Giọng Thẩm Hoàn yếu đến mức nói một câu phải dừng lại thở hồi lâu. Trước đó Lăng Tinh há miệng nói mà không ra tiếng, cứ tưởng bây giờ cũng vậy nhưng không ngờ lần này thử nói thì lại phát ra âm thanh được.

“Lăng Tinh.”

Cậu vừa nói vừa nhìn sang người chồng hờ của mình, chỉ nhìn thôi cũng khiến cậu thoáng ngẩn ngơ.

Kiếp trước, Lăng Tinh cũng thích đàn ông nhưng lại chưa từng yêu ai  vì ông nội cậu không chấp nhận được. Sau khi ông mất, cậu lại bận rộn quay video kiếm tiền. Quay ở quê, trong làng lại chẳng có ai để quen biết, mà cậu cũng không có thời gian.

Không ngờ bỗng dưng xuyên không, lại có cả… chồng rồi. Nhưng người này nhìn qua thật sự không ổn. Gã giống hệt ông nội cậu lúc sắp mất.

Nghĩ tới hiểu biết của mình về cổ đại, tuy không phải triều đại này nhưng chắc cũng na ná. Nếu cậu xung hỉ không thành liệu nhà họ Thẩm có trách cậu không? Cậu chẳng quen ai nơi đây, nếu họ thực sự đổ tội cho mình thì phải làm sao?

Trong lòng đầy lo lắng khiến suy nghĩ của Lăng Tinh nói ra luôn. Dù cậu có thoáng đến đâu, nhưng đối diện với một người bệnh nặng thế này cũng không tránh khỏi hoảng hốt.

Thẩm Hoàn nghe thấy sự lo lắng của cậu, hắn quay đầu nhìn sang. Thấy khuôn mặt vàng vọt gầy gò của Lăng Tinh hiện đầy âu sầu, Thẩm Hoàn khẽ cong môi cố gắng mỉm cười an ủi.

“Đừng lo, người nhà ta sẽ không làm hại cậu.”

Nói xong, lại là một khoảng im lặng, Thẩm Hoàn đang lấy hơi. Lăng Tinh yên lặng chờ cũng không vội thúc giục.

Đợi Thẩm Hoàn dễ thở hơn chút hắn mới từ tốn nói tiếp: “Họ cũng biết ta chẳng sống được bao lâu nữa nên có thể là liều mạng hy vọng, cũng có thể là không muốn ta ra đi mà chưa thành gia. Dù thế nào, họ cũng sẽ không đổ lỗi lên ngươi.” Nói xong, hắn lại nghỉ ngơi thêm.

Thấy hắn không nói gì nữa, Lăng Tinh mới hỏi, “Sao ngươi biết chắc vậy?”

Thẩm Hoàn bật cười khẽ từ lồng ngực: “Vì họ quan tâm ta đủ nhiều. Mà ngươi là phu lang của ta, nếu không tái giá sau khi chết cũng sẽ chôn cùng ta.”

Lăng Tinh hiểu rồi, vì yêu ai yêu cả đường đi. Xem ra nhà họ Thẩm thật sự rất thương Thẩm Hoàn. Lăng Tinh không biết y thuật nhưng cũng hiểu tình trạng của Thẩm Hoàn cần rất nhiều tiền để kéo dài sự sống.

Mà nhà họ Thẩm nghèo đến thế, chắc hẳn phần lớn tiền đều dùng để chạy chữa cho hắn. Bên ngoài náo nhiệt càng làm nổi bật sự yên tĩnh lạnh lẽo trong phòng.

Có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện với người lạ, hoặc cũng có lẽ vì cậu thật sự đã coi Lăng Tinh là phu lang nên Thẩm Hoàn đã nói rất nhiều. Lăng Tinh ngửi mùi thuốc bắc và lắng nghe Thẩm Hoàn chậm rãi kể về gia cảnh.

