giờ lại muốn tận mắt thấy hắn ăn hết sạch mới yên tâm.

Tô Thầm Tễ bưng chén, nghiêng mắt liếc nàng một cái, thấy nàng đúng là có ý định giám sát mình đến cùng.

Thu lại ánh nhìn, hắn uống mấy thìa liền hết sạch cháo trong bát, rồi đặt bát xuống, phát hiện nàng vẫn đang nhìn chằm chằm mình không rời mắt.

Hắn ngừng lại một chút, không nói gì, lại tiếp tục lột quả trứng, dù bụng đã thấy hơi khó chịu, vẫn cắn từng miếng một mà nuốt xuống.

Cuối cùng cũng ăn hết sạch mọi thứ, Tô Thầm Tễ ngẩng đầu, gương mặt non nớt hiện lên nét cười dịu dàng, như nắng xuân từ từ lan tỏa, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác không dám tin.

Tận mắt thấy hắn ăn xong, lúc này Thẩm Ánh Ngư mới hài lòng thu ánh mắt lại.

“Mẫu thân người , để con dọn dẹp.” Tô Thầm Tễ đứng lên, nhận lấy cái bát trong tay nàng, giọng rất đỗi tự nhiên.

Ngoài phòng còn khối việc đang chờ, Thẩm Ánh Ngư cũng không tranh giành chuyện nhỏ này với hắn nữa, buông tay để mặc hắn mang bát đũa đi rửa.

Cậu thiếu niên mặt mũi trắng trẻo xinh xắn, dáng người lại nhỏ bé, gầy gò đến mức đáng lo. Lúc này đứng rửa bát còn phải kiễng chân mới với tới mép bệ bếp.

Thẩm Ánh Ngư liếc nhìn một cái, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: sau này nhất định phải chăm hắn cho thật tốt, nuôi lớn thành dáng người đàng hoàng khỏe mạnh.

Nhìn thêm vài lần nữa, nàng dặn dò qua loa đôi câu rồi đi ra sân, vắt khô đám quần áo đang ngâm.

Trong sân có một cái giếng nhưng nước ít, thường chỉ dùng để nấu ăn. Mấy bộ đồ này vừa bẩn vừa nhiều, giặt trong sân chắc chắn tốn nước không ít.

Nghĩ vậy, nàng ôm thau gỗ rồi quay người đi ra khỏi nhà.

Nàng nhớ không lầm thì gần cổng thôn có một con suối nhỏ, ngày thường mấy bà, mấy chị trong thôn đều ra đó giặt đồ.

Mới đi được mấy bước, bỗng sau lưng vang lên tiếng gọi.

“Mẫu thân”

Thẩm Ánh Ngư nghe thấy liền quay đầu lại.

Thấy thiếu niên đang đứng ở cửa, đôi mắt đen thẳm dán chặt vào bóng lưng nàng, nửa khuôn mặt trắng như tuyết ẩn trong ánh tối, sắc mặt lờ mờ, như có một tia sáng kỳ dị lướt qua đáy mắt.

Trên ngón tay vẫn còn đọng nước, từng giọt nhỏ xuống, kéo thành vệt theo xương ngực mà lăn dài xuống dưới, như máu nhỏ từng giọt, lại mơ hồ khiến người rùng mình.

Giọng hắn nghe kỳ lạ, chậm rãi hỏi: “Mẫu thân người  định đi đâu vậy?”

Ánh mắt u ám kia khẽ lướt qua thau gỗ trong tay nàng.

Thẩm Ánh Ngư nghe vậy chớp mắt một cái, một lúc sau mới hiểu ra, mỉm cười dịu dàng:
“Đi ra cổng thôn giặt mấy bộ quần áo, Thầm ca nhi ngoan ngoãn ở nhà, mẫu thân đi rồi sẽ về ngay.”

Kiếp trước, sau khi Trần nương vừa mất, nàng vì lười biếng nên thường đem mấy món đồ còn dùng được trong nhà, dù vẫn còn khá tốt, đem đi đổi lấy thức ăn ở mấy nhà quen biết trong thôn.

Cho nên bây giờ hắn mới nghĩ rằng nàng định mang đồ ra ngoài để đổi lấy gì đó.

Quả nhiên, lời vừa dứt, người đang đứng ở cửa lập tức thu ánh mắt lại, ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Ánh Ngư mỉm cười dịu dàng với hắn lần nữa rồi quay người đi ra ngoài.

