Sáng hôm sau, Dung Mỹ Ân đứng trong văn phòng rộng lớn của công ty Lâm thị, tay cầm tách cà phê, khẽ mỉm cười khi nhìn thấy Lâm Nhất Sơn đang chăm chú với đống tài liệu trên bàn làm việc. Cô ta đã tìm cơ hội để vào phòng ông từ lâu, và cuối cùng cũng có thể nói chuyện riêng với ông. Cảm nhận được không khí bên ngoài có chút căng thẳng, Dung Mỹ Ân cố gắng tạo một không gian nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Anh Nhất Sơn, em biết anh rất bận, nhưng em muốn nói một chuyện nhỏ thôi.” Cô ta đặt tách cà phê xuống bàn, bước đến gần với vẻ mặt dịu dàng và thân thiện. “Em đã để ý đến Nhã Tinh một thời gian rồi. Cô bé lúc nào cũng có vẻ cô đơn, thiếu thốn tình cảm. Anh là cha của cô ấy, nhưng công việc của anh lại quá bận rộn, chẳng phải là lúc anh không thể dành đủ thời gian cho con gái mình sao? Em nghĩ, em có thể giúp đỡ một chút, vì em đã quen với việc chăm sóc cho người khác, hơn nữa, cũng là một người mẹ trưởng thành, em có thể bù đắp cho sự thiếu thốn tình cảm đó của cô bé.”
Lâm Nhất Sơn ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đôi mắt ông lạnh lùng, không chút biểu cảm. Ông không hề bỏ việc mà nhìn trực diện vào Dung Mỹ Ân. Giọng ông khô khan và không hề mảy may bị lay động bởi những lời thuyết phục ngọt ngào của bà ta.
“Cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng tôi không cần cô lo lắng về việc của tôi.” Lâm Nhất Sơn nói, giọng lạnh nhạt, rõ ràng tỏ ra không có sự quan tâm đặc biệt với những lời nói của Dung Mỹ Ân. “Nhã Tinh là con gái tôi, tôi tự chăm sóc và lo lắng cho con bé. Không cần phải can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của tôi.”
Dung Mỹ Ân hơi sững lại, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt không giấu được sự thất vọng. Cô ta đứng lại một lát rồi cố lấy lại vẻ tự nhiên, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước.
“Nhưng anh Nhất Sơn, em thật sự chỉ muốn giúp đỡ. Em nghĩ rằng Nhã Tinh còn rất trẻ và cần sự quan tâm của một người mẹ. Cô bé thiếu tình cảm gia đình, và em có thể dành thời gian chăm sóc, giúp đỡ cô ấy. Anh sẽ không muốn con bé cảm thấy thiếu thốn tình cảm, phải không?” Dung Mỹ Ân nói, đôi mắt cô ta lấp lánh, vẫn cố gắng duy trì vẻ dịu dàng trong lời nói.
Lâm Nhất Sơn không đáp lại ngay, chỉ yên lặng nhìn vào đống tài liệu trước mặt, như thể không muốn để tâm đến sự khuyên nhủ của bà ta. Cuối cùng, ông chỉ khẽ lắc đầu, đáp lại một cách lạnh lùng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play