Trần Đại Phúc hòa ái hỏi: “Ánh nương định đi đâu vậy?”

Thẩm Ánh Ngư xỏ giày vải, cầm lấy chiếc giỏ tre bên cạnh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Đi tìm chút đồ ăn mang về.”

Nghe vậy, Trần Đại Phúc lập tức nhớ ra, trong nhà Thẩm gia còn có một đứa bé tên là Tô Thầm Tễ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là khổ nỗi lại gặp phải người mẹ kế chẳng mấy tốt lành.

Mấy hôm trước, ông từng thấy Thầm Tễ, dáng người gầy gò nhỏ bé, cõng cái sọt còn cao hơn người, nói là ra ngoài kiếm đồ ăn cho nàng. Tiểu thiếu niên xinh xắn kia mặc một thân áo quần tuy sạch sẽ nhưng rách tươm, trên người còn in dấu bị véo, bị đánh, trông thật đáng thương.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Đại Phúc nhìn Thẩm Ánh Ngư liền có chút thay đổi, không còn vẻ hòa ái lúc đầu.

“Thầm ca nhi còn nhỏ tuổi, Ánh nương ngẫu nhiên cũng nên quan tâm đến nó nhiều một chút, dù sao bây giờ hai người cũng chỉ còn lại nương tựa lẫn nhau mà sống.” Trần Đại Phúc nhẹ giọng khuyên nhủ.

Lời này trúng ngay chỗ khó xử trong lòng nàng. Quả thật đúng như vậy, từ sau khi Thẩm phủ bị thiêu rụi, những thân thích từng thân thiết với họ, vì sợ vạ lây do đắc tội quyền quý, đều tránh né, cắt đứt liên hệ.

Từ khi Trần Nương mất, người còn có chút quan hệ với Thẩm phủ cũng chỉ còn mỗi Tô Thầm Tễ.

Nếu đến cả nó cũng không còn, nàng thật sự trở thành kẻ cô độc.

Thẩm Ánh Ngư gật đầu nói: “Việc này ta hiểu rồi. Trước kia là ta cố chấp không thông, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Lời nói ra tuy hợp tình hợp lý, nhưng sắc mặt Trần Đại Phúc cũng chẳng mấy vui vẻ, chỉ nhẹ gật đầu, xem như nghe cho có lệ.

Dẫu sao cũng là chuyện nhà người khác, ông cũng chẳng thể trách móc quá nặng nề.

Thẩm Ánh Ngư nhìn ra thái độ ông, trong lòng không khỏi cân nhắc. Trước kia nàng làm chuyện thật quá đáng, hàng xóm láng giềng gần như ai cũng rõ.

Nàng vén mớ tóc mái che kín vầng trán bị nắng rọi, cũng không ở lại lâu, ngoan ngoãn cáo từ hai người rồi rời đi.

Nàng vác giỏ tre, tiếp tục đi về phía bờ ruộng, chẳng mấy chốc đã tìm được một khoảnh đất cằn.

Trần Nương chỉ có một thân một mình, nên chỉ được phân cho một mảnh đất nhỏ do triều đình phát, bên trong trồng mạch tuệ, ven theo ruộng có vài luống cải trắng.

Nhìn mảnh đất nhỏ hẹp ấy, trong lòng Thẩm Ánh Ngư không khỏi thở dài một tiếng. Cuộc sống sau này e rằng còn khốn khổ hơn nàng tưởng.

Nhưng cũng may nàng từng có chút tay nghề thêu thùa. Nếu tìm được cơ hội lựa vài mẫu thêu đẹp, nhờ người mang lên trấn đổi lấy ít bạc, nói không chừng thỉnh thoảng còn có thể dư ra được ít đồng.

Đêm qua trời vừa đổ mưa, sáng sớm nay ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua tầng mây mỏng, xua tan tiết xuân se lạnh. Nhà cửa khu này phần lớn là nhà độc lập, đường xá quanh co nhỏ hẹp, lại lầy lội bùn đất.

Trên đường quay về theo lối cũ, Thẩm Ánh Ngư tình cờ gặp Trần đại nương.

Trần đại nương cũng giống Trần Đại Phúc, là người hòa ái, có lẽ vì không có con cái nên đặc biệt yêu quý Tô Thầm Tễ – đứa trẻ ngoan ngoãn.

