Thời gian trước, nhà họ Thẩm vì bận rộn lo tang lễ lại còn lo lắng cho Lăng Tinh hôn mê chưa tỉnh, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
Đối với cái chết của Thẩm Hoàn, tuy rằng đau lòng nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác hoang mang và bận bịu. Vì họ là gia chủ, mọi chuyện đều phải đứng ra lo liệu, thực tế chẳng có bao nhiêu thời gian để thật sự đau buồn.
Giờ mọi thứ đã đâu vào đấy, chỉ cần hơi nghĩ đến Thẩm Hoàn, nước mắt họ liền không kìm được mà trào ra. Nỗi nhớ cuộn trào nhưng người thì đã không còn có thể gặp lại.
Cảm xúc dễ lây lan, sau tấm rèm, Lăng Tinh cũng thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt. Vừa là tiếc thương cho Thẩm Hoàn cũng vừa là xót xa cho chính bản thân.
Giờ đây cậu một thân một mình, lại rơi vào một nơi hoàn toàn xa lạ. Tuy trước đó có tự trấn an, nhưng nói cho cùng, cậu chẳng biết gì về thế giới này. Tương lai sẽ sống ra sao, chuyện đó hoàn toàn là dấu hỏi lớn.
Cảm giác trôi nổi, lòng trống trải, chân như không chạm đất thật sự khiến người ta khó lòng chịu nổi.
Lăng Tinh không nán lại sau rèm nữa. Trước đó chỉ vì nghe tiếng khóc, sợ xảy ra chuyện gì nên mới định bước ra xem. Giờ đã rõ nguyên do, cậu trở vào nằm xuống. Nhưng nằm cũng chẳng ngủ được, lời của Thẩm Lai khiến cậu cảm thấy nguy cơ cận kề, cả đầu chỉ nghĩ đến chuyện phải làm sao để kiếm cái ăn.
Nhà họ Thẩm nghèo quá, mà cậu thì còn nghèo hơn cả họ. Tiền bạc rốt cuộc làm sao mới kiếm ra được?
Lăng Tinh ôm nỗi lo đến tận nửa đêm mới thiếp đi. Sáng hôm sau, cậu bị lay tỉnh. Vừa mở mắt, đã thấy một bé gái tết hai búi tóc dê đang ngồi ở đầu giường nhìn cậu.
Cô bé gầy nhom, tóc đã ngả vàng lại thưa thớt, đầu to tay chân nhỏ. Thấy Lăng Tinh mở mắt, cô bé rụt cổ nói nhỏ đầy rụt rè:
“Nãi nãi bảo cháu tới gọi bá phụ dậy ăn sáng.”
Lăng Tinh mất vài giây mới nhớ ra gương mặt này là một trong hai đứa con song sinh mà chị dâu thứ tư của cậu, Tào Mãn Nguyệt mang theo.
Trẻ con bảy tuổi mà nhìn nhỏ bé gầy gò, nói là bốn năm tuổi cũng chẳng ai nghi ngờ.
Ở thời cổ, trẻ con dễ chết yểu, có lẽ nguyên nhân lớn nhất là thiếu dinh dưỡng.
Trước đó Thẩm Hoàn đã từng nói cho Lăng Tinh biết tên của hai đứa trẻ, sau khi theo mẹ về nhà họ Thẩm thì cũng đã đổi họ theo cha.
Hiện tại, bé gái tên là Thẩm Tiểu Xuân, bé trai tên là Thẩm Tiểu Hạ.
Lăng Tinh dụi mặt mấy cái cho tỉnh táo hơn một chút: “Được rồi Tiểu Xuân, ta dậy ngay đây.”
Hoàn thành nhiệm vụ nãi nãi giao, Thẩm Tiểu Xuân không dám ở lại trong phòng lâu mà cô bé nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Quần áo của Lăng Tinh đã rách đến mức không mặc được nữa, bộ đồ vá chằng vá đụp mà hôm cưới cậu mặc đến đây là do nhà họ Thẩm tìm cho. Còn quần áo cũ của cậu thì không nỡ bỏ mà vẫn mặc bên trong để giữ ấm.
Mặc xong đồ, Lăng Tinh xỏ đôi dép cỏ rách nát rồi vén rèm bước ra ngoài. Dưới chân núi chỉ có mỗi nhà họ Thẩm, diện tích nhà và sân tuy không nhỏ nhưng vì để tiết kiệm bạc nên khi xây nhà đất, họ đã làm khá chật chội.
