Ngày hôm đó trời vẫn lạnh, Từ Hữu Phương trước đó đã nghĩ đến việc Lăng Tinh cơ thể yếu, sợ cậu bị lạnh nên bà đã vào phòng kiểm tra vào giữa đêm. 

May là bà đã vào, nếu không với gương mặt đã tái mét vì lạnh, than củi cháy quá nhiều khói thì người ngủ say như cậu cũng sẽ gặp chuyện. Thấy vậy bà chỉ có thể tìm chiếc áo da mà trước đó Từ Hữu Phương đã phủ lên người Lăng Tinh để cho cậu ấm lên.

 Sau khi ngồi canh một lúc, thấy Lăng Tinh không còn lạnh nữa bà mới rời khỏi phòng.

Ra ngoài, bà lại gặp người con thứ tư của mình, thấy con nói vậy bà cũng thỏa hiệp, Từ Hữu Phương nói: “Cũng được. Trước khi đi ngủ đốt thêm một chút để có thêm không khí ấm áp. Đại Lang khi mất, lúc nào hắn cũng lo lắng cho phu lang  mới cưới của mình. Đứa trẻ này sau khi Đại Lang đi rồi cũng suýt nữa đã theo đi. Mới cưới đã phải chịu cảnh góa bụa như vậy, thật sự, nhà chúng ta đã khiến đứa trẻ ấy khổ rồi. Tiểu Lăng sức khỏe yếu, trong nhà cần phải thêm chút quan tâm.”

Nói rồi, Từ Hữu Phương kéo tay Tào Mãn Nguyệt nhẹ nhàng vỗ một cái, “Tứ Lang Thất, con là người tốt, đợi đến mùa xuân, nương sẽ nhận công việc thêu thùa kiếm ít tiền rồi mua giày cho con và hai đứa trẻ.”

Tào Mãn Nguyệt cười lắc đầu, nhà Từ gia dù nghèo, nhưng trước kia đã vì Đại Lang mà bán hết gia sản và phải hy sinh rất nhiều, nhưng cô cũng không oán trách chút nào. Những gì kiếm được đều nộp hết cho cha nương mà chẳng giấu một xu.

Dù nghèo, nhưng Từ gia có nhân tình, họ đối xử với cô như một thành viên trong gia đình, không những vậy còn hết lòng lo lắng để cô và các con có đủ ăn. Cô là một người bị gia đình chồng bỏ rơi lại còn mang theo hai đứa trẻ, do vậy thật sự không ai muốn cưới. Chỉ có Từ gia mới chấp nhận cô, nhận lấy hai đứa con của cô.

Cô luôn tin rằng, nếu đối tốt với người khác, họ cũng sẽ đối tốt với mình. Gia đình trước của cô không phải là người tốt nhưng Từ gia thì khác.

Vào mỗi đêm tỉnh dậy, cô luôn vô cùng biết ơn vì đã lấy được của Từ gia. Cô cũng hiểu lời của nương là để an ủi cô, đồng thời không muốn cô có cảm giác không vui với Đại Lang.

Cuộc sống muốn tốt đẹp cần phải xây dựng, cha mẹ chồng cũng không từng thực sự bạc đãi cô, Tào Mãn Nguyệt hiểu rất rõ. Cô không phải là người gây chuyện mà chỉ muốn cả gia đình sống hòa thuận.

“Con biết nương yêu thương con và các cháu, Đại Lang luôn không yên lòng về đứa trẻ ấy, ngay cả trong di chúc cũng nhờ chúng ta chăm sóc. Dù con là em dâu, nhưng về tuổi tác, con cũng lớn hơn Đại Lang rất nhiều, con không nhịn được mà muốn quan tâm chăm sóc thêm.”

Những lời này không cần phải nói quá rõ ràng, cả gia đình đều có thể hiểu được ý của Tào Mãn Nguyệt. Cô không vì sự quan tâm của gia đình đối với Lăng Tinh mà cảm thấy bất bình.

Mẹ chồng hiểu ý của con dâu, bà cũng thật sự yêu thương cô, bà nhẹ nhàng vuốt tóc Tào Mãn Nguyệt ra sau tai rồi mỉm cười đầy hài lòng.

Con dâu thứ tư vì sự hòa thuận trong gia đình mà phải chịu thiệt thòi, Từ Hữu Phương trước đây cũng là con dâu, bà hiểu rõ điều này. Trước kia, nhiều người nói rằng gia đình Từ gia cưới một người vợ bị bỏ rơi, lại mang theo hai đứa trẻ là đồ ngốc. Nhưng không ai biết rằng, Tào Mãn Nguyệt là người mà bà nhìn trúng từ lâu.

Trong mắt Từ Hữu Phương, không ai tốt hơn Tào Mãn Nguyệt.

“Mãn Nguyệt à, nương cảm ơn con.”

Sự nhường nhịn và những hy sinh vì gia đình của cô đều được nhìn nhận và ghi nhớ chứ không phải là điều đương nhiên.

Tào Mãn Nguyệt cũng đỏ mắt, cô sợ mình sẽ khóc thì mất mặt liền vội vã nói: “Nương, con đi chọn đậu đây.”

Từ Hữu Phương cũng có chút nước mắt nơi khóe mắt, bà thở dài một tiếng rồi cho phép cô rời đi.

Khi mẹ chồng và con dâu trò chuyện, ba người đàn ông đều lặng lẽ uống nước.

Từ Hữu Phương gõ nhẹ lên đầu của Thẩm Quy  bên cạnh, nói: “Thê tử con là người tốt, con không được vì người ta lớn tuổi hơn con một chút lại suốt ngày chăm sóc đứa nhỏ mà bắt nạt cô ấy.”