Tán gẫu vài câu, Trần đại nương nghe nói trong nhà giờ hai người nương tựa nhau, không còn gì ăn, liền vội vàng kéo nàng vào nhà, đi thẳng vào phòng, múc cho nàng hai bát gạo, còn nhặt thêm mấy quả trứng gà đưa cho.

Thẩm Ánh Ngư vội vàng từ chối.

Ở đây, trứng gà quý giá vô cùng, thường đem lên trấn đổi lấy tiền, đến bản thân còn chẳng nỡ ăn, huống gì là đem tặng người khác.

“Ánh nương à, cầm đi, đừng từ chối, thằng bé còn nhỏ, phải bồi bổ thêm.” Trần đại nương nhìn nàng đầy xót xa, giọng nhẹ nhàng khuyên.

Bà nhớ tới mấy hôm trước trông thấy Tô Thầm Tễ, mặt mũi trắng bệch lấm lem, đã mười tuổi rồi mà nhìn vẫn chỉ như đứa trẻ bảy, tám tuổi, gầy guộc đến đáng thương.

Trước kia Thẩm Ánh Ngư chẳng thèm đoái hoài tới nó, giờ bà chỉ mong nàng có thể nghĩ thông suốt, đối xử với thằng bé tốt một chút. Dù gì giờ cũng chỉ còn hai người họ sống nương tựa lẫn nhau.

“Càn ca nhi nhà bên cũng mười tuổi, đã có dáng vóc người lớn, còn Thầm ca nhi giờ mới cao tới vai nó, nên ăn thêm chút gì đó, có vậy mới mau lớn, sau này còn đỡ đần được cho con. Phận đàn bà dắt theo đứa nhỏ, trước sau gì cũng không yên ổn.” Trần đại nương vừa nói vừa dịu dàng khuyên.

Nghe vậy, Thẩm Ánh Ngư có phần do dự.

Quả thật, Tô Thầm Tễ giờ sức khỏe yếu ớt, trong khi bọn trẻ cùng tuổi đều đã cao lớn, còn nó thì mãi vẫn chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Mấy năm qua, bị chính nàng ghét bỏ hành hạ, thằng bé mới thành ra như vậy.

“Cảm ơn đại nương.” Thẩm Ánh Ngư cúi mắt nhận lấy, cẩn thận đặt trứng vào trong mớ rau, sợ va chạm làm vỡ.

“Đại nương, đây là đài sen ta vừa hái ở ao, nấu cháo hay canh đều giúp thanh nhiệt, giải độc tốt lắm.” Nói xong, nàng lấy từ giỏ tre mấy đóa đài sen tươi, đưa tới trước mặt bà.

Trần đại nương ban đầu định từ chối, nhưng thấy cô gái trước mắt ánh mắt ngập nước, yếu mềm nhìn mình, khiến lòng bà cũng mềm theo. Nhớ đến số phận của cô – tuổi còn trẻ, nhà cửa tan hoang, lại còn phải chăm đứa nhỏ – bà không kìm được lòng trắc ẩn.

“Thôi được.” Bà bật cười, cuối cùng cũng nhận lấy.

Chào từ biệt Trần đại nương, Thẩm Ánh Ngư xách rổ đầy rau bước nhanh về hướng căn phòng nhỏ của mình.

Ánh nắng nghiêng nghiêng rọi xuống, phủ lên người nàng một làn sương mỏng nhẹ, tựa như một giấc mộng mờ ảo, mông lung như bước trong cõi tiên.

Vừa đẩy cổng sân ra, Thẩm Ánh Ngư mới giật mình nhận ra sau lưng vẫn có người bám theo. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là người quen.

Kẻ đó chính là Trần Truyện Tông – tên du côn có tiếng trong thôn. Trước từng vì trộm cắp mà bị nha môn bắt mấy lần, ngoài việc chưa từng giết ai, chuyện xấu gì cũng từng dính líu. Ở kiếp trước, hắn hình như bị đánh chết vì trộm gà.

Nhìn thấy hắn, lông mày Thẩm Ánh Ngư khẽ nhíu lại, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Nàng chợt nhớ lúc nãy vì thấy mặt mình dơ nên ra ao rửa sơ qua. Trước đây tóc tai bù xù, mặt mày lem nhem, chẳng ai nhìn ra dung mạo thật sự của nàng. Giờ gương mặt này e là đã lọt vào mắt kẻ không nên thấy.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Thẩm Ánh Ngư lạnh giọng, ánh mắt sắc lạnh, khí thế lẫm liệt hiện rõ trên gương mặt xinh xắn.

