Trong yến hội Trung thu, thái tử vì bạch nguyệt quang mà giải tán tất cả cơ thiếp.  

Những người khác đều vui vẻ cầm bạc về nhà đoàn viên, chỉ có ta không nơi để đi, đành tìm một dải lụa trắng, tự tr.e.o cổ trước cửa lãnh cung.  

Xuyên thai đến thế giới này, ta đã nỗ lực công lược bốn nam chính suốt hai mươi mốt năm, vậy mà đến người cuối cùng cũng thất bại.  

Hệ thống nói, chỉ cần thân thể này c.h.ế.t đi, ta có thể về nhà đoàn tụ với người thân. Trước khi ý thức tan rã, dường như ta nghe thấy có ai đó tuyệt vọng gào lên gọi tên ta.  

Xà ngang trước cửa lãnh cung không quá cao, ta kê hai chậu giặt đồ, cuối cùng cũng có thể treo mình lên đó.  

Sắp được về nhà rồi! Ta nóng lòng muốn gặp lại gia đình, liền đạp mạnh một cái, cảm giác nghẹt thở dữ dội lập tức siết chặt cổ họng. Ý thức ngày càng mơ hồ, tiếng nhạc vui vẻ trong cung cũng xa dần, những ký ức ta từng trải qua nơi này tựa như một thước phim tua nhanh lướt qua trong đầu.  

Ta đã ở Đại Ngụy hai mươi mốt năm, có bốn mục tiêu công lược. Chỉ cần có được hảo cảm tuyệt đối của một trong số họ, ta sẽ có thể chữa khỏi bệnh nan y ở thế giới cũ.  

Bốn người đó ai cũng là trụ cột triều đình, thiên chi kiêu tử, nhưng vì nữ chính mà hận ta đến tận xương tuỷ, hận không thể thấy ta c.h.ế.t.  

Cuối cùng, hệ thống phán định nhiệm vụ thất bại, ta cũng như mong muốn của bọn họ—phải rời khỏi nơi này.  

Lờ mờ trong cơn hôn mê, ta nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Một chậu nước lạnh bất thình lình tạt xuống đầu, ta bị kích thích đến ho sặc sụa.  

Ngẩng lên nhìn, một nam nhân mặc quan bào màu tím dành cho hoạn quan đang nhẹ nhàng lần chuỗi phật châu, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm ta.  

Gương mặt ấy quen thuộc đến mức khiến ta theo bản năng thốt lên. 

"Hoài Ân?"  

Vừa gọi xong, ta lập tức hối hận. Quả nhiên, sau khi nghe ta gọi tên mình, nam nhân trước mặt liền nhíu mày đầy chán ghét.  

"Đừng gọi tên ta, ngươi không xứng!"  

Nam nhân lạnh lùng trước mặt là Cửu thiên tuế quyền khuynh triều dã, cũng là một trong những mục tiêu công lược của ta—Tống Hoài Ân.  

Năm đó, khi cả gia tộc hắn bị diệt môn, ta đã liều mạng đào hắn từ đống xác c.h.ế.t ra, mang về nhà tự mình chăm sóc suốt nửa năm.  

Khi ấy, Tống Hoài Ân vừa mất toàn bộ người thân, tựa như một con thú nhỏ bị thương, luôn kháng cự sự tiếp cận của ta.  

Ta từng bước tiến vào trái tim hắn, dìu hắn vượt qua những tổn thương, giúp hắn không còn làm hại chính mình. Hắn thề phải rửa sạch oan khuất cho gia tộc, không tiếc ẩn nhẫn vào cung, từng bước trèo lên cao, cuối cùng nắm giữ quyền lực khuynh đảo triều cương.  

Những lần vào sinh ra tử, ta đã chứng kiến hắn thê lương đến nhường nào, cũng từng là người hắn tin tưởng nhất.  

Chỉ tiếc, đó đã là chuyện của bốn năm trước.  

Đêm Trung thu bốn năm trước, ta và thái tử thành thân, mọi người đều đến chúc mừng, ngay cả hệ thống cũng cho rằng ta sắp công lược thành công.  

Nhưng nữ chính của thế giới này—Lãnh Tố Tâm—lại để lại một phong thư rồi bỏ đi.  

Trong thư, nàng ta khóc cạn nước mắt viết rằng chính ta đã lừa nàng ta đến miếu hoang, khiến nàng ta bị ăn mày làm nhục.  

Nàng ta không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người, chỉ có thể rời đi, cô độc suốt quãng đời còn lại.  

Ca ca ruột của ta đuổi ta ra khỏi nhà, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ.  

Thái tử phế bỏ chức thái tử phi của ta, giáng xuống làm thiếp thất trong Đông cung.  

Tống Hoài Ân thì lợi dụng thân phận tổng quản nội cung, đưa ta vào lãnh cung, bắt ta ngày ngày giặt giũ y phục cho thái giám.  

"Tố Tâm không biết đang lưu lạc khổ sở nơi nào, còn loại nữ nhân lòng dạ rắn rết như ngươi, nên dùng nửa đời còn lại để chuộc tội!"  

Bốn năm bị giam trong lãnh cung, ta chịu đủ mọi tủi nhục, đã dùng đủ mọi cách nhưng không ai tin ta trong sạch.  

Hiện giờ, Lãnh Tố Tâm đã trở về, thái tử quyết tâm cùng nàng ta trọn đời trọn kiếp, ngay cả lãnh cung cũng không còn chỗ cho ta dung thân.  

Vậy nên, hệ thống phán định ta thất bại, ta chỉ có thể mau chóng tự sát để trở về nhà, tận hưởng những ngày cuối đời.  

Tống Hoài Ân ra lệnh cho hai tiểu thái giám giữ chặt hai bên, nhìn thấy vết hằn trên cổ ta, ánh mắt hắn xẹt qua một tia châm chọc.  

"Sân khấu còn chưa dựng xong, ngươi đã vội nhập diễn. Muốn c.h.ế.t? Chỗ này không đúng, lãnh cung quá hẻo lánh, chẳng ai xem được trò diễn của ngươi đâu."  

Ta nở một nụ cười khổ. Hắn cho rằng ta giả vờ tìm c.h.ế.t?  

"Tống đại nhân, nếu lãnh cung hẻo lánh như vậy, sao ngài lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là cố ý tới thăm ta?"  

Sắc mặt Tống Hoài Ân khựng lại trong chốc lát, sau đó cười lạnh: "Tố Tâm đã trở về, ta không muốn để ngươi quấy nhiễu ngày đoàn viên của nàng ấy. Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa một chút."  

Hắn ra lệnh ném ta ra khỏi cung, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ như thể đang nhìn thứ dơ bẩn nhất trên đời.  

"Ra khỏi cung rồi, ngươi nghĩ ta còn bận tâm đến sống c.h.ế.t của ngươi?"  

Ta ngẩng đầu, rạng rỡ nở một nụ cười.  

"Vậy thì còn gì tốt hơn? Ta sắp được về nhà rồi!"  

Ta chẳng mang theo gì, chạy thẳng đến cầu đá ngoài hoàng thành rồi nhảy xuống.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play