Mấy nay chạy dl và ốm mệt quá nên ko ra chương cho mí mom được 😭😔, từ mai là chạy lại bth nhé. Như tên chương là bt nhân vật nào mất rùi ý.
…
Mì vừa mới vớt ra khỏi nồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến nó như thành bát đất nung nóng đến mức Lăng Tinh cũng không dám chạm tay vào.
Nghĩ đến việc vừa rồi Thẩm Hồi bưng cả bát mì nóng như vậy bằng tay không, Lăng Tinh không khỏi thầm kinh ngạc người này đúng là chịu nóng thật.
Sau khi thổi nguội một lúc, cậu mới bắt đầu đưa mì vào miệng.
Dù vậy vẫn còn nóng lắm, cậu phải ngậm mì trong miệng đảo qua đảo lại một lúc mới dám nuốt xuống.
Tuy chỉ là xuyên hồn, nhưng sau khi linh hồn và cơ thể hoàn toàn hòa nhập, mọi giác quan và cảm nhận của thân thể này Lăng Tinh đều cảm thụ rõ ràng.
Lúc này, cậu thật sự rất đói, đói đến mức không thể đợi mì nguội hơn được nữa.
Mì vừa vào miệng đã cảm nhận được độ dai, độ thơm mùi lúa mì. Nước dùng thì không có gì đặc biệt, chỉ nêm chút muối nhưng đối với một người đang đói đến hoa mắt như cậu, thế này đã là mỹ vị nhân gian.
Lăng Tinh húp mì “xì xụp xì xụp”, ăn nhanh đến mức cả bát nước cũng không để thừa một giọt, cuối cùng cũng cảm thấy có chút no bụng.
Ăn xong, cậu lại nhanh chóng chui vào trong chăn nếu không vào ngay thì cậu có thể chết cóng mất.
Đặc biệt là đôi chân, cậu đang mang một đôi dép cỏ rách nát, thời tiết giá lạnh như thế này đừng nói là giữ ấm, chỉ riêng đế dép đã khiến chân cậu đau nhức vì bị đâm.
May mà mì còn nóng ăn vào bụng rồi sinh ra chút hơi ấm.
Sau khi chân tay có lại chút cảm giác, Từ Hữu Phương bước vào, bên cạnh còn có một thiếu niên gầy gò theo cùng.
Thiếu niên đó lông mày sắc bén, ánh mắt mang chút ngạo mạn nhưng ngũ quan lại vô cùng thanh tú, trán buộc một dải vải màu xám, phía sau cột tóc gọn gàng.
Khi nhìn thấy Lăng Tinh, đôi mắt long lanh của thiếu niên tràn đầy tò mò, y cứ nhìn chằm chằm không rời mắt, sau đó mới nhướng mày hỏi:
“Huynh là… phu lang của đại ca ta?”
Lăng Tinh ngồi dậy, chỉ mất vài giây để cậu tiếp nhận cách gọi mới này.
“Ừ, đệ là Thẩm Lai?”
“Huynh biết ta à?” Thẩm Lai có phần bất ngờ.
Lăng Tinh đáp: “Đại ca đệ có kể với ta về người nhà.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Thẩm Lai mà ngay cả Từ Hữu Phương cũng ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Hoàn lại chịu nói những chuyện này với Lăng Tinh.
Trước đó, khi cả nhà bàn chuyện cưới người vào để xung hỷ, chính Thẩm Hoàn là người phản đối kịch liệt nhất.
Con cái không đồng ý, chuyện này vốn định gác lại rồi. Ai ngờ lúc ấy gặp được Lăng Tinh, một người đi lánh nạn, chẳng đòi hỏi gì, chỉ cần có miếng ăn và muốn nhờ giúp tìm em trai.
Vợ chồng già nhà họ Thẩm thực sự không đành lòng từ chối, cuối cùng vẫn quyết định cưới người vào để xung hỷ cho con trai cả.
Thật ra trong lòng họ cũng biết, chuyện này khả năng thành công rất thấp.
Nhưng nếu không làm, sau này nhất định sẽ hối hận. Lúc nào cũng sẽ nghĩ giá như ngày đó cưới người vào xung hỷ, biết đâu con trai lớn có thể qua khỏi thì sao?
Dù không sống được, nhưng ít ra cũng cưới vợ rồi, đến khi xuống âm phủ gặp Diêm Vương cũng không phải cô hồn dã quỷ một mình.
Từ Hữu Phương thầm cảm thấy, chắc hẳn con trai lớn cũng thích người mà bà cưới cho, nếu không thì trong lúc bệnh nặng chẳng thể nói được lời nào lại kể cho người ta nghe về gia đình.