Thẩm Hoàn nói chậm rãi còn Lăng Tinh chăm chú lắng nghe. Nếu không có gì bất ngờ, cậu sẽ sống ở nhà họ Thẩm rất lâu.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, dân lưu vong muốn định cư thì chỉ có đàn ông mới có thể đứng tên hộ khẩu, và phải sống đủ một năm ở nơi đó. Còn nữ nhân và ca nhi thì không thể tự lập hộ mà chỉ có thể gả cho người khác.

Lăng Tinh là người hiện đại nhưng lại đột ngột xuyên đến thời đại xa lạ mà ngay cả cơ thể cũng bị thay đổi. Không tiền, không người thân lại bị luật lệ trói buộc , việc muốn sống một mình là điều bất khả thi. Ít nhất, khi ở nhà họ Thẩm cậu còn sống được.

Nghe giọng kể của Thẩm Hoàn, trước kia nhà họ Thẩm cũng từng giàu có. Triều Vũ thành lập chưa lâu, sau khi thay triều đổi đại nhà họ Thẩm cũng bị vạ lây nên phải rời quê hương. Thẩm Hoàn từ nhỏ đã yếu. Bệnh của hắn là bệnh bẩm sinh, sống được bao lâu còn tùy vào tiền nhà đủ hay không.

Trước năm mười tuổi, bệnh của hắn được kiểm soát tốt. Sau mười tuổi, vì gia tộc bị ảnh hưởng, cả nhà phải chạy nạn gian khổ  mới đến được làng Tiểu Liễu để ổn định được. Từ đó về sau, sức khỏe của hắn ngày càng tệ. Tài sản mang theo trên đường đều biến thành thuốc thang cho hắn khiến ngày tháng trong nhà mỗi lúc một khó khăn.

“Lúc mới đến làng Tiểu Liễu, nhị đệ ta  còn được đến tư thục học tiếp, tam muội với tứ đệ khi ấy cũng còn được thỉnh thoảng ăn kẹo. Nhưng sau này chẳng còn gì nữa.”

Nói đến đây, Thẩm Hoàn cười tự giễu. Hắn thường nghĩ, trên đời chẳng có người làm anh làm con nào thất bại hơn hắn. Vì hắn mà cha mẹ, anh em sống khổ sở dần đều. Hắn là đồ bỏ đi. Đã thế, trước khi chết còn kéo thêm một người vào cửa gánh tội thay mình. Những lời này hắn chưa từng dám nói với ai. Vì chỉ cần nói ra người nhà sẽ buồn lòng.

Hắn không muốn họ vì mình mà họ thêm phiền muộn. Nhưng giờ cảm nhận được thời gian chẳng còn bao lâu, gặp được Lăng Tinh hôm nay hắn cũng muốn trút bớt nỗi lòng đã giấu trong tim nhiều năm. Lăng Tinh nghe Thẩm Hoàn tự trách, thấy hắn yếu đuối đến đáng thương như vậy, cậu cố gắng giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt hắn.

“Đừng tự trách nữa. Họ dốc hết sức để giữ huynh  sống, vì với họ, mạng sống của huynh quan trọng hơn vàng bạc châu báu.” Thẩm Hoàn sững người, hắn không ngờ mình còn có thể khóc.

Sau khi trấn tĩnh lại, hắn nói với Lăng Tinh: “Khiến ngươi  chê cười rồi.”

Lăng Tinh lắc đầu, “Con người ai chẳng có cảm xúc, có gì mà cười.”

Nghe vậy, Thẩm Hoàn quay đầu nhìn cậu thật kỹ. Ca nhi này tuy gầy gò, đôi mắt to, cằm nhọn, nhưng lại có ánh mắt sáng rực dù ở trong căn phòng tối cũng không bị lu mờ chút nào. Một người tươi sáng như vậy, lại bị hắn làm lỡ cả đời.

“Ta sẽ nói với cha nương, sau khi ta chết sẽ để ngươi được tự do.”

Trong lòng Thẩm Hoàn mang theo áy náy. Vì hắn mà một ca nhi tốt đẹp bị kéo vào làm lễ cưới chỉ để xung hỉ, hắn đã phá hỏng hạnh phúc của người ta. Hắn muốn bù đắp dù chẳng làm được bao nhiêu.

