Có lẽ nàng đã cố ý muốn quên đi những ký ức đó, nhưng giờ đây, tất cả lại từ từ quay trở lại.
Nàng đã từng trong lúc vô tình khiến hắn đánh nát chén, rồi đem hắn ra ngoài cây hòe, dùng cành liễu đánh đến huyết nhục mơ hồ.
Nếu không phải Trần Nương kịp thời quay lại, e rằng hắn đã bị nàng đánh chết từ lâu.
“Thầm ca nhi, lại đây ăn cơm nào.” Thẩm Ánh Ngư giữ vẻ mặt bình tĩnh gọi hắn, giọng nói có chút nghẹn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Tô Thầm Tễ lướt mắt qua, từ những ảo tưởng vừa rồi dần lấy lại tỉnh táo.
Hắn như thường lệ đứng dậy, ngoan ngoãn đi qua, cầm chén ăn, cả quá trình cúi đầu không liếc nhìn nàng lấy một cái.
“Ăn nhiều chút.”
Thấy hắn chỉ ăn cơm mà không dùng thức ăn khác, Thẩm Ánh Ngư gắp thêm một miếng thịt cá đặt vào chén hắn.
Hắn cầm chén, ngẩn người một lúc , rồi từ từ buông chén, để lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, ngoan ngoãn nói: “đa tạ mẫu thân .”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT