Qua hơn một tháng, thời tiết dần trở lạnh, cuối cùng đến đêm giao thừa, tuyết nhỏ cũng bắt đầu rơi.
Cũng chính vào ngày này, giữa chốn phố phường náo nhiệt, sau nửa năm, ta lại lần nữa gặp được Cố Thanh Tiêu.
Khi đó, Ôn Hành đang cúi đầu, môi khẽ cong, nghiêm túc thắt dây áo choàng lông thỏ cho ta, còn ta thì liên tục giục hắn, chỉ mong mau chóng đến mua bánh nhân đường ở phía trước.
Đúng lúc này, chợt nghe có người gọi tên ta. Theo bản năng quay đầu nhìn theo tiếng gọi, khoảnh khắc trông thấy người đến, ta liền sững sờ, ngay cả nét mặt cũng cứng đờ.
Trong tầm mắt, Cố Thanh Tiêu vừa hưng phấn vẫy tay với ta, vừa nhanh chóng bước đến, bên cạnh hắn còn có một nữ tử vận hồng y, eo đeo roi vàng.
Đó chính là thê tử của hắn, Tứ cô nương Thẩm Vân của phủ Định Bắc hầu.
Nghe đồn, Tứ cô nương Thẩm gia từ nhỏ đã thích múa đao lộng kiếm, say mê binh thư, sau này theo cha và huynh ra trận giết địch nhiều năm. Đến năm mười sáu tuổi, trong trận chiến với Ô Mông, nàng đại thắng trở về, nhờ công phục kích mà lập đại công, sau khi hồi kinh liền được phong làm Thanh Vân tướng quân, thống lĩnh ba trăm nữ tướng kỵ binh.
Giờ đây, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, quả thực là xứng đôi vừa lứa. Cũng phải thôi, chỉ có nữ tử rực rỡ như thái dương, nhanh nhẹn như du long thế này mới xứng sánh vai bên hắn.
Còn về chuyện Cố Thanh Tiêu và Thẩm Vân làm sao quen biết nhau, dân gian đa phần đều truyền tụng rằng đó là một câu chuyện truyền kỳ về thiếu niên tướng quân anh hùng cứu mỹ nhân nơi sa trường, chỉ là mỹ nhân này lại chính là một nữ tướng kiêu hùng.
Dù có nhiều phiên bản khác nhau, nhưng kết cục đều chung một điểm, đó là lang hữu tình, thiếp hữu ý, cuối cùng kết tóc se duyên, bái đường thành thân.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, quá khứ từng trải như trôi nhanh trong đầu, lúc gặp lại, dường như mọi thứ đã đổi thay, cảnh còn người mất.
Cái cảm giác ngại ngùng e thẹn cùng vui sướng khi xưa mỗi lần thấy hắn dường như đã là chuyện của kiếp trước, giờ phút này gặp lại, ta chỉ thấy toàn thân cứng đờ, vừa bối rối vừa xấu hổ.
Nhất là khi Ôn Hành đang ở bên cạnh—ta từng tâm niệm Cố Thanh Tiêu, chuyện đó ngoài ta ra chỉ có hắn biết, đến cả Cố Thanh Tiêu còn chưa từng hay biết. Vậy mà trớ trêu thay, bây giờ Ôn Hành lại trở thành phu quân của ta.
"Tiều Tiều, lâu rồi không gặp, sao trông thấy ta lại lộ ra vẻ mặt thế này? Chẳng lẽ thành thân rồi liền quên luôn vi huynh?" Cố Thanh Tiêu cười sang sảng, tiến lên vỗ nhẹ vào vai ta.
Ta bừng tỉnh như chợt tỉnh mộng.
