Ban đầu Lăng Tinh còn tưởng Thẩm Lai buộc vải trên trán là để tạo kiểu cho đẹp nhưng không ngờ lại là để che dấu thai chí.

Cậu còn đang thắc mắc tại sao Thẩm Lai phải che đi thì ký ức trong đầu đã tự động hiện ra. Thai chí của ca nhi là điều vô cùng riêng tư, đến năm mười tuổi phải che kín lại.Ngoại trừ phu quân tương lai, những người đàn ông khác không được phép nhìn thấy thai chí của ca nhi.

Mỗi người sẽ có vị trí thai chí khác nhau. Nếu ở trên cơ thể thì còn đỡ còn có thể dùng quần áo để che. Nhưng nếu nằm trên mặt, tai, hay tay những chỗ khó che đậy thì chỉ có thể dùng vật gì đó bôi lên.

Nhà giàu sẽ mua loại sáp chuyên dụng để che đi, còn nhà nghèo thì chỉ có thể dùng bùn hoặc tro bếp. Thẩm Lai vừa gỡ dây vải trên trán ra, Lăng Tinh lại càng thêm ghen tị.

“Đại ca phu thật tốt số với cả Tiểu Hạ nữa, thai chí đều không nằm trên mặt, đâu cần vất vả như ta để che giấu.”

Lăng Tinh lục lại ký ức của nguyên chủ, khẽ động đầu lưỡi.

Thai chí của nguyên chủ nằm ở gốc lưỡi, nếu dùng đầu ngón tay chạm vào có thể cảm thấy hơi gồ lên. Cũng nhờ vậy mà không cần đặc biệt che đậy, bởi đâu ai rảnh mà nắm đầu cậu rồi nhìn vào gốc lưỡi chứ.

Thẩm Tiểu Xuân và Thẩm Tiểu Hạ co ro ngồi một bên, nghe cuộc trò chuyện giữa hai người mà không dám xen vào. Lăng Tinh hiểu được sự e dè và sợ sệt của bọn trẻ.

Nơi này đối xử không tốt với nữ nhi và ca nhi, mà mẹ của bọn nhỏ là Tào Mãn Nguyệt lại là người bị chồng bỏ, đã vậy còn dẫn con về nhà mẹ đẻ, có thể được ở lại nhà họ Thẩm cũng xem như đã có chỗ che mưa chắn gió, ít nhất còn có cơm ăn.

Dù sao hai đứa nhỏ cũng không phải con ruột nhà họ Thẩm, Tào Mãn Nguyệt luôn lo sợ một ngày nào đó nhà họ Thẩm không còn dung nạp con mình nữa.

Nếu thật sự bị đuổi ra ngoài, Tào Mãn Nguyệt chẳng còn cách nào khác. Điều mà Lăng Tinh không biết là, từ khi về đây, Tào Mãn Nguyệt thường xuyên căn dặn hai đứa nhỏ phải biết sống cẩn thận, đừng làm người nhà họ Thẩm khó chịu.

Vốn dĩ trước kia hai đứa trẻ đã chẳng được ông bà nội thương yêu, ngày nào cũng bị đè nén. Giờ đến nhà họ Thẩm lại càng phải sống dè dặt hơn nữa.

Với tính cách như vậy, bảo bọn nhỏ cởi mở mới là chuyện lạ. Trẻ con đã sợ, Lăng Tinh cũng không cố gắng bắt chuyện. Để bọn nhỏ tự nhiên một chút còn tốt hơn là ép buộc phải nói chuyện.

Huống hồ Thẩm Lai đã nói quá nhiều rồi, chỉ ứng phó với mình y  thôi mà Lăng Tinh đã thấy mệt.

Đang lúc cần người nói chuyện để hỏi han tình hình, Lăng Tinh bèn dẫn dắt Thẩm Lai kể về vật giá trong vùng để nắm rõ tình hình.

Nơi này gọi là huyện Vân Thủy, trấn Vân Hạ, thôn Liễu Nhỏ. Là một nơi không quá Nam cũng chẳng quá Bắc, người dân trồng trọt chủ yếu là cao lương, kê, đậu nành và lúa mì.

Lúa nước thì cũng có nhưng đều là đất ruộng của các trang trại lớn, dân thường không đủ tiền dẫn nước tưới tiêu, hơn nữa giống lúa cũng rất đắt. Mì được trồng nhiều nhất, loại bột thô xay từ lúa mì cũng rẻ nhất.

Một cân bột mì thô giá sáu văn tiền, bên trong vẫn còn nhiều cám. Sáng nay mọi người ăn chính là món cháo nấu từ loại bột này.

Bột mì xay kỹ hơn thì giá hai mươi văn một cân, ít cám hơn nhưng màu vẫn hơi xám. Đắt nhất là loại bột trắng tinh, không lẫn cám, bột mịn và trắng nhưng giá ba mươi lăm văn một cân.

