Kiếm của Lý Vân Trạch rất sắc bén, dù hắn đã thu lại lực đạo vào phút cuối, nhưng lưỡi kiếm vẫn cắm sâu vào da thịt ta hơn hai tấc.
Vì đã uống thuốc đặc chế từ trước, cơn đau trên cơ thể ta so với người thường càng thêm dữ dội.
Máu từ từ chảy xuống, ta kiệt sức ngã vào vũng máu.
Cố chịu thêm chút nữa thôi… ta sẽ được về nhà rồi!
Đông Cung lập tức rối loạn, tất cả mọi người đều vây quanh ta. Ta cảm nhận được có người đang xé vải trên y phục để cầm máu cho ta.
“Lãnh Thanh Nguyệt, ngươi không được nhắm mắt lại!”
Trong cơn choáng váng, ta dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó phong sương đầy mặt, vội vã gọi tên ta.
“Lục Chiêu…”
Hai chữ này vừa thốt ra, bao ký ức thuở thiếu thời bỗng cuồn cuộn ùa về.
Lục gia và Lạnh gia vốn là thế giao. Lúc ta và Lãnh Thanh Dương mới đặt chân đến kinh thành, chính là tá túc tại Lục phủ.
Hồi đó, Lục Chiêu cầm trong tay một cây thương tua đỏ, không sợ trời, chẳng sợ đất. Lần đầu gặp ta, hắn vung thương một nhát, khéo léo gạt xuống dải buộc tóc của ta.
Mái tóc ta xõa tung, khiến hắn lần đầu tiên đỏ mặt, ấp úng nói: “Muội muội này… nhìn quen quen.”
Ta thấy hắn thật buồn cười, liền cột dải buộc tóc lên thương đỏ của hắn.
“Tiểu thiếu gia chưa từng nghe qua sao? Tóc của nữ tử không thể tùy tiện chạm vào, động vào rồi thì phải chịu trách nhiệm cả đời.”
Lục Chiêu im lặng hồi lâu, ta cứ ngỡ hắn bị ta trêu đến ngượng ngùng, không ngờ lại nghe hắn khẽ đáp một tiếng:
“Ta chịu trách nhiệm là được.”
Từ đó, trên lưng ngựa dưới chân tường, thanh mai trúc mã, ta và Lục Chiêu thuận theo tự nhiên mà hứa hẹn một đời, lập hôn ước.
Hắn cũng là một trong những mục tiêu ta phải chinh phục. Chỉ cần ta thành thân với hắn, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng, từ khi Lãnh Tố Tâm xuất hiện, toàn bộ sự chú ý của Lục Chiêu đều bị nàng ta cuốn lấy.
“Tố Tâm yếu đuối hơn muội, ta chỉ xem nàng ấy như muội muội thôi.”
“Sao muội lại ngang ngược như vậy? Tố Tâm sẽ không tùy hứng gây sự như muội đâu!”
“Thanh Nguyệt, muội giải thích thế nào đây? Ta chưa từng thấy nữ nhân nào lại đố kỵ chính muội muội ruột của mình như vậy!”
Ngày hắn đưa ra yêu cầu từ hôn, ta không khóc, không làm loạn, chỉ lặng lẽ thu lại hôn thư.
Sau đó, ta được định hôn với Thái tử. Lãnh Tố Tâm lại vứt bỏ Lục Chiêu, chen ngang giữa ta và Thái tử.
Rồi đến khi nàng ta mất tích, Lục Chiêu lĩnh binh trấn thủ biên cương, từ đó một đi không trở lại. Trong lòng ta, từ giây phút ấy, đã không còn hình bóng thiếu niên năm nào.
Hôm nay thực sự là một đêm đoàn viên. Những nam nhân ta từng chinh phục đều tề tựu một chỗ, ngay cả thiếu tướng quân từng vứt bỏ ta cũng quay về.
Thế nhưng, ta đã không còn hứng thú cùng bọn họ dây dưa nữa.
Hiện tại, ta chỉ muốn về nhà.
Vậy mà, khi ta lần nữa tỉnh lại, vẫn thấy bản thân nằm trong thiên điện của Đông Cung.
Miệng ta phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt. Lãnh Thanh Dương vậy mà lại nỡ đem viên Cửu U Bảo Hoàn Mệnh mà hắn cất giữ bấy lâu cho ta uống.
Hắn đã băng bó vết thương trên người ta cẩn thận. Thấy ta tỉnh lại, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng: “Người Lãnh gia chúng ta khác với người thường, tim nằm lệch đi vài phân. Nếu không phải Thái tử điện hạ kịp thời thu tay, không ai có thể cứu được ngươi. Nếu đã không biết tung tích của Tố Tâm, tại sao không nói sớm, lại cứ phải khiến mọi người sốt ruột?”
Những kẻ khác cũng đồng tình, lời lẽ đầy rẫy sự trách móc.
Lãnh Tố Tâm nấp sau lưng Thái tử, vẻ mặt vô tội: “Muội chỉ muốn tự tay làm một đĩa bánh trung thu để tặng mọi người một niềm vui bất ngờ. Không ngờ tỷ tỷ lại không chịu giải thích, thế mà lỗi lại đổ lên đầu muội.”
Ta cười lạnh: “Nói rõ cái gì? Giải thích cái gì? Nói rằng ta chưa từng sai người vấy bẩn Lãnh Tố Tâm? Rằng ta không hề ép nàng ta bỏ đi? Rằng tất cả chỉ là do nàng ta vu oan hãm hại ta? Nhưng bốn năm qua, ta đã nói vô số lần rồi, có ai tin ta?”