Sau khi nhận ra mình đã trọng sinh về tuổi 17, Lâm Nhã Tinh chợt nhớ đến người cha đã khuất của mình. Nếu cô còn đang học lớp 12, có nghĩa là ba cô vẫn còn sống, bởi ông qua đời khi cô bước vào đại học. Thời điểm này, ông chưa đưa người mẹ kế về nhà.

Tiếng xôn xao sau lưng vẫn chưa tan, tiếng gọi, tiếng bàn tán, tiếng cười đùa không dứt vang lên khắp sân trường.
 

Nhưng Lâm Nhã Tinh không còn nghe thấy gì cả.

Cô cắm đầu chạy khỏi cổng trường, mặc kệ ánh mắt của giáo viên gác cổng, mặc kệ tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường lớn.

Trái tim như sắp vỡ tung. Không phải vì xấu hổ.

Mà vì… một cái tên vừa hiện lên trong đầu cô.

Lâm  Nhất Sơn - ba cô.

Người đàn ông từng dùng cả hai tay gánh cả thế giới cho cô. Người đã đột ngột rời bỏ cô chỉ một năm sau khi cưới mẹ kế. Người ra đi trong một tai nạn “tình cờ”, không một lời trăn trối.

Năm ấy cô chỉ biết gào khóc bên quan tài đóng kín, không ngờ đó là lần cuối cùng được gọi ông một tiếng “ba”.

Nước mắt tuôn rơi, cô gọi taxi bằng giọng run rẩy:

“Đến tập đoàn Lâm thị… nhanh lên.”

Lần này, cô sẽ không chống đối ba nữa. Cô sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên ông, bù đắp cho những năm tháng đã qua. Hơn nữa, cô sẽ không để người mẹ kế và con của bà bước chân vào ngôi nhà này. Cô sẽ tìm cách ngăn cản mọi chuyện trước khi chúng xảy ra, bảo vệ sự bình yên trong gia đình mình.

Quyết tâm mới nhen nhóm trong lòng, Lâm Nhã Tinh biết rằng hành động của mình có thể thay đổi nhiều thứ, nhưng cô sẵn lòng đối mặt với mọi hậu quả để bảo vệ những gì quý giá nhất.


 Chiếc xe phóng qua từng dãy phố quen thuộc. Cô nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, vừa thân thuộc vừa xa lạ. Tay run run lần vào túi áo—điện thoại.

Màn hình sáng lên: tháng 3 năm 20xx.

Đúng là năm ấy.

Cô không nằm mơ.

Cô thật sự sống lại.


 

[Tại tập đoàn Lâm thị]

Tòa nhà cao tầng sừng sững vẫn như trong trí nhớ. Biểu tượng “L” bạc sáng bóng phản chiếu dưới nắng chiều. Cô bước xuống xe, trái tim đập dồn dập đến mức gần như nghẹn thở.

Lễ tân ngẩng đầu khi thấy cô.

“Em đến tìm ai?”

“Tôi là Lâm Nhã Tinh.” – cô nói nhanh, giọng không che được sự xúc động – “Tôi đến gặp ba tôi… Chủ tịch Lâm.”

Cô gái lễ tân sững lại một giây, rồi vội đứng dậy, giọng mềm hơn hẳn:

“Xin lỗi tiểu thư, để tôi liên hệ…”

“Không cần.” – một giọng nam trầm từ phía sau vang lên.

Lâm Nhã Tinh quay đầu lại.

Và trái tim cô như ngừng đập.

Người đàn ông ấy bước ra từ thang máy, bộ vest xám phẳng phiu, gương mặt nghiêm nghị mà dịu dàng. Vẫn là đôi mắt từng che chở cô khỏi cả thế giới, vẫn là dáng hình mà suốt bao năm cô chỉ có thể thấy trong mơ.

“Ba…”

Ông sững người. “Tiểu Tinh?”

Không kìm được nữa, cô lao đến ôm chầm lấy ông, nước mắt không ngừng trào ra.

“Ba… ba còn sống…”

Người đàn ông lặng người. Đôi tay vốn quen cầm hồ sơ, bút máy, giờ đang vụng về ôm lấy cô gái nhỏ đang run rẩy trong lòng mình.