Nghĩ vậy, trong lòng bà cũng vui mừng, cảm tình dành cho Lăng Tinh lại càng thêm phần trìu mến. Bà mong Lăng Tinh có thể trở thành vướng bận trong lòng con trai, có vướng bận thì con người mới muốn sống tiếp.
Vì Lăng Tinh còn yếu, mà Thẩm Hoàn thì bệnh còn nặng hơn nên Từ Hữu Phương và Thẩm Lai cũng không ở lại lâu. Cả hai cũng không nói nhiều lời.
Không biết có phải do linh hồn và cơ thể dung hợp cần tiêu hao năng lượng hay không mà hôm sau Lăng Tinh ngủ liền một mạch cả ngày.
Trong lúc Lăng Tinh hôn mê, Thẩm Lai đã mấy lần chạy vào kiểm tra hơi thở của cậu. Biết người vẫn còn thở, cả nhà họ Thẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó, Thẩm Hoàn gọi Lăng Tinh dậy ăn cơm, vẫn là mì như trước. Lúc này đầu óc cậu choáng váng nên đành ngồi trên giường ăn luôn. Ăn xong lại ngủ mê man tiếp.
Sáng ngày thứ ba khi đang ngủ say, Lăng Tinh đột nhiên có cảm giác lạ, cậu ngay lập tức mở mắt. Quay đầu nhìn sang Thẩm Hoàn, thấy sắc mặt người ấy hồng hào đang mỉm cười nhìn mình.
“Cưới em vào mà lại không thể làm tròn trách nhiệm của một phu quân, thật xin lỗi em. Đừng để tâm đến ta, sau này nếu gặp được người mình yêu, cứ theo đuổi hạnh phúc của mình.”( ĐM tiếc cho anh này vãi 🥹, người tốt vậy mà 😭🥲, nao rảnh rảnh ra t tìm thử mấy truyện của tác giả trên bản QT xem có truyện của anh này ko nhé. Nếu có thì thầu, chứ chết sớm vl)
Thẩm Hoàn vừa nói vừa nhét một vài thứ vào tay Lăng Tinh, sau đó hắn tựa vào đầu giường từ từ nhắm mắt lại.
Lăng Tinh hoảng hốt không biết lấy sức lực từ đâu, dù đầu óc vẫn mơ hồ nhưng cậu bật dậy, vội vàng kiểm tra hơi thở của Thẩm Hoàn.
Đúng lúc ấy, Từ Hữu Phương vén rèm bước vào mang thuốc. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trên giường, mắt bà lập tức đỏ hoe.
“Con ơi!”
….
Tiếng kèn tang lại vang lên.
Ba ngày trước là nhạc cưới, ba ngày sau là nhạc tiễn đưa.
Trời lạnh đến mức đất đóng băng cứng ngắc, vì vậy việc đào mộ là vô cùng khó khăn.
May mắn là nhà họ Thẩm còn có Thẩm Hồi, hắn ta sức vóc phi thường, đào mấy ngày liền cũng kịp ngày đưa Thẩm Hoàn hạ huyệt.
Sau khi Thẩm Hoàn qua đời, Lăng Tinh cũng ngất xỉu theo. Dù mắt nhắm nghiền không thể mở ra, cậu vẫn nghe được mọi thứ bên ngoài.
Lăng Tinh hiểu rằng đây là giai đoạn cuối cùng trong quá trình hòa hợp giữa linh hồn và thể xác. Nhưng người ngoài không biết, chỉ nghĩ cậu vì quá đau lòng mà ngất đi không tỉnh lại.
Thân thể Thẩm Hoàn ra sao, người nhà đều hiểu rõ, nên cũng đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này từ sớm. Những gì có thể làm, họ đều đã làm. Trời cao không muốn giữ lại người, nhà họ Thẩm cũng đành chấp nhận.
Chỉ là… không thể để Lăng Tinh xảy ra chuyện gì. Trong thư trăn trối của Thẩm Hoàn có nói rõ, muốn người nhà phải chăm sóc Lăng Tinh thật tốt.
Nhà họ Thẩm bận rộn lo hậu sự cho Thẩm Hoàn, vừa phải bận lòng đến sức khỏe của Lăng Tinh, cuối cùng gom góp hết số tiền còn lại mời thầy thuốc chân đất ở làng bên.
Nhưng thầy thuốc cũng không tìm ra nguyên nhân gì, chỉ nói do tổn thương tinh thần quá lớn, cần tĩnh dưỡng, rồi kê một đơn thuốc và thế là đồng tiền cuối cùng của nhà họ Thẩm cũng tiêu sạch.