Chính giữa là ba gian nhà đất, phòng phía đông trước đây là của Thẩm Hoàn, vì bệnh nên cần yên tĩnh để dưỡng bệnh nên ông được ở một mình. Sau khi Thẩm Hoàn mất, gian phòng đó chuyển thành chỗ ở của Lăng Tinh.
Phòng phía tây là nơi ở của ông bà Thẩm. Ban đêm, trong phòng chính sẽ dùng ghế gỗ và tấm ván để làm thành giường, Thẩm Lai ngủ ở đó. Trước khi Thẩm Yến gả đi, cô từng ngủ chung ở đó với Thẩm Lai.
Hai bên đông tây còn có thêm phòng, phía đông là chỗ ở của vợ chồng Thẩm Quy cùng hai đứa con. Còn phía tây là bếp được ngăn bằng rèm vải, Thẩm Hồi ngủ trong đó.
Vì phòng bếp sát núi, muỗi mòng rất nhiều, đôi khi còn có cả rắn bò ra, nên cả nhà không ai dám ngủ ở đó ngoài Thẩm Hồi.
Giờ đang là đầu tháng hai, trời vẫn còn lạnh, cả nhà họ Thẩm đều ăn cơm trong bếp. Để tiết kiệm củi lửa, những cành cây chưa cháy hết sẽ được dập tắt và gom lại một chỗ để dùng tiếp lần sau.
Cơm vừa nấu xong không lâu nên bếp vẫn còn ấm. Chiếc bàn gỗ đã dùng nhiều năm, trên mặt bàn có thể thấy rõ nhiều vết nứt. Trong bốn chân bàn, có ba cái phải kê bằng đá mới đứng vững.
Ghế trong nhà cũng chẳng khá hơn, cái nào cũng thiếu chân. Khi ngồi phải thật cẩn thận giữ thăng bằng, nếu không rất dễ ngã.
Khi Lăng Tinh bị hôn mê, Thẩm Lai đã chăm sóc vài hôm vì lúc đó nhà không ai rảnh tay.
Giờ thấy Lăng Tinh run rẩy bước vào, y liền vỗ vỗ cái ghế cạnh mình: “Đại ca phu, mau ngồi đây nè!”
Nghe giọng nói, Lăng Tinh nhìn qua, thấy Thẩm Lai liền nhớ tới ba bát mì mà cậu ta từng ăn ngấu nghiến.
Khi đó cậu còn chưa hiểu rõ tình cảnh nhà họ Thẩm, đã đem mì trường thọ ăn trước mất rồi. Bây giờ nghĩ lại, Lăng Tinh vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
Phải nghĩ cách đền lại mới được.
Nghĩ vậy, tâm trạng cậu cũng thoải mái hơn. Cậu mỉm cười bước đến ngồi cạnh Thẩm Lai. Vì cái ghế thiếu mất một chân, Lăng Tinh ngồi thẳng lưng, sợ mất thăng bằng mà ngã ngửa.
Từ đầu tới giờ, Từ Hữu Phương vẫn đứng trước bếp lò. Bà bới cho Lăng Tinh một bát cháo, chiếc bát sành mẻ miệng vẫn còn bốc hơi nóng. Lăng Tinh đón lấy rồi cảm ơn: “Cảm ơn nương.”
Từ Hữu Phương lắc đầu: “Cả nhà với nhau, cảm ơn cái gì. Mau ăn đi.”
Thẩm Lai nhìn chằm chằm vào bát của Lăng Tinh, ánh mắt đầy ghen tị. Trong bát của Lăng Tinh rõ ràng nhiều hơn của y rất nhiều. Ban đầu, Lăng Tinh còn chẳng nhận ra trong bát là gì.
Uống một ngụm mới biết, đó là bột mì thô xay một lần, cho thêm nước rồi nấu thành cháo sệt. Vì bột xay thô nên còn lẫn nhiều vỏ cám, màu bột cũng hơi xám xịt.
Uống vào vừa rát cổ họng lại khó nuốt. Nhưng Thẩm Lai ngồi cạnh cậu, cùng với Thẩm Tiểu Xuân vừa gọi cậu dậy và Thẩm Tiểu Hạ-người trông giống Tiểu Xuân như đúc, đầu to mình nhỏ, cả ba đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Vì bát cháo của cậu là đầy nhất, Lăng Tinh chỉ thấy cháo trong miệng càng thêm khó nuốt. Kiếp trước khi còn nhỏ, nhà cậu cũng nghèo. Nhưng vỏ cám lúc đó dùng để trộn thức ăn nuôi heo nuôi gà…
Giờ thì sống kiểu gì thế này? Khổ đến mức cám còn không đủ ăn. Lăng Tinh đặt bát xuống, trước tiên bê bát của Thẩm Lai gần đó để múc sang một ít cho cậu ta.