Bên cạnh, Ôn Hành gần như không để lộ dấu vết mà nắm lấy tay ta, đứng gần thêm một chút, mỉm cười ôn hòa: "A Tiêu, hôm nay huynh có mặt ở đây, hẳn là đã thắng trận trở về?" Dứt lời, hắn liền quay sang khẽ gật đầu mỉm cười với nữ tử đứng cạnh Cố Thanh Tiêu: "Vị này hẳn là đại tẩu?"
Thẩm Vân có chút ngại ngùng, đưa tay xoa mũi, cười gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt phượng sắc bén như khó gần kia tựa hồ băng tan tuyết tan, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo cũng phút chốc hóa thành đáng yêu tinh nghịch.
Cố Thanh Tiêu bật cười lớn, tiến lên khoác vai Ôn Hành, vừa hướng về phía Kim Ngọc tửu lâu cách đó không xa, vừa đáp: "Chưa chưa, hiện giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa hai trận chiến, ta tranh thủ dịp cuối năm đưa A Vân về thăm phụ mẫu và bằng hữu. Lần trước chiến sự gấp gáp, vội vã chia tay, còn chưa kịp uống rượu mừng của đệ và Tiều Tiều. Đúng lúc tình cờ gặp nhau, chi bằng không say không về đi!"
Vì thế sau đó, cục diện bỗng trở thành Cố Thanh Tiêu khoác vai Ôn Hành, Ôn Hành nắm tay ta, còn Thẩm Vân thì mỉm cười nhẹ nhàng đi bên Cố Thanh Tiêu. Một hàng người rầm rộ tiến vào Kim Ngọc tửu lâu.
Trong khi uống rượu, Cố Thanh Tiêu cuối cùng cũng hăng say kể lại chuyện của hắn và Thẩm Vân từ quen biết đến thầm mến rồi kết tóc se duyên.
Quả thực cũng không khác lời đồn là mấy, chỉ là câu chuyện "anh hùng cứu mỹ nhân" lại hóa thành "mỹ nhân cứu anh hùng".
Hồi ấy, trong trận chiến hỗn loạn, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chính Thẩm Vân đã giương cung bắn một mũi tên sượt qua tai Cố Thanh Tiêu, tiễn hồn vị tướng địch đang giơ cao thanh đao muốn bổ xuống hắn, nhờ đó mà hắn mới giữ được mạng.
Trong các câu chuyện truyền kỳ, nếu một thiếu niên tướng quân anh dũng và một nữ tướng quân phong thái không thua kém nam nhi đã gặp gỡ, thì thế nào cũng sẽ viết nên một đoạn tình duyên đáng nhớ.
Sau đó bọn họ từ quen biết mà tiến đến thành đôi, tri kỷ tương giao, tâm đầu ý hợp, khiến ai nhìn vào cũng đều cảm thấy họ sinh ra là để dành cho nhau.
Ta cũng không ngoại lệ.
Nhìn bọn họ, trong lòng dù có chút chua xót, nhưng ta không thể không thừa nhận—Thẩm Vân xứng đáng.
Có lẽ từng có lúc, ta mong mình có thể trở thành một nữ tử như Thẩm Vân, cảm thấy chỉ khi như vậy ta mới có thể đứng ngang hàng với Cố Thanh Tiêu.
Chỉ là, ta rốt cuộc không thể trở thành một nữ tướng tài ba như nàng, từ đầu đến cuối, ta chẳng qua chỉ là nữ nhi của một gia đình thương nhân thường.
Nhưng suy cho cùng, có người đã bù đắp phần thiếu sót ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, thua Thẩm Vân, ta tâm phục khẩu phục.
Nếu đã chẳng thể trở thành Thẩm Vân, vậy thì cứ an phận làm một Lâm Tiều Tiều thật tốt.
Từ khi buông xuống chấp niệm bao lâu nay, cả người ta chợt cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái, bèn nâng chén rượu kính Thẩm Vân một ly. Nàng ấy cũng chẳng hề kiểu cách, cầm chén lên cười tươi mà uống cạn, động tác phóng khoáng, ngay cả phong thái cũng chẳng thua kém đấng nam nhi.