Lăng Tinh nghe xong không vội đồng ý. Cậu nhớ lại trong trí nhớ của nguyên chủ,  ca nhi và quả phụ không con, nếu rời nhà chồng mà không có người thân bên ngoại che chở, sau một năm sẽ bị quan phủ cưỡng chế tái giá.

Nghĩ vậy, cậu liền rùng mình. Cậu không có nhà mẹ đẻ, nhà họ Lăng tứ tán đâu mất rồi.

Cậu không muốn gả thêm lần nào nữa! Tuy thích đàn ông nhưng không có nghĩa là cứ bị ép gả cho người lạ hết lần này đến lần khác! Ai biết người kế tiếp sẽ là dạng gì?

“Không không, Thẩm đại ca, nếu huynh thật lòng nghĩ cho tôi, chi bằng bảo cha nương huynh, sau khi huynh mất hãy cho tôi miếng cơm ăn.”

Nói xong, Lăng Tinh lại nghĩ đến tâm nguyện của nguyên chủ đến chết vẫn còn mong tìm lại đứa em trai. Cậu dùng thân thể người ta cũng không thể làm lơ nên nói thêm: “Và giúp ta tìm đệ dệ.”

Thẩm Hoàn cũng nghĩ tới chuyện triều Vũ mới được thành lập chưa bao lâu, trước kia do chiến tranh nên dân số không còn lại bao nhiêu.

Giờ để sinh thêm con, một số luật lệ đặt ra thật sự rất bất lợi cho phụ nữ và ca nhi. Nhà họ Thẩm nếu không có hắn ta thì iền bạc vẫn có thể từ từ tích góp lại. Để Lăng Tinh ở lại nhà họ Thẩm sau này có khi còn tốt hơn việc để cậu tự do rời đi.

Thẩm Hoàn gật đầu đồng ý: “Được, ta đồng ý với ngươi.” Cha nương hắn là người thế nào hắn là người rõ nhất, chắc chắn họ sẽ không bạc đãi Lăng Tinh.

Hôm nay tinh thần của Thẩm Hoàn có vẻ rất khá, sau khi xác nhận Lăng Tinh sẽ tiếp tục sống ở nhà họ Thẩm, hắn lại tỉ mỉ giới thiệu từng người trong nhà cho cậu.

Nhà họ Thẩm không có người thân nào khác ở vùng này. Cả thôn Tiểu Liễu là một ngôi làng lớn nhưng toàn là người ngoại tộc, vì sợ bị các thôn khác ức hiếp nên mọi người sống nương tựa lẫn nhau, cũng xem như khá đoàn kết.

Trước đây, nhà họ Thẩm ở trong thôn, nhà cũ của họ là nhà gạch xanh. Nhưng sau đó vì phải mua thuốc cho Thẩm Hoàn mà tốn kém nên đành bán nhà đi rồi tìm một mảnh đất khác để dựng lại.

Tìm tới tìm lui, cuối cùng chân núi An Dương là nơi thích hợp nhất. Dù không còn trong thôn nhưng cũng chỉ cách thôn có một dặm đường.

Cha mẹ Thẩm là Thẩm Trình Sơn và Từ Hữu Phương. Hai người có ba con trai, một con gái và một ca nhi. Nhìn qua thì có vẻ đông con nhưng ở thôn Tiểu Liễu thì cũng không được coi là nhà đông đúc gì.

Con cả là Thẩm Hoàn, thứ hai là Thẩm Hồi, thứ ba là con gái Thẩm Yến, thứ tư là Thẩm Quy và đứa út là ca nhi tên Thẩm Lai.

Thẩm Hồi chính là người thay Thẩm Hoàn bái đường với Lăng Tinh, một người đàn ông cao lớn trầm mặc, từ nhỏ đã không thích nói nhiều. Trước tám tuổi học chữ ở nhà còn có cả sư phụ dạy võ riêng nên căn cơ rất tốt.