Trần Truyện Tông thấy là một cô gái hung dữ, không nói lời nào liền rút lui, trong lòng ngấm ngầm ghi nhớ vị trí căn nhà này.

Người đi rồi, Thẩm Ánh Ngư vẫn thấy bất an, buộc chặt cổng sân lại, cảnh giác nhìn quanh một vòng.

Hàng rào tre thấp, người trưởng thành dễ dàng trèo qua, xem ra không thể an tâm được, phải nhanh chóng sửa lại sân, xây cao hơn một chút mới ổn.

Vừa nghĩ ngợi, cô vừa xoay người vào nhà, đẩy cửa đặt giỏ tre lên bếp, đi một vòng quanh phòng, nét mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

Trong nhà thật nghèo, đến nỗi ngay cả chuột cũng lười đến. Lộn xộn, dơ bẩn, ẩm mốc đến mức mùi mốc xộc thẳng vào mũi.

Không trách được kiếp trước có thời gian cô ăn cơm Tô Thầm Tễ nấu thì bụng lại quặn thắt, tiêu chảy liên miên.

Nhớ lúc đó còn từng nghi ngờ hắn bỏ thuốc vào thức ăn, càng thêm lạnh nhạt, trách móc nặng nề, nghĩ tới đây, lòng cô lại dâng lên một tầng áy náy.

Chẳng trách sau này hắn trở thành kẻ đứng trên tất cả, vậy mà đối với cô lại hờ hững đến mức chẳng buồn hỏi han, để mặc cô chết trong ngục tối.

Nhưng hiện tại cô đã đối xử với hắn tử tế hơn, chí ít cũng không bước vào vết xe đổ của đời trước.

Thẩm Ánh Ngư đặt rổ lên hố bếp, rửa sạch nồi rồi bắt đầu nấu cháo bằng hạt sen hái được.

Trước đây đến nhóm lửa cô còn không biết, nhưng từ sau khi Tô Thầm Tễ bị bán đi, chẳng ai nấu cơm, cô vì đói mà buộc phải tự học, sai đâu sửa đó, khổ cực cũng thành thạo.

Trong lúc nấu cháo hạt sen, cô bước vào phòng xem thử tình hình của Tô Thầm Tễ.

Chăn bị đá xuống đất, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vùi trong cánh tay, cả người co rúm lại nằm run rẩy trên giường, lạnh đến mức cuộn người thành một đống.

Thẩm Ánh Ngư khẽ lắc đầu, đứng xa nhìn đứa trẻ nằm im trên sập, ánh mắt bỗng trở nên thất thần.

Lờ mờ nhớ đến ngày hắn bước lên ngôi cao, lông mày sắc bén, thần sắc lãnh đạm, cả người tỏa ra khí chất khiến người ta không dám đến gần. Ngạo khí lạnh lùng ấy như ép người ta lùi bước.

Khi đó, bất cứ nơi nào Tô Thầm Tễ xuất hiện đều khiến các tiểu thư Thịnh Đô rung động, tranh nhau ném khăn, tặng hoa, chỉ mong được quen biết một lần.

Nhìn lại đứa trẻ gầy yếu hiện tại, Thẩm Ánh Ngư không khỏi bật cười khẽ, hai hình ảnh đối lập đến không thể tin nổi.

Ai mà ngờ được, hắn thuở nhỏ lại từng chịu nhiều khổ sở đến vậy.

Lo hắn lạnh sinh bệnh, cô vốn định nhặt chăn lên đắp lại cho hắn.

Nhưng vừa cúi người, mùi hôi thối từ chiếc chăn dơ bẩn kia xộc thẳng lên mũi khiến cô suýt nôn ngay tại chỗ.

Thẩm Ánh Ngư vừa nhặt cái chăn lên, vô ý để nó đập thẳng vào mặt, mùi hôi xộc thẳng lên khiến nàng suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ hận không thể lập tức vứt cái chăn thối tha này ra khỏi tay.

Khó trách Tô Thầm Tễ lại đá nó xuống đất.

Thẩm Ánh Ngư chau mày, vẻ mặt tràn đầy chán ghét, nhìn quanh căn phòng. Ngoại trừ chiếc giường thì chẳng còn vật gì khác đáng kể, đến cả chăn đệm cũng chỉ có đúng một bộ đã bị bẩn thỉu đến không thể chịu nổi.

Phòng vốn đã ẩm thấp, chăn đệm lâu ngày không giặt ngấm đầy hơi ẩm mốc meo, mùi hôi càng thêm khó ngửi.