Vì không quay đầu lại, nên nàng không hề nhìn thấy người đứng sau cánh cửa kia, sắc mặt lúc này là kiểu gì.

Hắn đứng yên đó, từ đầu đến cuối giống như một cái bóng vô thanh vô tức, ánh mắt không rời lấy một giây, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng đang dần đi xa. Khuôn mặt trắng như tuyết vốn mang theo vẻ ngoan hiền dịu dàng giờ đây như bị lột bỏ, chỉ còn trơ trọi một biểu cảm rỗng tuếch, trông hệt như con rối gỗ được thợ mộc tỉ mỉ khắc ra, không có sức sống.

Hắn đứng đó một lúc, cho đến khi bóng người kia rẽ qua khúc ngoặt trên con đường nhỏ rồi biến mất khỏi tầm nhìn, mới cụp mi xuống, nhìn đầu ngón tay vẫn còn đọng nước.

Trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc khó gọi tên.

Nếu như máu của Thẩm Ánh Ngư là thật, thì tốt biết bao.

Tô Thầm Tễ khẽ run hàng mi, chớp mắt mấy lần, sau đó xoay người bước vào nhà.

Đầu tiên hắn vào phòng bếp, đi một vòng quanh. Ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào con dao cắm trên thớt hồi lâu. Trong mắt hiện lên tia hưng phấn pha lẫn khát khao, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng mà dời đi.

Bởi vì hắn còn quá nhỏ, chưa dùng được.

Nghĩ vậy, Tô Thầm Tễ liền quay người đi vào trong buồng.

Vì lâu ngày không ai dọn dẹp, trong phòng bừa bộn bẩn thỉu, chỗ nào cũng chất đống đồ đạc lung tung.

Thậm chí bên mép giường sát tường, chiếc tủ gỗ cũ kỹ loang lổ bụi bặm, phía ngoài còn vắt tạm một chiếc yếm đỏ, tùy tiện bày ra trên mặt tủ như chưa từng được ai để tâm.

Ánh mắt hắn lướt qua chỗ đó, sau đó bước tới bên sập gụ, thử bước một chân lên, xác định chắc chắn rồi mới leo hẳn lên trên.

Đứng vững trên sập, hắn giơ tay mở cánh tủ trước mặt, chui đầu vào lục lọi bên trong.

Rất nhanh đã tìm được thứ cần tìm.

Tô Thầm Tễ ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch khẽ, ánh mắt trong trẻo lộ ra nụ cười như trẻ thơ, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến pho tượng Quan Âm trong chùa—bình thản, an yên, mà lạnh lẽo.

Trước kia, khi Trần nương còn sống, Thẩm Ánh Ngư thỉnh thoảng vẫn làm mấy món đồ thêu may, đem ra chợ đổi ít tiền tiêu.

Nhưng từ sau khi Trần nương mất, nàng suốt ngày chỉ biết hành hạ hắn, không còn động tới kim chỉ lần nào nữa. Cả ngày chỉ sống bằng cách tiêu xài, ăn mòn từng chút một của cải trong nhà.

Nghĩ đến đó, hắn biết, sau này nàng cũng sẽ chẳng đụng đến kim chỉ gì nữa.

Tô Thầm Tễ ôm lấy hộp kim chỉ, nhảy xuống khỏi sập, nhanh chóng bước tới giường, đặt món đồ trong tay lên mép đệm.

Hắn nghiêng đầu nhìn chiếc gối, cong cong hàng mày xinh đẹp, mỉm cười thật dịu dàng. Từng cây kim được hắn nhẹ nhàng rút ra, nâng niu như trân bảo, rồi cẩn thận nhét từng cây vào trong gối đầu, như giấu một bí mật thiêng liêng nhất.

Xong xuôi, hắn ngồi xuống bên mép giường, lặng lẽ ngắm cái gối, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa theo nhịp.

Sự biến hóa khó lường của Thẩm Ánh Ngư dạo gần đây khiến hắn mơ hồ rối loạn, nhưng khoảnh khắc này, rốt cuộc cũng khiến lòng hắn bình ổn lại một chút.

Ừ, vẫn phải giết nàng.
Phải để nàng đau khổ, phải để nàng giãy giụa, phải để nàng tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play