Mỗi ngày, Lăng Tinh đều bị ép uống từng bát thuốc đắng nghét, ai đến đút thuốc cũng kèm theo những tiếng thở dài và cầu mong cậu mau tỉnh lại.
Lăng Tinh cũng muốn mở mắt lắm, nhưng thật sự không mở ra được. Thuốc chẳng biết đã được sắc đi sắc lại bao nhiêu lần, đến mấy ngày sau gần như chẳng còn mùi vị gì.
Cậu thầm nghĩ, lưỡi của mình cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Ngày thứ hai sau lễ an táng Thẩm Hoàn, Lăng Tinh rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Trong phòng, ngoài Từ Hữu Phương ra còn có mấy bà thím đang ngồi an ủi bà.
“Tẩu tẩu à, tỷ đừng quá lo. Đại tức phụ của tỷ là người có tình nên khi đại lang mất mới sốc đến ngất xỉu không tỉnh.”
“Đúng đấy, dù là cưới về để xung hỷ nhưng tình cảm ai nói trước được. Thằng bé này tình thâm nghĩa nặng, chắc chắn linh hồn đại lang trên trời sẽ phù hộ cho nó bình an.”
“Phải rồi, tỷ cũng từng nói, trước khi đi, đại lang dặn dò phải chăm sóc cho phu lang mình. Tỷ cứ yên tâm, thằng bé này không nỡ rời bỏ đâu, chừng nào tỉnh dậy cũng nên.”
Bà thím vừa dứt lời liền vô thức liếc nhìn giường thì thấy người nằm đó đang chậm rãi mở mắt.
Bà vỗ đùi hét lên, vẻ mặt mừng rỡ:
“Ôi trời! Đại lang hiển linh rồi! Phu lang của nó tỉnh rồi!”
Lần này tỉnh lại, Lăng Tinh cảm nhận rõ ràng linh hồn mình đã hoàn toàn hòa hợp với thân xác. Nhà họ Thẩm vì thế mà vơi đi phần nào u sầu.
Từ Hữu Phương tiễn mấy bà thím về, sau đó tự mình vào bếp nấu đồ ăn cho Lăng Tinh. Vẫn là mì, Lăng Tinh một hơi ăn liền ba bát mới thấy dễ chịu hơn.
“Còn thấy chỗ nào không khỏe không?” Từ Hữu Phương bưng bát không lên, lo lắng hỏi.
Lăng Tinh lắc đầu, “Không còn nữa, làm nương phải lo rồi.”
Tiếng “nương” này, Lăng Tinh gọi ra chẳng chút khó khăn. Dù gì cậu cũng đã bước vào cửa nhà họ Thẩm, sau này cũng sống ở đây, gọi cách khác mới là không phải.
Chẳng lẽ vì một tiếng xưng hô mà khiến cuộc sống sau này trở nên gượng ép?
Từ Hữu Phương nghe cậu nói không sao thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lại vì tiếng “nương” ấy mà trong lòng vui mừng, nghĩ rằng đứa tức phụ này tạm thời sẽ thủ tiết cho con mình. Thế cũng tốt, nếu không con bà vừa mất, phu lang này mà tìm người khác thì bi thương quá.
“Những gì đại lang để lại cho con, nương để dưới gối rồi.”
Nói xong, Từ Hữu Phương liền rời khỏi phòng. Dưới ánh nến leo lét, Lăng Tinh thò tay dưới gối lôi ra mấy món đồ.
Một chiếc vòng tay bằng gỗ được mài nhẵn, một dải dây buộc tóc bằng lụa gấm hơi sờn cũ và một cây trâm bạc rỗng ruột. Cây trâm rất nhẹ, chắc chỉ bọc một lớp bạc mỏng bên ngoài, chẳng đáng giá là bao. Đây là những gì tốt nhất mà Thẩm Hoàn có thể để lại cho cậu.
Trong lúc hôn mê, Lăng Tinh từng nghe người nhà họ Thẩm nhắc đến nội dung thư tuyệt mệnh của Thẩm Hoàn. Không có tài sản gì, chỉ có những lời dặn dò đầy áy náy với người thân và mong họ chăm sóc Lăng Tinh thật tốt.
Một người hiền lành, lương thiện đến vậy…
Lăng Tinh cẩn thận cất lại mọi thứ, trong lòng bỗng nhiên có chút tiếc nuối. Nếu như Thẩm Hoàn có thân thể khỏe mạnh, hẳn sẽ là một người ấm áp như ngọc thật sự.
