Mùa đông năm nay ở Bình Ninh thành lạnh đến lạ thường, tuyết lớn ào ào rơi suốt mười ngày nay, từ cửa sổ chạm trổ trong phòng nhìn ra, khắp trời đất chỉ còn lại một màu trắng xóa.

Trời lạnh đến mức hơi thở cũng có thể hóa thành băng.

Tuy nói tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa, nhưng tuyết rơi quá nhiều, quá lâu như thế này, không khỏi khiến người ta lo lắng liệu có dẫn đến thiên tai gây họa cho con người hay không. 

Mà ta vốn sợ nóng, ghét lạnh, lúc này liền quấn chặt áo choàng trên người, ôm lò sưởi, ngồi sát lò than, không muốn động đậy dù chỉ một chút. 

Lộng Xảo lại là người không thể ngồi yên, mấy ngày nay dẫn theo mấy tiểu nha hoàn hết lau bàn lại quét tuyết, nếu không phải bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, e rằng nàng ấy còn muốn tháo cả mái nhà xuống để lau chùi ba lần. 

Lúc này rảnh rỗi, vừa mới ngồi yên được một chút, nàng ta lại một mình chạy đi lôi mấy rương hòm ta mang theo khi xuất giá ra, bày ra giữa phòng để kiểm kê, sắp xếp lại.

Nói là không yên tâm để người khác làm, phải tự tay mình mới được, có ngăn cũng ngăn không được. Ta thấy nàng ấy làm hăng say, liền để mặc nàng ấy vậy.

Trước đây ta rất thích sưu tầm những vật lạ hiếm có, lớn nhỏ đều không nỡ bỏ, tích góp đến nay đã chất thành bảy, tám rương lớn nhỏ, ngay cả ta cũng không nhớ rõ trong đó có những thứ gì.

Nhiều đồ thế này, chỉ nhìn thôi đã thấy nhức đầu, nhưng Lộng Xảo lại thu dọn gọn gàng đâu vào đấy.

Khi ta đang ôm lò sưởi tay, sưởi ấm bên lò than đến mức buồn ngủ, Lộng Xảo bỗng nhẹ tay nhẹ chân chạy đi đóng cửa lại, sau đó xoay người lục lọi trong đống đồ hồi môn, lấy ra một bức tranh cuộn, chạy đến bên ta, vừa đưa ta vừa ghé sát vào tai ta nhỏ giọng nói: “Cô nương, người mau nhìn cái này.”

Ta nhận lấy, mở ra, hóa ra là một bức họa.

Người trong tranh, giữa chân mày còn vương nét ngây ngô thời niên thiếu, nhưng lại có đôi mi dài thẳng, mắt sáng như sao, ánh mắt kiên nghị, mặc một thân chiến giáp đen tuyền, bên hông đeo bảo kiếm Xích Huyết, chân mang ủng đen, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, trầm tĩnh nhìn về phía trước, trông như một thiếu tướng quân hăng hái, phong lưu.

Lúc này ta mới đột nhiên nhớ ra, có lẽ đây là bức họa ta vẽ ba năm trước, người trong tranh chính là Cố Thanh Tiêu.

Chỉ là khi ấy hắn vẫn chưa từng ra chiến trường, chỉ là một thiếu niên còn non nớt, người trong tranh đúng là hắn, nhưng bộ chiến giáp lại là ta tìm tòi đủ kiểu dáng mà phỏng theo vẽ nên.

Hồi đó, các khuê tú đều thích tặng khăn tay, túi thơm tự tay thêu cho người trong lòng, nhưng ta từ nhỏ đã không giỏi nữ công, liền chuyển hướng, một lòng vùi đầu vào hội họa, khổ công tìm danh sư khắp nơi, miệt mài học hỏi suốt mấy năm, cuối cùng cũng có chút thành tựu. 

Ngay khi đó, ta thắp đèn suốt mấy ngày liền, dốc sức vẽ bức chân dung Cố Thanh Tiêu, nhưng thế nào cũng không hài lòng, trong lòng cảm thấy dù vẽ thế nào cũng không thể lột tả được một phần vạn thần thái của hắn, cứ thế vẽ rồi xé, xé rồi lại vẽ, cuối cùng mới có được bức họa này.

Thế nhưng, khi ta ôm bức tranh tràn đầy vui sướng đi tìm hắn ở phủ tướng quân, mới biết hắn vừa nhập ngũ, từ đó bức tranh này không còn cơ hội để tặng đi, bị chôn vùi dưới đáy rương, đến mức ngay cả ta cũng quên mất.

Lộng Xảo đứng bên cạnh, mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng khuyên: “Cô nương, bức tranh này phải xử lý thế nào đây? Hiện tại người đã thành thân cùng cô gia, nếu để người khác nhìn thấy bức họa này, e rằng sẽ gây ra điều tiếng không hay...”

Ta đưa tay khẽ vuốt lên tranh, dưới đầu ngón tay là từng nét vẽ mà ta đã từng dốc lòng và tâm huyết, thật đáng tiếc.

Ta vừa định bảo Lộng Xảo đem đi đốt, lại nghe thấy nha hoàn bên ngoài tới bẩm báo: "Cố Thanh Tiêu đến thăm."  

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.  

Hôm nay vì Tam phu nhân của thành chủ Bình Ninh bị nhiễm phong hàn, sáng sớm liền sai người đến mời Ôn Hành đến phủ thành chủ chẩn bệnh, lúc này Cố Thanh Tiêu lại đến thăm, ta đành dẫn theo Lộng Xảo ra ngoài tiếp đón.  

Chỉ là vừa đến trước cửa chính, lại nghe bên trong truyền ra một tiếng kinh hô của nha hoàn.  

Ta vội bước nhanh vào sảnh, chỉ thấy Cố Thanh Tiêu vừa từ ghế ngồi bật dậy, trên bộ trường bào gấm đen thêu hoa văn của hắn dính một nửa chén trà nóng, nước trà nhỏ xuống từ vạt áo, từng giọt tí tách lăn dài, hơi nóng từ trà bốc lên, tạo thành một lớp sương mờ trên y phục, mà nha hoàn đứng bên cạnh đã gấp đến mức nước mắt lưng tròng.  

"Tiêu ca ca, huynh có bị bỏng không?" Ta vội vàng tiến lên, xác nhận hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.  

"Tiểu nha đầu tay chân vụng về, huynh đừng trách, trời lạnh thế này, áo ướt mà mặc trên người e rằng sẽ bị nhiễm lạnh." Ta suy nghĩ một lát, mặc kệ Cố Thanh Tiêu có từ chối hay không, liền quay đầu dặn dò Lộng Xảo.

"Ta nhớ lần trước ta cùng muội ra phố mua một chiếc áo bào trắng thêu trúc bạc cho A Hành, hình như huynh ấy vẫn chưa mặc qua lần nào, muội còn nhớ để ở đâu không? Mau đưa Cố công tử xuống thay đi, kẻo nhiễm phong hàn."  

Nửa khắc sau, Cố Thanh Tiêu thay y phục xong, theo Lộng Xảo quay lại đại sảnh.  

Bộ áo bào này vốn được đặt may theo số đo của Ôn Hành, nhưng Cố Thanh Tiêu mặc vào cũng khá vừa vặn, chỉ là hoa văn trúc bạc trên nền áo trắng dường như hợp với phong thái thư sinh của Ôn Hành hơn.  

Lúc nãy chuyện gấp, ta không nghĩ nhiều, hiện giờ hai người họ đứng dưới sảnh, ta bỗng có chút ngượng ngùng, chỉ có thể liên tục nhấp trà để che giấu.  

Cố Thanh Tiêu lại vẫn như trước, cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn quanh rồi mở miệng hỏi: “Sao không thấy A Hành?”

"Huynh ấy sáng nay đến phủ thành chủ chẩn bệnh, giờ vẫn chưa về." Cố Thanh Tiêu một mình đến thăm, ta cũng thấy lạ, liền hỏi: "Nhưng sao A Vân tẩu tẩu không đi cùng huynh?"  

"A Vân bận quân vụ nên đã đi trước. À, suýt nữa quên mất chuyện chính." Cố Thanh Tiêu vỗ trán, như vừa sực nhớ ra điều gì.  

“Tiều Tiều, lần này ta đến là để bù lại qua mừng hôn sự của muội và A Hành.” Vừa nói, Cố Thanh Tiêu vừa đưa hai hộp gấm cho Lộng Xảo.  