Cũng nhờ vậy mà hiện tại nguồn thu chính của nhà họ Thẩm là dựa vào việc Thẩm Hồi đi săn trên núi và thỉnh thoảng viết hoặc đọc thư mướn kiếm tiền. Ngoài ra còn có Từ Hữu Phương là mẹ của họ, bà còn làm đồ thêu bán lấy tiền cộng thêm sản lượng từ mười mẫu ruộng được chia cho gia đình.

Cô em gái Thẩm Yến đã lấy chồng từ ba năm trước, là dân vùng núi. Tuy nghèo nhưng sống dựa vào núi thì cũng không đến nỗi chết đói. Đây cũng là người chồng tốt nhất mà nhà họ Thẩm có thể tìm cho con gái mình.

Người em thứ tư Thẩm Quy mới lấy vợ năm ngoái, đối phương là một phụ nữ bị bỏ chồng tên Tào Mãn Nguyệt, lớn hơn Thẩm Quy năm tuổi. Hoàn cảnh nhà họ Thẩm vốn không khá, đến ca nhi còn chẳng muốn gả vào thì nói gì đến nữ tử.

Cũng vì thế mà chẳng ai chê ai. Sau khi bà mối nói chuyện thành công, Tào Mãn Nguyệt không đòi hỏi gì cả mà cô mang theo một cặp sinh đôi là một bé gái và một ca nhi về làm dâu nhà họ Thẩm.

Ngoài ra, cô ấy còn có một đứa con trai năm nay năm tuổi, nhưng đứa bé ấy vẫn ở với nhà chồng cũ vì là con trai nên ông bà bên đó không cho mang đi. Cậu út Thẩm Lai là một ca nhi năm nay 10 tuổi. Tính cách rất bốc đồng, ngày nào ra ngoài về người cũng đầy vết thương khiến cha nương trong nhà đau đầu lắm.

Lăng Tinh do trước mắt nhìn vẫn còn mờ mịt nên chỉ thấy rõ được gần thôi.Lúc nghe Thẩm Hoàn giới thiệu người nhà, trong đầu cậu không sao nhớ nổi mặt của vợ chồng Thẩm Yến, vợ chồng Thẩm Quy hay Thẩm Lai.

Chỉ có gương mặt rất dễ gây ấn tượng của Thẩm Hồi thì không tài nào quên nổi. Thì ra là người sống nhờ săn bắn, chẳng trách thân hình cường tráng như thế, bắp tay còn to hơn cả đùi cậu.

Lăng Tinh nằm nghe Thẩm Hoàn kể chuyện, phần lớn là Thẩm Hoàn nói, cậu nghe. Về sau giọng Thẩm Hoàn càng lúc càng nhỏ, Lăng Tinh nghe tiếng thở đều và yếu của anh, vẫn thấy chưa yên tâm cậu liền căng thẳng đưa tay ra dò dưới mũi anh.

Ừm, vẫn còn thở.

Bên ngoài náo nhiệt mãi đến khi trời tối đen mới yên tĩnh lại, trong phòng thì sớm đã tối om không thấy gì. Lăng Tinh không thích bóng tối, nhất là khi đang ở trong một nơi xa lạ. Điều đó khiến cậu cảm thấy bất an, lòng rối bời thậm chí là tinh thần cũng sa sút hẳn.

Cậu không dám để bản thân chìm trong tâm trạng tiêu cực mà cố nghĩ tới những chuyện vui. Dù nơi này rất xa lạ nhưng cậu đã trọng sinh, lại được sống thêm một lần nữa. Cơ hội như thế không phải ai cũng có được. Cậu nên trân trọng mới đúng.

Trước đây khi còn sống ở làng, cậu chuyên quay video làm các món ăn truyền thống, phục dựng phương pháp cổ xưa. Ông nội còn truyền lại cho cậu tay nghề làm các loại nước sốt. Dù sao thì cậu cũng là người có tay nghề, ông trời không hẳn là tuyệt tình không để mặc cậu tự sinh tự diệt ở thời cổ đại này.