“Con làm sao thế?” – ông hỏi, giọng trầm ổn pha chút lo lắng.

Lâm Nhã Tinh dụi mặt vào ngực ông, mùi nước hoa nhẹ nhàng của ba thấm vào từng kẽ ký ức.

“Không sao đâu ba… chỉ là con rất nhớ ba thôi.”

Ông dịu dàng vỗ về mái tóc cô, trong khi trái tim cô vỡ òa trong yên lặng.

Kiếp này, con sẽ không để ba chết nữa.

 

Lâm Nhã Tinh vẫn còn nép trong vòng tay ba, chưa muốn buông. Cô chỉ muốn giữ lấy cảm giác này lâu thêm một chút, vì cô biết… trong quá khứ, lần cuối cùng cô được ông ôm…có lẽ là trước khi cô hiểu lầm ba.

Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau, mang theo một tia mềm mỏng và chuyên nghiệp:

“Chủ tịch Lâm, đã đến giờ họp với bên đối tác rồi ạ. Nếu không đi bây giờ, e rằng sẽ không kịp lịch trình.”

Lâm Nhã Tinh cứng người trong vòng tay ba.

Cô quay đầu lại.

Người phụ nữ kia đang đứng đó – váy ôm gọn gàng, tóc búi cao, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng sau cặp kính mỏng. Như một bức chân dung hoàn hảo của một “thư ký mẫu mực”.

Dung Mỹ Ân.

Người từng khoác lên mình vỏ bọc ngọt ngào, từng bước từng bước chiếm lấy lòng tin của ba cô, để rồi năm sau trở thành vợ ông – và năm kế tiếp, trở thành kẻ giết chết ông.

“Dì Dung.” – cô lên tiếng trước, giọng bình thản, mắt lóe lên tia sáng khó nhận ra.

Dung Mỹ Ân hơi bất ngờ, nhưng nụ cười không hề biến sắc.

“Ồ, là Nhã Tinh đấy à? Lâu rồi không gặp, con lớn quá rồi, càng ngày càng giống mẹ con.”

Lời nói như vô tình chạm đúng vết thương cũ. Nhưng Lâm Nhã Tinh chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Ba cô – Lâm Nhất Sơn – nhìn đồng hồ, giọng do dự:

“Tiểu Tinh, hay để chiều ba đưa con đi ăn nhé? Giờ ba có cuộc họp…”

“Không được đâu ba.” – cô lập tức ôm chặt tay ông, ánh mắt rưng rưng – “Con đã đợi cả tuần để gặp ba, hôm nay mới có thời gian. Ba lúc nào cũng họp… Con chỉ muốn ăn một bữa cơm với ba thôi.”

“Con chỉ cần một tiếng thôi… được không?”

Giọng cô mềm đi, như mèo con làm nũng.

Lâm Nhất Sơn vốn dĩ là người cứng rắn trong công việc, nhưng trước ánh mắt long lanh kia của con gái, bao nhiêu lý trí đều sụp đổ.

Ông xoa đầu cô, bật cười: “Được rồi. Vậy ba đưa con đi ăn trưa. Cuộc họp dời lại một tiếng.”

Dung Mỹ Ân vẫn giữ nụ cười, nhưng trong mắt khẽ lóe lên tia lạnh nhạt khó phát hiện.

“Chủ tịch…” – cô nhẹ nhàng nhắc.

“Cô sắp xếp lại lịch giúp tôi.” – ông phất tay.

“Vâng.” – bà ta khẽ cúi đầu, giọng không hề mất lễ.

Lâm Nhã Tinh xoay người lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt người phụ nữ kia, mỉm cười ngây thơ:

“Cảm ơn cô Dung nhé.”

Dung Mỹ Ân gật đầu, nụ cười vẫn mềm mại, nhưng bàn tay dưới chiếc tablet đã siết chặt hơn một chút.

Lâm Nhã Tinh xoay đi, tay ôm chặt tay ba, trái tim trầm xuống.

Bắt đầu rồi.

Cuộc chơi này, lần này… đến lượt tôi dẫn dắt.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play