“Bên trong có một chiếc răng hổ và một khóa trường mệnh. Ta nhớ trước kia muội từng nói muốn có một chiếc răng hổ, chỉ tiếc là chưa gặp được hổ, nhưng lại vô tình giết được một con lang vương. Nghe nói đeo răng sói có thể trừ tà, ta liền sai người làm sạch, xuyên lỗ, rồi chế thành mặt dây.”  

Nói xong về răng sói, khi nhắc đến khóa trường mệnh, sắc mặt Cố Thanh Tiêu mềm mại hơn hẳn, khóe môi vô thức vương một nét cười ôn hòa: “Còn chiếc khóa trường mệnh này là tấm lòng của A Vân, dù bây giờ muội và A Hành chưa cần dùng đến, nhưng sau này có thể để cho tiểu ngoại sanh hoặc tiểu ngoại sanh nữ của ta đeo, ha ha ha ha.”  

Chuyện răng hổ, chẳng qua chỉ là khi nhỏ ta ngưỡng mộ Võ Tòng đánh hổ nên mới buột miệng nói với Cố Thanh Tiêu, thực ra sau đó ta đã sớm quên mất.  

Từ tay Lộng Xảo nhận lấy hộp gấm đựng khóa trường mệnh, vừa mở ra, đập vào mắt là một chiếc khóa trường mệnh cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, toàn thân ánh bạc, bề mặt được khảm ngọc phỉ thúy với bốn chữ "Tuế tuế bình an", bốn góc có ba lỗ nhỏ, xuyên qua là ba chiếc chuông bạc tinh xảo, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu.  

So với răng hổ xâu bằng bát bảo, ta lại càng thích chiếc khóa trường mệnh nhỏ nhắn này hơn, không kìm được mà mỉm cười, hướng về phía Cố Thanh Tiêu mà nói lời cảm tạ: "Ca ca, tẩu tẩu có lòng rồi, phiền huynh thay ta cảm ơn A Vân tẩu tẩu nhé."  

Dù sao khi Cố Thanh Tiêu thành thân, ta còn chưa kịp đến, chỉ có Lộng Xảo thay ta lo liệu chu toàn, hỏi ý kiến ta rồi mới chọn một chiếc ngọc như ý làm lễ mừng cưới.  

Hàn huyên đôi ba câu, Cố Thanh Tiêu đứng dậy cáo từ, ta cũng đành dẫn theo Lộng Xảo tiễn hắn ra tận cửa, lại tình cờ gặp Ôn Hành vừa mới trở về sau khi chẩn bệnh.  

“A Hành, sao bây giờ mới về?” Cố Thanh Tiêu cười sảng khoái, vung tay vỗ mạnh lên vai Ôn Hành, thân thiết như bằng hữu lâu năm.  

Tuyết trên đường vừa mới được quét sạch chưa bao lâu, giờ lại bị từng đợt tuyết rơi phủ thêm một tầng dày.  

Hôm nay, Ôn Hành khoác trên mình một bộ trường bào màu nguyệt bạch thêu mây, bên ngoài phủ áo choàng lông trắng, dáng vẻ thong dong, bên hông là ngọc bội uyên ương bằng dương chi bạch ngọc, thấp thoáng theo từng bước chân. Đứng giữa khung cảnh tuyết trắng mênh mông, tấm ô trong tay che khuất nửa khuôn mặt, lại càng khiến dáng hình của chàng tựa như tiên nhân bước ra từ trong tranh.  

Khoảnh khắc trông thấy Cố Thanh Tiêu, chàng hơi khựng lại, ánh mắt ôn hòa thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn về phía ta.  

Ta khẽ mỉm cười, tiến lên một bước, dịu giọng giải thích: “Hôm nay Cố ca ca tới là để tặng quà mừng hôn lễ của chúng ta.”  

Nghe vậy, Ôn Hành ban đầu vẫn dịu dàng cười với ta, sau đó xoay sang nhìn Cố Thanh Tiêu, định đưa tay hành lễ. Nhưng khi ánh mắt chàng lướt qua vạt áo trắng thêu trúc bạc của Cố Thanh Tiêu, nụ cười nơi khóe môi bỗng chốc cứng lại.  

Ta vừa định nhìn kỹ thì chàng đã lập tức khôi phục dáng vẻ như thường, ôn hòa chào hỏi Cố Thanh Tiêu, chỉ là nụ cười ấy lại mang theo một chút lạnh nhạt xa cách khó nhận ra.  

Ôn Hành dường như…không vui?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play