Rồi lại đứng lên múc chia cho cả Thẩm Tiểu Xuân và Thẩm Tiểu Hạ. Thẩm Lai thấy vậy thì mừng rỡ vô cùng còn Tiểu Xuân và Tiểu Hạ thì lại hoảng hốt.
Từ Hữu Phương cũng thấy hành động của Lăng Tinh, bà thở dài định bới thêm cho cậu: “Con còn yếu, phải ăn nhiều mới được.”
Dù sao món cháo này cũng chẳng bổ béo gì, ăn ít thì lấy đâu ra sức. Trong bát của Lăng Tinh vẫn còn nửa bát, nhìn trong nồi cũng chẳng còn bao nhiêu, nhiều nhất là hai muỗng nữa là hết.
Chắc chắn Từ Hữu Phương vẫn chưa ăn, cậu vội vàng đậy bát lại: “Nương, con chưa đói.”
Không muốn ăn hết khẩu phần của người ta nữa. Lăng Tinh nhìn quanh một vòng, chuyển chủ đề: “Cha với mọi người đâu rồi ạ?”
Lúc này trong bếp chỉ có Thẩm Lai, hai chị em Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cùng Từ Hữu Phương, những người khác đều không có mặt.
Từ Hữu Phương thấy Lăng Tinh thực sự không muốn ăn thì không ép nữa. Dù sao cũng chẳng phải món ngon gì, đợi vài hôm nữa xuân về, bà sẽ lên núi hái chút rau non rồi nấu cho cậu ăn để bồi bổ.
“Bọn họ ăn xong rồi ra ngoài nhặt củi cả rồi. Tranh thủ trời còn lạnh, nhặt được chút nào đem bán còn được giá.”
Không thì cả nhà chỉ còn nước hít gió tây mà sống. Tháng hai là thời điểm khó khăn nhất, thú trong núi vẫn còn ngủ, cây cối cũng chưa nảy mầm, trên núi chỉ có cây khô và cỏ héo.
Ngoài nhặt củi, chẳng làm được gì thêm. Ăn xong bữa sáng, Lăng Tinh bị Từ Hữu Phương đuổi về nghỉ ngơi. Vì được Lăng Tinh chia phần cháo nhiều hơn, thiện cảm của Thẩm Lai với cậu tăng vọt.
Cặp song sinh Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cũng rất quý Lăng Tinh. Trước giờ mẹ tụi nhỏ luôn dặn phải ăn ít thôi, không được làm phiền nhà họ Thẩm.
Lần này là bữa no nhất kể từ khi về đây, dù ăn xong vẫn còn hơi đói nhưng thế này đã là tốt lắm rồi. Trong nhà không có việc gì làm, nhà khác ít nhất còn có gà vịt để nuôi, nhà khá hơn thì nuôi heo.
Nhà họ Thẩm chẳng có cái gì cả. Đến mùa xuân đất tan băng thì mới ra ngoài sân trồng chút rau, bây giờ ngay cả rau cũng chưa có để trồng.
Từ Hữu Phương không để ba đứa nhỏ theo bà bận rộn trong bếp, quay sang bảo Thẩm Lai: “Dẫn Tiểu Xuân và Tiểu Hạ vào chơi với đại ca phu của con một lát. Đứa trẻ ấy mới đến, mấy đứa trò chuyện nhiều với đại tẩu một chút, đừng để y nhớ nhà mà buồn.”
Thẩm Lai nghe vậy, mỗi tay dắt một đứa rồi chạy vèo vào phòng phía đông.
“Đại ca phu!”
Lăng Tinh đang khoác áo lông ngồi trên giường, lạnh run rẩy hà hơi vào lòng bàn tay. Thấy ba đứa nhỏ chạy vào, cậu vội bảo bọn nhỏ cùng lên giường.
Ba đứa nhỏ cũng không mặc nhiều hơn cậu là mấy, mặt mũi đều bị lạnh đến tím tái. Thẩm Lai cũng không khách sáo, cởi dép cỏ rồi cùng Tiểu Xuân, Tiểu Hạ chui lên giường trò chuyện với Lăng Tinh.
“Cái dây vải này buộc đầu làm ta đau quá.”
Thẩm Lai vừa nói vừa kéo sợi vải buộc trên trán lên.
Lăng Tinh lúc này mới để ý, giữa chân mày Thẩm Lai có một nốt ruồi son nhô nhẹ.
Là thai chí của ca nhi.