Ta dần dần thấy quý mến Thẩm Vân, bèn ôm vò rượu sán lại gần, cùng nàng ấy chuyện trò gia thất, trong khi hai nam nhân bên cạnh đang không ngừng mời rượu nhau.
Ba chén rồi lại ba chén, cuối cùng Cố Thanh Tiêu là người đầu tiên say đến gục trên bàn, Thẩm Vân vội vàng đỡ lấy hắn. Ôn Hành thì vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không chút men say, chỉ là đôi môi đỏ tựa máu, khiến người ta muốn hôn lên.
Vất vả lắm mới đưa được Cố Thanh Tiêu lên xe ngựa, Thẩm Vân áy náy cười cười, nói lời từ biệt với ta, rồi đưa Cố Thanh Tiêu – người vẫn còn lải nhải đòi uống thêm một chén – rời đi trước.
Ôn Hành nắm lấy tay ta, chậm rãi dắt ta về phủ. Suốt đường đi, hắn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, không nói gì, cũng không có biểu hiện khác thường, nhưng ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ vắng người, hắn đột ngột kéo ta vào, rồi bất ngờ cúi xuống hôn ta, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn chiếm đoạt, vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng.
Nụ hôn bất thình lình ấy khiến ta sững sờ, đến khi hoàn hồn, nhận ra hoàn cảnh của mình thì vội vàng giãy ra.
Nhưng Ôn Hành lại càng ôm ta chặt hơn. Tay trái hắn vòng qua eo ta ghì siết, tay phải đỡ lấy sau gáy, đầu lưỡi thẳng tiến vào miệng ta, nuốt trọn tiếng kêu kinh ngạc chưa kịp thoát ra.
Ta vừa xấu hổ vừa giận dữ. Ban ngày ban mặt, chỉ cách một bức tường đã là phố phường náo nhiệt, nếu bị người khác bắt gặp, ta còn mặt mũi nào mà sống chứ!
Có lẽ vì ta giãy giụa quá mạnh, cuối cùng Ôn Hành cũng dần dần dừng lại, chậm rãi buông ta ra.
Ta xoa xoa cổ có phần mỏi nhừ, định trách hắn vài câu, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy khóe mắt hắn đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn ta đầy hụt hẫng nhưng lại quật cường cắn môi.
Lòng ta chợt mềm nhũn, ta đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
“Ôn Hành, chàng làm sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?”
Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ta một lúc lâu, rồi bất ngờ kéo ta vào lòng, chôn mặt vào hõm cổ ta.
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên da thịt, hơi nhột, ta cảm thấy buồn cười, không biết hắn bỗng dưng làm nũng thế này là vì sao, nhưng cũng không hỏi thêm.
Một lát sau, giọng hắn khẽ khàng vang lên từ hõm cổ ta.
“Tiều Tiều, Cố Thanh Tiêu đã trở về rồi.”
Ta vẫn không hiểu ý hắn.
“Phu nhân, phu nhân…” Hắn thì thào, cánh tay ôm lấy eo ta bất giác siết chặt hơn, “Từ nay về sau, nàng chỉ có thể là của ta.”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi ấy làm ta ngơ ngác. Hắn say rồi sao? Ta cảm thấy buồn cười, chỉ có thể dỗ dành hắn như dỗ trẻ con.
“Phải phải phải, cả đời này đều là của chàng, đâu có ai tranh với chàng đâu? Chàng say rồi phải không? Chúng ta về nhà nhé, chàng còn đi nổi không? Có cần ta đỡ chàng không?”
…
Nửa đêm, trời lạnh rét mướt, ta lại bị nóng mà tỉnh giấc.
Nhẫn nhịn suốt một hồi lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng đạp người đang ôm ta chặt cứng xuống giường. Ôm kiểu này là muốn lấy mạng ta à? Đúng là tai họa mà!