Căn phòng tầng ba mùi ẩm mốc và tối tăm, rèm cửa chưa từng được vén lên, cũng chẳng ai bước vào dọn dẹp suốt nhiều tháng qua.

Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, Lâm Nhã Tinh nằm im lìm như một cái bóng bị lãng quên. Đôi chân bất động dưới lớp chăn mỏng, là dấu tích duy nhất còn sót lại sau vụ tai nạn “vô tình” do mẹ kế sắp đặt.

Từ công chúa được cha cưng chiều hết mực, đến phế vật bị nhốt sau cánh cửa khóa kín—quá trình ấy nhanh đến mức chính cô còn không kịp nhận ra.

Cô không khóc. Không còn nước mắt để khóc.

Cô chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, nơi có một vết ố vàng loang lổ như đang lan ra từng chút một. Giống như cuộc đời cô, mục ruỗng và chờ kết thúc.

Bên ngoài, tiếng cười nói của mẹ kế và em kế vang vọng, như thể cô chưa từng tồn tại. Như thể một đứa con gái liệt nửa người, bị bỏ mặc chết dần trong phòng kín, là điều bình thường.

Cô mệt mỏi. Quá mệt mỏi.

Tối hôm đó, khi bóng đêm trùm xuống, Lâm Nhã Tinh gắng sức bò khỏi giường. Cô dùng hết chút sức lực còn lại để mở cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao.

“Ba à,” cô khẽ thì thầm, “con… mệt quá rồi.”

Gió lạnh luồn qua kẽ tay. Cô nhắm mắt lại, và buông tay khỏi thành cửa.


 Không ai tìm thấy cô ngay. Mãi đến sáng hôm sau, khi cảnh sát đến bắt mẹ kế với hàng loạt tội danh được tố giác, người ta mới phát hiện ra xác cô dưới vườn hoa phía sau biệt thự.

Cô đã chết. Nhưng linh hồn vẫn ở lại.

Trôi lơ lửng giữa ranh giới của sống và chết, Lâm Nhã Tinh chứng kiến tất cả. Oán hận chất chồng khiến hồn phách cô không thể siêu thoát.


 Tiếng còi cảnh sát vang lên xé toạc không khí tĩnh mịch. Mẹ kế của Lâm Nhã Tinh bị áp giải ra khỏi biệt thự, gương mặt vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Bà ta ngẩng cao đầu, móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng cào rách cả không khí, giọng cười the thé đầy khinh miệt.


 Hoắc Hi Thành xuất hiện giữa đám người, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết. Anh bước chậm rãi đến gần, nhưng không nhìn bà ta lấy một lần.

Mẹ kế cười nhạt, lườm anh bằng ánh mắt châm chọc, khinh khỉnh nói:

“Vì nó mà cậu làm đến mức này? Dù cậu có đào cả cái nhà này lên thì cũng vô dụng thôi. Nó chết rồi! Chết rồi! Một phế vật đáng thương không ai cần! Cậu nghĩ nó sẽ quay về sao? Hay cậu nghĩ cậu còn lại gì?”

Bà ta nhếch môi, ánh mắt mang theo vẻ thương hại cay độc:

“Lâm Nhã Tinh chết rồi, cậu cũng chẳng còn gì cả, ngu ngốc, đến cuối cùng vẫn trắng tay…”


 Nhưng Hoắc Hi Thành chỉ lặng im. Ánh mắt anh không đổi, chỉ càng lạnh thêm.


 
 

Người đàn ông năm xưa cô từng yêu sâu đậm. Nhưng cô đã bỏ qua anh…


 ….

Anh bước vào căn phòng cũ, nhặt từng món đồ cô để lại, nhẹ nhàng như đang gom nhặt từng mảnh ký ức. Khi cầm đến bức ảnh chụp chung ngày xưa, anh đã ôm tấm ảnh vào ngực và bật khóc như một kẻ mất cả thế giới.

Chính giây phút đó… oán khí trong lòng Lâm Nhã Tinh chấn động.


 Thậm chí khi chia tay, khi cô tự mình buông tay, dùng những lời cay nghiệt nhất để đuổi anh đi—anh chỉ im lặng, nhìn cô thật lâu rồi quay đầu bỏ đi không nói một lời.


 Những câu nói ấy… chính miệng cô nói ra. Dứt khoát, tàn nhẫn.

Chỉ vì cô sợ liên lụy anh vào vòng xoáy tranh đấu trong gia đình.

Chỉ vì cô biết, có anh bên cạnh, cô sẽ mềm lòng và yếu đuối mãi.

Nhưng khi anh rời đi, thế giới của cô cũng thật sự sụp đổ.

Cô bị hãm hại, bị mẹ kế đẩy xuống vực sâu tăm tối… và anh—người duy nhất từng yêu cô, cũng đã không còn ở bên để bảo vệ nữa.

Vậy mà bây giờ…

Anh vẫn quay về.

Vẫn nhớ rõ từng món đồ, từng kỷ niệm, từng dấu vết cô để lại.

Vẫn vì cô mà bật khóc. Không cần ai chứng kiến.

Trái tim hồn phách của Lâm Nhã Tinh như bị bóp nghẹt.

“Hoắc Hi Thành… Em sai rồi. Rõ ràng là em yêu anh…”

“Nếu có thể sống lại lần nữa… Em nhất định sẽ không buông tay.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play