Nước sông lạnh thấu xương, ta không hề vùng vẫy, để mặc bản thân dần dần chìm xuống.
Sắp về nhà rồi, không biết năm nay cha mẹ mua bánh trung thu vị gì nhỉ?
Trong màn đêm tăm tối, có một bàn tay siết chặt cổ tay ta, dùng sức kéo ta lên khỏi mặt nước.
"Lãnh Thanh Nguyệt! Ngươi lại phát điên cái gì vậy?!”
Ta mở mắt, trông thấy kẻ vừa rồi vẫn còn ung dung bình thản—Cửu Thiên Tuế, toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, không ngừng ho sặc sụa, đôi mắt hằn đỏ trừng ta chằm chằm.
"Ngươi tưởng giả vờ tìm chết là có thể xóa đi tổn thương ngươi đã gây ra cho Tố Tâm sao?"
Ta bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt cất lời: “Vậy cứ để ta c.h.ế.t thật đi, không phải đúng như ngươi mong muốn?”
Dường như không ngờ ta sẽ nói vậy, mắt Tống Hoài Ân lập tức đỏ lên vì giận dữ.
“Tố Tâm vừa trở về, ta chỉ không muốn nàng ấy phiền lòng vì ngươi.”
Nhìn hốc mắt ửng đỏ của Tống Hoài Ân, ta chợt nhớ về ngày xưa—khi gia tộc Tống thị vừa chịu tội, Tống Hoài Ân bị người đời phỉ nhổ.
Thân thể hắn vốn yếu, tâm tư lại nặng nề, mỗi khi chịu ủy khuất dù không lên tiếng nhưng đuôi mắt luôn đỏ hoe, chỉ khi được ta an ủi mới có thể nguôi ngoai.
Nhưng hiện giờ, hắn có gì mà phải ủy khuất?
Bốn năm nay, chính hắn là người không ngừng ra lệnh cho đám thái giám, cung nữ đến nhục mạ ta.
Xem ra muốn c.h.ế.t ở đây là không thể rồi, ta nhặt bọc hành lý dưới đất lên, chuẩn bị quay về nhà.
Nhưng vừa xoay người, Tống Hoài Ân liền giữ chặt cổ tay ta, từng bước bám sát phía sau.
“Ngươi luôn quỷ kế đa đoan, nếu ta không trông chừng, ai biết dọc đường ngươi lại bày trò gì nữa? Chờ giao ngươi cho Lãnh thái y xong, ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa.”
Bước chân ta khựng lại. Ở thế giới này, người căm hận ta nhất chính là ca ca ruột của ta—Lãnh Thanh Dương.
Vậy nên khi bị trục xuất khỏi cung, ta thậm chí không nghĩ đến việc trở về Lãnh gia thêm một lần nào nữa.
Nhưng giờ xem ra, chỉ khi về đó ta mới có thêm cơ hội rời khỏi thế giới này.
Vào đến đại môn Lãnh gia, gia nô bận rộn quét dọn viện của Lãnh Tố Tâm, sân trước trồng đầy cây hoa trúc đào mà nàng ta yêu thích.
Lãnh Thanh Dương cầm chiếc đèn hoa hình thỏ, vừa cười nói vui vẻ vừa chuẩn bị ra ngoài. Nhưng khi thấy ta, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt.
“Ngươi còn mặt mũi quay về? Ta tưởng ngươi đã c.h.ế.t trong cung từ lâu rồi.”
Ta sững sờ đứng yên, bất giác nhớ lại ngày trước, ca ca ta không phải như vậy.
Ta và Lãnh Thanh Dương từ nhỏ đã mất song thân, chỉ có huynh muội nương tựa lẫn nhau, là thân nhân duy nhất của nhau.
Lãnh gia đời đời hành y, Lãnh Thanh Dương quyết tâm vào Thái y viện, còn ta lên núi hái thuốc, tích cóp lộ phí cho hắn vào kinh.
Trời mưa đường trơn, ta vì hái một gốc linh chi nghìn năm mà trượt chân ngã gãy chân.
Đó là lần đầu tiên ta thấy vị huynh trưởng ôn hòa của mình nổi giận, hắn chạy đến mức rơi mất một chiếc giày, ôm chặt ta khóc lóc, nói rằng dù có từ bỏ cơ hội vào kinh, hắn cũng không thể mất đi muội muội này.
Hắn nói, nếu không có ta, hắn cũng không còn nhà, mọi thứ của hắn đều trở nên vô nghĩa.
Nhưng từ khi thu nhận Lãnh Tố Tâm, trong lòng ca ca ta không còn chỉ có mình ta nữa.
Lãnh Tố Tâm thân thể yếu nhược, huynh trưởng liền lấy hết đan dược ta khổ công luyện chế nhiều năm—dự định bán đi đổi lộ phí cho hắn—để đem cho nàng ta uống.
Thế nhưng Lãnh Tố Tâm sợ đắng, liền lén nhổ thuốc đi.
Ta chỉ vừa thấy qua, tiện miệng nhắc nhở vài câu, đã bị Lãnh Thanh Dương quở trách tham lam tiền bạc.
“Lãnh Thanh Nguyệt, chẳng lẽ trong mắt ngươi, đống thuốc kia còn quý hơn cả mạng của Tố Tâm sao?”
Sau này, khi Lãnh Tố Tâm bỏ trốn, ta bị Lãnh Thanh Dương phế bỏ ngón tay, trục xuất khỏi gia phả Lạnh thị.
“Kẻ tâm địa độc ác như ngươi, không xứng học y thuật của Lãnh gia! Từ nay về sau, ta không còn muội muội như ngươi nữa!”
Từ đó, đôi tay ta dù đã khổ luyện hơn mười năm cũng chẳng thể thi châm được nữa, ngay cả khi giặt quần áo trong lãnh cung cũng chậm hơn người khác rất nhiều, chịu đủ khinh bỉ.
Tống Hoài Ân trầm mặc, sắc mặt thoáng chút kỳ lạ, do dự mở miệng: “Tố Tâm đã trở lại, Thái tử điện hạ giải tán hết thảy thiếp thất, nàng dường như không chịu nổi, vừa rồi đã hai lần tự vẫn trước mặt ta.”
Lãnh Thanh Dương cau mày: “Mấy chiêu ba khóc hai nháo của phụ nhân mà thôi, Tống đại nhân thiên tư trác tuyệt, sao có thể bị nàng ta lừa gạt? Ta là người hiểu rõ Lãnh Thanh Nguyệt nhất, nàng ta loại người này, sao có thể cam tâm đi c.h.ế.t?”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Hoài Ân mới dịu đi phần nào, hắn khẽ lắc đầu, cười giễu, dường như cũng hối hận vì vừa rồi đã thất thố trước mặt ta.
Lãnh Thanh Dương chỉ vào chiếc đèn con thỏ trong tay, khinh miệt nhìn ta: “Ta phải vào cung đưa đèn cho Tố Tâm, không có thời gian lo cho ngươi. Trước khi ta trở về, tốt nhất là ngươi đã rời khỏi nơi này...”
Lời còn chưa dứt, ta bứt một chiếc lá trúc đào bên cạnh, bỏ vào miệng.
Sắc mặt Lãnh Thanh Dương lập tức đại biến.