Nửa đêm, Lăng Tinh bị tiếng khóc ngoài sân làm tỉnh giấc. Chiếc áo bông lớn vốn phủ trên người Thẩm Hoàn không biết từ lúc nào đã được đắp lên cho cậu. Có lẽ nhà không có lò sưởi, thấy cậu ngủ mê nên người nhà mang áo vào cho cậu khỏi lạnh.
Trời thật sự quá lạnh, Lăng Tinh cũng chẳng thấy sợ gì chuyện người chết từng đắp qua, giữ ấm là quan trọng nhất. Cậu khoác áo, quấn chặt người lại rồi lần theo tiếng khóc mà ra ngoài.
Khi đến sát tấm rèm cửa, cậu nghe thấy giọng nói nghẹn ngào ngoài kia.
“Nương ơi, con đói…”
Thẩm Lai vừa khóc vừa nói với mẹ mình. Từ Hữu Phương thở dài, “Nương đi đun nước nóng cho con uống nhé.”
“Con không muốn uống nước nóng, con muốn ăn mì hu hu hu…”
Thẩm Lai vừa lau nước mắt vừa nức nở, “Nương nói số bột mì đó để dành sinh nhật con làm mì trường thọ, hôm nay con đi coi, trong hũ chẳng còn gì hết…”
Nghe con nói vậy, lòng Từ Hữu Phương như thắt lại.
Đứa nhỏ này không giống mấy anh chị trước từng được hưởng chút sung sướng. Nó sinh ra ở thôn Liễu Nhỏ, lúc đó nhà đã nghèo đến tận cùng, một đồng bạc phải chia làm nhiều phần mà tiêu.
Thứ duy nhất họ có thể cho con là mỗi năm đến sinh nhật sẽ dùng bột mì xay mịn để nấu một bát mì trường thọ.
Nhưng năm nay thật sự quá đặc biệt, phu lang của đại lang đã một chân bước vào Quỷ Môn Quan, vất vả lắm mới cứu được, chẳng lẽ bắt đứa trẻ ấy ăn cám mì?
( thực sự thì mẹ chồng như này tốt lắm luôn ý, thương con dâu mới cưới về nhưng cũng thương con cái trg nhà, biết là số mì ấy để dành sinh nhật cho con nhma cũng ko thể để con dâu ốm yếu mới tỉnh dậy ăn cám được. Bà cũng đành cắn răng nấu số mì ấy cho con dâu, thề đây là bộ đầu tiên t edit cũng như đọc truyện mà có mẹ chồng tốt như này, kiểu ấn tượng luôn ý, mấy bộ kia cũng có nhưng ko ấn tương bằng.)
Thứ đó vừa khô cổ vừa khó nuốt lại có hại cho người thể trạng yếu. Cả nhà chỉ còn ít bột mì xay mịn là ăn vào còn có dinh dưỡng, không thể không đem ra dùng.
Suy cho cùng, chính họ là người muốn cưới người vào để xung hỷ, chẳng thể để người ta bước chân vào cửa rồi lại bỏ mặc sống chết.
“Đợi đến mùa xuân, nương nhận thêm vài đơn thêu rồi mua cho con kẹo mạch nha có được không?”
Từ Hữu Phương chẳng còn cách nào khác, đành phải thương lượng với con. Thẩm Lai cũng biết bột mì đã đem nấu cho phu lang của đại ca bồi bổ rồi, y cũng không muốn làm loạn, chỉ là thật sự đói quá…
Đói đến mức đầu óc không nghe lời, chỉ muốn khóc, chỉ muốn ăn. Nghe nương hứa đến xuân sẽ có kẹo mạch nha, Thẩm Lai đành bặm môi gật đầu, đói thì đói, miễn là sau này có kẹo ăn.
“Vâng… nhưng nương không được gạt con nữa đâu.”
Thẩm Lai nói trong tủi thân, Từ Hữu Phương vội giơ tay thề sống thề chết rằng sẽ không.
Nghe hết mọi chuyện sau tấm rèm, lòng Lăng Tinh trào lên đủ thứ cảm xúc. Cậu tối nay đã ăn ba bát mì… mà đó là phần bột người ta để dành cho sinh nhật con trai mình…
Cậu đứng phía sau rèm, thấy xấu hổ không thôi nhưng tiếng khóc ngoài kia vẫn chưa dứt.
Cuối cùng, Thẩm Lai khẽ nói một câu:
“Nương… con nhớ đại ca con…”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng lại khiến Từ Hữu Phương nước mắt rơi như mưa.