Thật sự không thể dùng nổi.

Nàng tháo toàn bộ gối mền ra, ôm cả đống đi ra ngoài.

Cũng may hôm nay trời còn nắng ráo, nàng đem chăn đệm vắt lên lan can hong khô, sau đó lại quay vào sân, múc nước giếng.

Trước tiên nàng đem chăn gối ngâm vào nước, rồi đi thu mấy bộ quần áo, tính lát nữa sẽ giặt sạch hết một thể.

Làm xong xuôi mọi việc, trong phòng mùi thơm từ nồi cháo hạt sen đã bắt đầu lan ra.

Cùng lúc đó, Tô Thầm Tễ dường như cũng vừa tỉnh ngủ, đang ngồi ở mép giường, hai tay dụi dụi mắt.

Nghe có tiếng động, hắn quay đầu, liền thấy Thẩm Ánh Ngư với gương mặt dịu dàng điềm tĩnh đứng đó, nhất thời sững người.

Mặt nàng đã rửa sạch, gương mặt xinh đẹp như hoa phù dung soi bóng nước, ánh sáng nhu hòa phủ lên khiến người nhìn cứ ngỡ tiên nữ giáng trần từ cõi mộng.

Thẩm Ánh Ngư đẩy cửa bước vào, vừa lúc bắt gặp dáng vẻ ngây ngô, ngoan ngoãn của thiếu niên nhỏ tuổi đang ngồi trên giường. Ánh mắt ngây thơ kia khiến nàng bất giác nhớ lại Tô Thầm Tễ của kiếp trước.

Quả nhiên là từ nhỏ đã đẹp, chẳng trách về sau lại có nhiều người thích đến thế.

Nếu nàng nuôi dạy hắn tử tế, tương lai hắn nhất định sẽ lớn lên với gương mặt thanh tú, khí chất cao nhã, ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng “mẫu thân ”.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Ánh Ngư bỗng dâng lên cảm giác thỏa mãn, nụ cười trên môi cũng tự nhiên dịu lại.

Trong khi đó, Tô Thầm Tễ nheo mắt quan sát người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lặng lẽ dời xuống tay nàng.

Chỉ thấy trong tay nàng cầm một mảnh khăn màu xám, không biết bên trong là gì, từng bước từng bước tiến lại gần.

Hắn vốn không mấy hứng thú với vật trong tay nàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nàng lộ ra nụ cười, trong lòng liền dâng lên cảm giác ghê tởm, cuộn lại trong lồng ngực, như muốn bốc hỏa.

Hắn muốn đem gói thuốc trong ngực kia, nhét mạnh vào miệng nàng, để nàng một hơi tắt thở, chết quách đi cho rồi.

Môi hơi mím lại, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ vô tội, làm ra vẻ hoảng hốt, vội vàng từ trên giường bò xuống, chân trần đứng bên mép giường, “mẫu thân , là ta   ngủ quên… mẫu thân người đừng giận…”

Thẩm Ánh Ngư còn chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn luống cuống đứng dậy, dáng vẻ như đang sợ bị phạt.

Chỉ là ngủ trễ một chút thôi mà cũng sợ hãi đến vậy.

Xem ra trước kia nàng thật sự quá nghiêm khắc với hắn, khiến giữa hai người vô hình hình thành một bức tường ngăn cách. Không biết phải đến khi nào hắn mới có thể xóa bỏ sự đề phòng với nàng.

Thẩm Ánh Ngư bước tới gần, thấy rõ thân thể Tô Thầm Tễ đang run lên, tay buông bên hông siết chặt đến trắng bệch đầu ngón tay.

Rõ ràng là sợ nàng đến mức in sâu vào tâm khảm.

Nàng khẽ thở dài, ngoài mặt giả vờ như không thấy gì, vài bước tiến lên, cúi người mở mảnh vải trong tay, lộ ra hai quả trứng gà: “Chắc ngươi đói bụng rồi, ngoài kia đang nấu cháo, ăn chút gì trước đã.”

Nàng nghĩ, hiện giờ Tô Thầm Tễ còn nhỏ, dùng chút thức ăn ngon có thể từ từ kéo gần khoảng cách giữa hai người, ai ngờ vừa nhìn thấy trứng, sắc mặt hắn lại càng thêm hoảng sợ.