Cao lương, kê, mấy loại gạo thô cùng với đậu nành thì rẻ hơn nhiều, một cân chỉ năm văn tiền. Nhưng gạo lại rất đắt, gạo cũ cũng phải sáu mươi văn một cân, chưa nói đến gạo mới giá cả tăng gấp đôi.

Thịt thì thịt bò rẻ nhất, chỉ hai mươi văn một cân, đây là giá do quan phủ ấn định. Ai bán cao hơn sẽ bị bắt và đánh đòn. Tuy nhiên, bò lại không được phép giết, trừ khi nó chết già hoặc chết bệnh.

Mức giá thấp này được đưa ra là để tránh việc có người vì lợi nhuận mà lén giết bò cày. Vì nếu không kiếm được bao nhiêu, thì người ta sẽ không liều lĩnh làm chuyện đó.

Thịt heo một cân ba mươi lăm văn, thịt dê bốn mươi văn, thịt gà, vịt, ngỗng thì hai mươi lăm văn một cân. Cá là loại thịt rẻ nhất, một cân mười hai văn. Còn những con cá nhỏ tí, có khi một con chỉ một văn.

Thẩm Lai đếm ngón tay kể ra, khi nhắc đến gà vịt ngỗng thì giọng còn có phần tiếc nuối: “Giá mà nhà mình nuôi được mấy con đó thì tốt biết mấy, trứng gà một quả bán được một văn tiền. Trứng vịt, trứng ngỗng to hơn, hai văn một quả. Còn nếu đi mua thì giá còn cao gấp đôi.”

Triều Vũ mới lập chưa lâu, vật giá cực kỳ cao, nhưng dân thường lại không kiếm được bao nhiêu tiền. Trong thôn thường trao đổi hàng hóa là chính, gần như không dùng đến đồng tiền.

Ngay cả phiên chợ mỗi tháng một lần, cũng đều là dùng vật đổi vật, ai có đồ thì lấy ra đổi, ít ai dùng tiền. Trong mắt dân làng, tiền là thứ quý giá vô cùng, đến chậm mà đi thì nhanh.

Không dễ gì tiêu tiền, đã tiêu là hết. Ngoài phiên chợ cố định mỗi tháng còn có chợ vào các dịp lễ lớn như  có chợ trấn, chợ huyện.

Thẩm Lai mới chỉ từng đi chợ làng và một lần đến chợ trấn, còn chợ huyện thì chưa từng đến. Chỉ nghe nói chợ huyện là nơi náo nhiệt nhất, ba tháng tổ chức một lần là vào ngày đầu tháng.

Lăng Tinh đã nắm được đại khái tình hình vật giá nơi đây lại hỏi Thẩm Lai về các món ăn vặt ở chợ.

“Kẹo hồ lô, kẹo mạch nha, kẹo cao lương, kẹo mè, kẹo đậu phộng…”

Thẩm Lai nói ra một loạt món kẹo, nước miếng liền chảy ra, Thẩm Tiểu Xuân và Thẩm Tiểu Hạ bên cạnh cũng bắt đầu thèm nhỏ dãi theo. Kẹo mà, vừa ngon lại vừa hấp dẫn.

Lăng Tinh định tìm khăn lau miệng cho tụi nhỏ, quay lại thì đã thấy cả ba đứa dùng tay áo lau xong rồi.

Cậu chỉ còn biết ngồi thẳng lại, tiếp tục nghe Thẩm Lai nói.

“Mì, bánh hấp.”

Lăng Tinh chờ một lúc, “Hết rồi à?”

Thẩm Lai gật đầu, “Ừ đó.”

“Không có bánh bao, màn thầu, hoành thánh, bánh chẻo gì sao?”

Thẩm Lai nghi hoặc nhìn cậu, “Đó là mấy món ở quê huynh à?”

Lăng Tinh sửng sốt, cẩn thận lục lại trí nhớ nguyên chủ. Không phải, trong ký ức nguyên chủ cũng không có mấy món này. Các món ăn vặt đủ loại cũng không có, nơi đây đồ ăn nghèo nàn, món ăn đơn điệu giống hệt như thời Hán ở kiếp trước vậy. Lăng Tinh mắt sáng lên, không giấu nổi sự kích động.

Cậu có thể kiếm tiền rồi!

Cậu biết rất nhiều cách nấu món ngon, dù cho hương vị có không xuất sắc nhưng chỉ cần mới lạ là đủ. Huống chi tay nghề của cậu đâu đến nỗi tệ.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, Lăng Tinh lại chùng xuống  theo giá cả Thẩm Lai vừa nói, ngay cả bán bánh bao cũng không kham nổi. Trong người cậu không có một đồng nào, nhà họ Thẩm cũng chẳng có tiền giúp đỡ cậu.

Haizz, một đồng tiền làm khó anh hùng, ông trời không thể tùy tiện rơi xuống cho cậu vài lượng bạc sao?

