Trúc đào có lá kịch độc, nhưng chỉ cần Lãnh Tố Tâm thích, Lãnh Thanh Dương ắt có cách để nó bốn mùa nở rộ trong Lạnh gia.
Ta lo sợ có người lỡ ăn nhầm nên phản đối việc trồng loài hoa này, vậy mà Lãnh Tố Tâm lại khóc lóc thút thít, đến cơm cũng không chịu ăn.
"Chẳng lẽ tỷ không thích muội, nên mới không chịu để ca ca trồng hoa vì muội?"
Lãnh Thanh Dương kéo Lãnh Tố Tâm ra sau lưng, liên tục cười lạnh với ta: "Ngươi muốn nhằm vào Tố Tâm thì cũng phải tìm một cái cớ tốt hơn chứ. Thứ đắng chát như vậy, ai mà lỡ ăn nhầm được? Chỉ cần đưa vào miệng là sẽ nhổ ra ngay thôi!"
Không ngờ, giờ đây nó lại trở thành công cụ để đuổi ta đi.
Vị đắng ngắt nhanh chóng lan khắp khoang miệng, ta gắng gượng nuốt xuống dù cơn buồn nôn ập đến.
Lần này, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi!
Lãnh Thanh Dương ném mạnh chiếc đèn con thỏ trong tay, bước nhanh tới vỗ lưng ta, ngón tay thô bạo cạy miệng ta ra rồi khuấy mạnh.
"Nhổ ra! Ngươi không cần mạng nữa sao?"
Ta giãy giụa dữ dội, nửa người tê rần, cắn chặt không chịu nhả, đến mức khiến tay hắn rớm máu.
Lãnh Thanh Dương hít sâu một hơi lạnh, giáng cho ta một bạt tai.
"Chỉ vì Thái tử không cần ngươi nữa mà ngươi lại làm loạn đến mức này? Lãnh gia chúng ta còn chút cốt khí nào không? Tố Tâm và Thái tử mới là trời sinh một cặp, bốn năm trong lãnh cung chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nghĩ thông?"
Hắn không buồn để ý tới bàn tay chảy máu, lập tức sai người mang thuốc xổ tới, ép ta nuốt xuống.
Ta nôn thốc nôn tháo, ngã sõng soài trên đất như một đống bùn nhão, không kìm được bật cười chế giễu.
"Cốt khí của Lãnh gia chính là việc ngươi chẳng buồn điều tra đã nhận định ta hại Lãnh Tố Tâm, rồi đuổi thẳng tay muội ruột của mình ra khỏi nhà?"
Lãnh Thanh Dương tái mặt, cứng họng không đáp.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Một tiểu thái giám vận y phục xanh vội vã chạy vào, hướng về phía Tống Hoài Ân hành lễ: "Cửu Thiên Tuế! Thái tử điện hạ lệnh cho ngài đưa phế phi họ Lãnh vào cung thẩm vấn, Tố Tâm cô nương… mất tích rồi!"
Tống Hoài Ân và Lãnh Thanh Dương đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt tức giận trừng ta.
"Chả trách ngươi cứ năm lần bảy lượt làm trò tìm c.h.ế.t trước mặt bọn ta! Thì ra là để che giấu tội lỗi! Ngươi lại giấu Tố Tâm ở đâu? Lại định làm gì nàng ấy?"
Ta nào biết Lãnh Tố Tâm lại mất tích, nhưng đây đúng là cơ hội tốt nhất để rời khỏi đây.
Bọn họ yêu Lãnh Tố Tâm như mạng, có khi sẽ mất đi lý trí rồi… giết ta cũng nên.
Thấy ta im lặng, bọn họ lập tức áp giải ta vào cung.
Thái tử Lý Vân Trạch vừa gặp ta đã chẳng buồn nhiều lời, lập tức bóp cằm ta, gằn giọng: "Tố Tâm đâu?"
Ta ngước mắt lên, đối diện với người từng là phu quân của ta ở thế giới này, trong lòng trào dâng hối hận.
Năm đó, dưới đáy thung lũng, ta tình cờ gặp Lý Vân Trạch đang bị truy sát. Ta đã giấu hắn trong sơn động, còn mạo hiểm đánh lạc hướng truy binh giúp hắn.
Lúc ấy, ta vừa bị Lãnh Tố Tâm cướp mất hôn ước, vị thiếu tướng quân thanh mai trúc mã của ta cũng đoạn tuyệt, từ hôn, khiến ta trở thành trò cười của cả kinh thành.
Lý Vân Trạch biết chuyện, liền nguyện lấy thân báo đáp, phong ta làm Thái tử phi.
Hắn nói, hắn đối với ta không chỉ là báo ân, mà còn là rung động thật sự.
Thế nhưng, từ khi Lãnh Tố Tâm xuất hiện, ánh mắt Lý Vân Trạch luôn vô thức bị nàng ta thu hút.
Họ cùng nhau ngắm trăng đánh cờ, hàn huyên tâm sự, dường như chẳng còn chỗ cho ta tồn tại.
Khi Lãnh Tố Tâm mất tích, Lý Vân Trạch – người vốn đối với ta dịu dàng chu đáo – lần đầu tiên ra tay nghiêm khắc. Khi thước roi quật xuống bụng ta, máu đã chảy tràn đầy đất.
Chỉ khi đó, ta mới biết, trong bụng mình có một sinh linh chưa tròn tháng, đã cứ thế mất đi.
Thấy ta không trả lời, trong mắt Lý Vân Trạch lóe lên sát ý.
"Xem ra, không cho ngươi chút nếm trải, ngươi sẽ không chịu mở miệng."
Hắn sai người mang đến đủ loại hình cụ, chuẩn bị tra tấn ta để bức cung.
Tống Hoài Ân đích thân thi hành, còn Lãnh Thanh Dương ép ta nuốt một viên thuốc khiến ta luôn tỉnh táo, đồng thời khuếch đại cảm giác đau đớn.
Ta bắt đầu hoảng sợ.
Ta muốn c.h.ế.t, nhưng không muốn chịu khổ trước khi c.h.ế.t!
Ta liều mạng giãy giụa, nhưng roi da đã quất mạnh xuống lưng ta.
Cơn đau tức thì lan khắp tứ chi, ta run rẩy môi, đến cả sức kêu lên cũng chẳng còn.
"G.i.ế.t ta đi..."
Lý Vân Trạch thấy ta cứng đầu không đổi, nhếch môi cười lạnh.
"Ngươi tưởng, Cô sẽ mềm lòng? Hỏi lại lần nữa, Tố Tâm đâu?"
Ta tái nhợt ngẩng đầu, nở nụ cười đắc ý: "Lãnh Tố Tâm à? Ta giết nàng ta rồi! Các ngươi không phải đều yêu nàng ta nhất sao? Tới đây, g.i.ế.t ta báo thù cho nàng ta đi!"
Mắt Lý Vân Trạch đỏ ngầu vì giận, đột ngột rút trường kiếm bên hông, đâm thẳng vào tim ta.
Khi ý thức dần tiêu tán, ta mơ hồ nghe được giọng nói của Lãnh Tố Tâm vang lên ngoài điện.
"Mọi người đều có mặt rồi, cùng nhau đón Tết đoàn viên nào! A… Sao lại có nhiều máu thế này…”