Tự an ủi mình như vậy xong, Lăng Tinh thấy đời lại có hy vọng liền nở nụ cười mãn nguyện. Khi nỗi lo trong lòng vơi bớt, cậu mới cảm thấy lạnh. Không biết lúc nào lò than trong phòng đã tắt, hơi ấm vốn có cũng nhanh chóng tan đi khiến  khí lạnh chiếm lấy toàn bộ không gian.

Lăng Tinh giờ đã có thể cử động đôi chút, cậu cố gắng kéo chăn cho chặt hơn, hy vọng giữ lại chút hơi ấm ít ỏi. Trời lạnh thật sự quá mức. Theo ký ức thì làng Tiểu Liễu không phải vùng quá xa về phía bắc, địa hình vị trí cũng tương tự như quê cậu ở kiếp trước.

Nhưng mùa đông ở quê cũ cũng chưa bao giờ lạnh đến thế này. Cảm giác lúc này khiến Lăng Tinh nghĩ mình đang ở phương Bắc lạnh giá. Ở thời cổ đại không có hiện tượng ấm lên toàn cầu, mùa đông quả thật rét thấu xương. Cậu lạnh đến mức răng va vào nhau, toàn thân run rẩy, khiến cả Thẩm Hoàn nằm bên cạnh cũng cảm nhận được.

“Đệ lạnh lắm à?”

Thẩm Hoàn ngái ngủ đưa áo choàng lông đang đắp trên người mình về phía Lăng Tinh.

“Không cần đâu, huynh  đắp đi, đừng đưa cho ta.” Lăng Tinh theo phản xạ từ chối, cậy sợ Thẩm Hoàn bị lạnh thêm, sẽ bị ảnh hưởng đến sức khỏe vốn đã yếu.

Thẩm Hoàn cũng biết rõ tình trạng cơ thể mình, không đưa hết áo choàng cho Lăng Tinh mà chỉ chia đôi đắp cùng: “Mỗi người một nửa, không sao đâu.”

Phải nói rằng lúc áo choàng lông đắp lên người, cảm giác nặng trịch đó mang theo cả luồng hơi ấm dễ chịu.

Lăng Tinh vùi gương mặt đang lạnh đến tê cứng vào chăn, thở một vài hơi, hơi ấm bắt đầu lan ra khiến mặt cậu ửng nước.

Cuối cùng cũng ấm hơn rồi.

Có lẽ do quá mệt mỏi, lúc trước vì lạnh nên Lăng Tinh không thấy buồn ngủ. Bây giờ có nhiệt độ, mắt cậu bắt đầu díp lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Đến lúc mở mắt ra, trong căn phòng tối om đã le lói ánh sáng vàng mờ của ngọn nến.

Lăng Tinh cảm thấy trên người như nặng thêm, nhìn lại thì thấy đang được đắp thêm một chiếc áo khoác quen thuộc. Là áo của Thẩm Hồi. Không lâu trước đó cậu còn vừa nắm lấy tay áo này.

“Dậy rồi à? Có muốn ăn không? Cơm nước xong rồi.” Bên cạnh, Thẩm Hoàn hỏi. Lăng Tinh thử động tay, thấy sức lực đã khôi phục thêm chút ít. Nói đúng hơn là đã điều khiển được cơ thể này tốt hơn.

“Muốn ăn.”

Lăng Tinh cố gắng xuống giường, bây giờ trông cậu còn yếu hơn cả Thẩm Hoàn. Đúng lúc đó, Thẩm Hồi bưng bát mì nóng bước vào. Lúc vén rèm cửa lên thì thấy đôi chân trắng trẻo gầy guộc của ai kia đặt bên mép giường. Lông mày hắn cau lại, lập tức quay đầu đi.

“Nương bảo ta  mang cơm đến.”

Hắn đặt chiếc bát sứ cũ kỹ lên cái tủ gỗ bên cửa sổ rồi không ngoái đầu lại mà vội vã rời đi.

Lăng Tinh đang định đi giày, thấy lạ liền quay đầu hỏi Thẩm Hoàn: “Sao huynh ấy lại chạy vậy?”

Thẩm Hoàn cũng nghiêng đầu tránh đi: “Đừng để ý, mau ăn đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play