Lâm Nhã Tinh chưa kịp bình tĩnh để hiểu chuyện gì đang xảy ra thì điện thoại trong túi cô rung lên. Màn hình hiển thị tên Thư Diễm – bạn thân của cô.

Cô mở tin nhắn:

“Cậu đang ở đâu? Cậu đang nghĩ gì mà lại tỏ tình Hoắc Hi Thành ở chỗ đông người vậy hả? Trên diễn đàn trường đang xôn xao lắm!”

Lâm Nhã Tinh sững sờ. Cô không ngờ hành động của mình lại gây chú ý đến vậy. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì xấu hổ, mà vì lo lắng.

Lâm Nhã Tinh thở dài, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình:

“Mình… không hiểu nữa. Mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.”

Chưa đầy một phút sau, điện thoại rung lên. Là cuộc gọi từ Thư Diễm.

Thư Diễm: “Nhã Tinh, cậu ổn chứ? Mình lo cho cậu lắm.”

Lâm Nhã Tinh: “Mình ổn… chỉ là… có quá nhiều thứ xảy ra khiến mình bối rối.”

Thư Diễm: “Cậu có thể kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra không? Có lẽ mình có thể giúp.”

Lâm Nhã Tinh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

Lâm Nhã Tinh: “Mình cảm thấy như đã trải qua những chuyện này trước đây. Những ký ức lạ lùng cứ xuất hiện trong đầu mình, như thể mình đã sống qua chúng rồi.”

Thư Diễm: “Cậu có chắc không? Có thể là do cậu đang căng thẳng quá mức thôi.”

Lâm Nhã Tinh: “Có thể là vậy… Mình chỉ cần thời gian để suy nghĩ.”

Thư Diễm: “Được rồi. Nếu cậu cần gì, mình luôn ở đây.”

Sau cuộc trò chuyện, Lâm Nhã Tinh ngồi lặng lẽ, những mảnh ký ức mơ hồ tiếp tục hiện lên trong tâm trí cô. Cô bắt đầu nhận ra rằng mình đang sống lại một phần quá khứ . Mọi thứ trong kí ức hiện ra gần đây lại trùng khớp với quá khứ mà cô có thể nhớ.

Trừ việc, cô tỏ tình với Hoắc Hi Thành vừa nãy. Hai tay ôm lấy mặt, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp cơ thể.

“Mình vừa làm gì vậy chứ?” Cô tự hỏi, lòng ngập tràn hối hận. “Tỏ tình với Hoắc Hi Thành trước mặt bao nhiêu người… Anh ấy chắc nghĩ mình bị điên mất.”

Cô nhớ lại ánh mắt ngạc nhiên của anh, sự im lặng kéo dài trước khi cô bỏ chạy. 

Lâm Nhã Tinh thở dài, cố gắng trấn tĩnh bản thân, trong lòng cô bỗng vang lên một tiếng thầm thì kỳ lạ:

“ Vậy là, mình đã trùng sinh rồi? Mình đã quay trở về tuổi 17 ?”


 Lâm Nhã Tinh nhắm mắt lại, sống mũi cay cay. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của năm năm sau, những lần thất bại, tiếc nuối, những lựa chọn sai lầm, và… cái kết bi thương mà cô đã từng trải qua.

Mà giờ đây, tất cả như chưa từng xảy ra.

Cô không biết tại sao mình được quay về quá khứ. Là ông trời cho cô một cơ hội khác, hay chỉ là một trò đùa trớ trêu của số phận?

Dù là gì đi nữa, cô biết mình không thể để cơ hội này trôi qua lần nữa.

Cô tự siết chặt tay mình, ánh mắt trở nên kiên định:

“Mình phải sống lại cuộc đời này cho đúng. Không lặp lại sai lầm. Không bỏ lỡ người nên trân trọng.”



 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play