Thẩm Quy không xấu lại cao lớn. Trong nhà Từ gia không ai xấu hay lùn cả.

Nghe thấy nương mình nói, Thẩm Quy  lập tức gật đầu và đảm bảo: “Nương  yên tâm, trong nhà có Mãn Nguyệt, nàng nói một con  không nói hai.”

Tuy nhiên, Từ Hữu Phương thực sự không mấy tin tưởng vì tính cách của Thẩm Quy  giống hệt tiểu thúc  của nó, thúc nó lại có chút phong lưu như kiểu thiếu gia ăn chơi.

Hắn ta đẹp trai, miệng lại ngọt. Trong làng có không ít cô gái đã bị hắn mê hoặc đến mất hồn, nếu không phải vì gia đình quá nghèo, lại bị cha mẹ ngăn cấm thì có lẽ Thẩm Quy  đã gây ra không ít chuyện tình ái phong lưu.

Gia đình đã lo lắng đủ đường vì bệnh tật của Thẩm Hoài nên làm sao họ có thời gian để suốt ngày giám sát cậu ta.

Vậy là họ quyết định gả một cô vợ cho hắn ta, để có vợ chăm sóc lấy. 

Tào Mãn Nguyệt hiền lành và ôn hòa, vì bị bỏ rơi lại còn mang theo hai đứa con nên cô luôn lo sợ bị gia đình Từ gia ghét bỏ.

Từ Hữu Phương cũng hiểu tất cả những điều này trong lòng.

Lời của Thẩm Quy bà nghe xong chỉ coi như những lời nói đùa.

Nếu hắn ta nói một, Tào Mãn Nguyệt chắc chắn sẽ không nói hai thì may ra Từ Hữu Phương còn có thể tin một chút.

“Con làm sao ta  còn không rõ? Dù hôm nay con nghe lời hay không nghe lời, tất cả không quan trọng. Nhưng sau này, nếu con dám đối xử tệ với Mãn Nguyệt và các cháu, đừng trách ta là nương mà không quan tâm đến tình mẹ con.”

Lời nói của bà khá nặng, trong đó còn mang theo sự cảnh cáo.

Thẩm Quy  không dám làm bộ làm tịch, hắn liền cúi đầu rồi gật: “Biết rồi nương, con đi giúp Mãn Nguyệt chọn đậu.”

Chưa dứt lời hắn đã chạy ra ngoài.

Sau khi dặn xong đứa con thứ tư, Từ Hữu Phương lại nhìn sang hai người còn lại.

Thẩm Hồi-Người con  trai thứ hai từ nhỏ đã khiến bà yên tâm, nó là đứa không bao giờ khiến người khác phải lo lắng. Từ Hữu Phương không nói thêm gì mà quay sang nói với Thẩm Trình Sơn: “Cha nó à, ngươi cũng cần chú ý đến Thẩm Hồi và dạy bảo các đứa con của mình một chút đi.”

Trước đây khi Thẩm Hoài còn ở nhà, thân  là anh trai, mặc dù luôn bệnh tật nhưng thằng bé vẫn rất quan tâm chăm sóc đệ muội của mình.

Có đại ca giám sát, dù người lớn có bận rộn đến mấy thì cũng không đến nỗi cần lol ắng.

Bây giờ Thẩm Hoài đã mất, cuộc sống trong gia đình họ Thẩm sẽ thay đổi, họ làm cha mẹ không thể chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền mà cần phải quan tâm nhiều hơn đến con cái.

Thẩm Quy thì giống như một con bướm, còn Thẩm Lai lại như một con chó điên nhỏ, cả hai đều không yên ổn.

Thẩm Trình Sơn  đang uống nước để cố gắng làm cho mình trở nên ít nổi bật hơn nhưng cuối cùng vẫn bị thê tử gọi tên. Ông bỏ bát xuống và gật đầu ngay lập tức: “Được rồi, tôi sẽ đi tìm tiểu Lăng và nói vài lời.”

Từ Hữu Phương trừng mắt nhìn Thẩm Trình Sơn: “Tôi nói ông cũng kỳ lạ, mấy ngày nay tiểu Lăng rất ngoan, sao giờ lại bảo nó làm gì?”

Thẩm Trình Sơn đang đứng lên, nghe vậy cũng không biết nên ngồi hay đứng, trong khi ông đang vò đầu bứt tai nghĩ cách nói câu gì đó thì đột nhiên nghe tấu một giọng nói trong trẻo vang lên: “Cha,nương.”

Lăng Tinh quấn chặt áo da bước vào bếp và lộ ra đôi mắt to tròn.

Thẩm Trình Sơn vui mừng như được ân xá, ông hỏi Lăng Tinh: “Tiểu Lăng, sao con lại đến đây? Có đói không? Nương con đang chuẩn bị nấu cơm, đợi một chút nhé.”

Lăng Tinh lắc đầu: “Con không đói đâu, trái lại,  con còn có chuyện muốn bàn với cha nương.”

Lúc vào nhà Lăng Tinh mới thấy Thẩm Hồi, hắn trời sinh cao lớn nên mang theo chút áp lực. Cậu ngẩng đầu cười nói: “Đệ chào nhị ca.”

Bị một đứa nhỏ tuổi hơn mình gọi là huynh, Thẩm Hồi không tỏ ra gì mà chỉ nhẹ nhàng nhướng mày một cái.

“Ừm, đại ca phu.”

Ê, hơi quê nha:]]]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play