Tô Thầm Tễ liếc nhìn vật trong tay nàng, ánh mắt lập tức căng thẳng, vội vàng lắc đầu, cố nén cảm xúc, lùi một bước, cụp mắt nói nhỏ:

“ta không đói.”

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn khẽ nhíu mày, thoáng chốc lại buông lỏng, giọng điệu càng thêm ngoan ngoãn, vô hại: “Mẫu thân  đã vất vả chăm sóc ta rồi, mẫu thân người cũng  ăn đi.”

Nếu nàng không nhớ nhầm thì trong nhà xưa nay vốn chẳng nuôi gà vịt, vậy cái thứ trong tay kia là từ đâu mà có? Dù không cần nghĩ nhiều cũng đoán được rõ ràng.

Huống chi trước giờ Thẩm Ánh Ngư có món gì tốt đều giữ lại cho bản thân, nào từng mang đến trước mặt hắn những thứ như vậy?

Quá mức bất thường. Nếu hắn nhận, e là chẳng tránh được một trận đòn hiểm độc.

Tô Thầm Tễ âm thầm cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản suy nghĩ.

Thẩm Ánh Ngư thấy hắn cứ kiên trì như vậy, trong lòng mềm nhũn, càng thêm hối hận vì sự điên cuồng ngày trước của bản thân.

Nàng thu tay lại, khom người, trong mắt long lanh ánh nước dịu dàng: “Trên sách nói ăn nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe. Thầm ca nhi phải lớn nhanh lên, cho nên…”

Cho nên, về sau đừng để rơi vào kết cục như trước nữa.

Thẩm Ánh Ngư giấu kín cảm xúc, cầm quả trứng luộc còn ấm trong tay, dứt khoát nhét vào tay hắn, rồi giơ quả trứng của mình lên, đôi mắt cong cong như trăng non, sáng ngời lấp lánh, như thể đang chia sẻ món kho báu.

“Chúng ta chia đôi nhé.”

Hơi ấm trong tay lập tức xua tan cái lạnh vừa rồi, khiến người ta ngỡ như thật mà cũng như mơ.

Tô Thầm Tễ lặng lẽ nhìn Thẩm Ánh Ngư. Bởi vì nàng vốn đã xinh đẹp, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt hắn dường như không dễ gì bị phát hiện.

Hắn siết chặt quả trứng trong tay, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói của nàng vừa rồi, khóe môi chậm rãi cong lên, hiện ra một nụ cười thuần khiết.

Là… muốn sống cho tốt, muốn bình yên lớn lên, còn có… muốn đích thân giết sạch đám người từng làm nhục mình.

Thẩm Ánh Ngư không biết rằng, trong lòng hắn, nàng đã chiếm một chỗ—nhưng là theo một cách hoàn toàn khác.

Nàng cúi đầu nhìn thiếu niên trước ngực mình, thấy hắn rũ mắt, thần sắc ngoan ngoãn, trông như ngây ngốc, làn da trắng như tuyết đầu đông, mềm mại và vô hại.

Không nhịn được, nàng vươn tay xoa đầu hắn, cảm giác như vuốt ve một con thú nhỏ, mềm mại, dễ chịu.

Cảm nhận được hơi ấm trên đỉnh đầu, Tô Thầm Tễ lập tức bừng tỉnh, theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, lạnh mặt tránh khỏi tay nàng.

Bàn tay của Thẩm Ánh Ngư liền cứng đờ giữa không trung, trông có phần lúng túng.

Tô Thầm Tễ nhận ra mình phản ứng quá mức rõ ràng. Dù hiện tại nàng đối xử với hắn tốt là vì lý do gì đi nữa, hắn cũng không nên lộ liễu như thế.

Dù nàng có làm gì, hắn cũng phải ngoan ngoãn, yếu đuối, đưa cổ ra trước mặt nàng, sau đó lại bày ra vẻ mặt sợ hãi như nàng thích, thỏa mãn cái tâm thích giày vò của nàng.

Đây mới là vẻ mặt hắn vẫn luôn thể hiện trước mặt nàng.

Tô Thầm Tễ ngước đôi mắt ươn ướt lên, khéo léo thể hiện sự yếu ớt, khiến khuôn mặt trắng bệch càng thêm đáng thương.

“Mẫu thân…”

Hắn vừa mở miệng, lời còn chưa kịp nói đã bị Thẩm Ánh Ngư cắt ngang.

“Ra ăn đi, lát nữa nguội mất.” Thẩm Ánh Ngư thu tay lại, nét cười vẫn không đổi trên gương mặt.

Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play