Lăng Tinh đột nhiên nhớ ra gì đó, lại hỏi Thẩm Lai: “Ở đây có đậu hũ không?”

Thẩm Lai nói: “Huynh muốn ăn đậu hũ à? Chờ nhị ca bọn họ bán củi về, muội sẽ xin tiền mẹ đi mua trong thôn. Đậu hũ nhà Vương phu lang làm ngon lắm, phải đi sớm mới mua được. Mấy nhà khác làm dở lắm.”

Lăng Tinh xua tay thì ra là đã có đậu hũ rồi…

Cậu còn định bụng nếu không có thì cậu sẽ tự xay đậu làm đậu hũ. Tuy cực nhọc nhưng chi phí thấp.

Nghe Thẩm Lai nói, trong làng có nhiều người bán đậu hũ, nên dù có làm thì chưa chắc bán được. Lăng Tinh chống đầu suy nghĩ, nếu thật sự không được thì viết công thức đem bán cho chợ trấn hoặc chợ huyện, ít ra có chút vốn làm ăn.

Nhưng việc này phải bàn với nhà họ Thẩm đã, bởi vì thân phận hiện tại của cậu là một ca nhi, hoàn toàn không thể tự mình ra ngoài làm ăn.

Lăng Tinh đã hạ quyết tâm kiếm tiền, cái cảnh ăn cháo bột lúa mì trộn cám này, chịu được một hai ngày chứ lâu dài thì không xong. Người mà ăn như vậy mãi sẽ sinh bệnh.

“À đúng rồi Tiểu Ngũ, sau này đừng ngủ ở nhà chính nữa, qua ngủ với ta đi.”

Giường trong phòng phía Đông khá rộng, ngủ ba người vẫn dư sức, thêm một Thẩm Lai cũng không sao. Người nhà họ Thẩm tuy không nhắc đến chuyện này, nhưng Lăng Tinh không thể giả vờ như không biết.

Cậu vẫn phải sống ở đây một thời gian dài, không muốn vì những chuyện nhỏ như vậy mà làm mờ nhạt đi sự quan tâm của nhà họ Thẩm dành cho cậu. Nghe nói được ngủ trong phòng, Thẩm Lai vui đến suýt nữa nhảy cẫng lên.

Cậu ta chồm qua bên cạnh Lăng Tinh, cọ tới cọ lui, làm nũng cười toe toét, “Đại ca phu, huynh thật tốt với đệ!”

Lăng Tinh cũng thích tính cách thẳng thắn của Thẩm Lai, cậu bật cười và dặn y cho tay vào chăn giữ ấm. Gần trưa, những người còn lại trong nhà họ Thẩm cũng trở về.

….

Từ Hữu Phương đun nước nóng, rót cho mỗi người một chén sưởi ấm cơ thể.

“Bán được giá bao nhiêu?”

“Bị ép giá, bảy văn một bó.”

Lông mày Thẩm Trình Sơn nhíu chặt, giữa trán đã có rãnh nhăn hằn sâu. Là trụ cột gia đình, ông mang trên mình gánh nặng không hề nhỏ. Cuộc sống đã mài mòn mọi góc cạnh trong con người ông, để lại trên mặt những nếp nhăn và tóc bạc.

Từ Hữu Phương nghe đến giá, lo lắng thở dài.Bây giờ vẫn đang lạnh, củi còn dễ bán. Dù không bằng dịp Tết bán được mười hai văn một bó  nhưng cũng có thể bán chín hay mười văn.

Vào mùa hè, củi chẳng ai thiếu, bán ra chỉ còn năm văn một bó.

“Đây là một trăm bốn mươi văn, bà cất đi. Đại tức phụ nhà mình sức yếu, lấy thêm tiền mua thuốc cho đứa trẻ ấy uống.”

Bốn người sáng nay chặt được hai mươi bó củi, một mình Thẩm Hồi gánh được mười hai bó. Thẩm Trình Sơn đưa toàn bộ tiền bán củi hôm nay cho Từ Hữu Phương. Thuốc men rất đắt, nhất là vào mùa đông, giá còn cao hơn bình thường nhiều lần.

Lần trước mua thuốc cho Lăng Tinh, một thang đã tốn tới một trăm văn. Từ Hữu Phương không từ chối, đếm đủ tiền, “Được, chiều tôi sang làng bên mời Đại phu Tôn tới khám.”

Chuyện phải dùng phần lớn tiền để mua thuốc cho Lăng Tinh, hai vợ chồng già đã bàn bạc xong. Vợ chồng Thẩm Hồi và Thẩm Quy không nói gì phản đối.

Tào Mãn Nguyệt chẳng những không phàn nàn, còn nói thêm: “Nương à, thân thể đại ca phu yếu hay là tối nay đốt lò sưởi đặt trong phòng huynh ấy cho ấm?”( theo vai vế dù chị này lớn tuổi hơn nhma là con thứ tư trg gia đình nên t để xưng hô là huynh nhé.)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play