Từ lần say rượu hôm đó, ta chẳng khác nào con chim cút, co ro trong phủ suốt hơn một tháng trời, không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, sống đúng như một khuê nữ chính hiệu.

Ngay cả phụ thân cũng thường xuyên trêu chọc, hỏi ta có phải đã làm chuyện gì khuất tất nên mới không dám ra ngoài hay không.

Ta chột dạ không thôi, cứ ngỡ cứ trốn như vậy thì chuyện kia sẽ lặng lẽ trôi qua.

Nhưng ngày hôm sau, vừa thức dậy, trong lúc đang để cho Lộng Xảo chải đầu, một nha hoàn bên ngoài vội vã chạy vào bẩm báo—

Ôn Thái y mang theo bà mối đến cầu thân, hai nhà đã bàn bạc đến hồi kết, phụ thân dường như rất vui vẻ, hai bên đã trao đổi canh thiếp.

Tin tức này tựa như một tiếng sấm nổ vang bên tai, khiến ta giật bắn người, lập tức bật dậy khỏi ghế, luống cuống tay chân, tức giận trút hết lên nha hoàn: "Sao bây giờ ngươi mới nói với ta?!"

"Tiểu… tiểu thư vẫn chưa tỉnh, nô tỳ không dám quấy rầy…"

Đúng rồi, ta quên mất, cả phủ trên dưới ai ai cũng e dè cơn giận khi mới tỉnh ngủ của ta. Ta muốn khóc mà không khóc nổi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Lộng Xảo thấy ta phản ứng như vậy, vội vã phất tay đuổi nha hoàn kia ra ngoài, đỡ ta ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương giúp ta.

"Tiểu thư đừng tức giận nữa, người và Ôn công tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Ôn gia lại là gia tộc làm đại phu lâu đời, gia thế trong sạch, mà Ôn công tử thì văn nhã tuấn tú, đối nhân xử thế hòa nhã, đây quả thực là mối lương duyên tốt."

"Không được!" Ta vùng khỏi tay nàng ấy, lập tức đứng dậy, “Ta phải đi tìm phụ thân nói cho rõ ràng!”


"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?!"

Phụ thân mạnh tay khép sổ sách lại, trừng mắt, râu cũng tức đến vểnh lên: "Ngươi nói ngươi không đồng ý hôn sự này? Hôn nhân đại sự xưa nay vốn là do cha mẹ định đoạt, mai mối làm chứng! Huống chi ngươi và A Hành từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, Ôn gia lại có ơn với nhà chúng ta, A Hành vừa có dung mạo, vừa có tính tình hòa nhã, rốt cuộc hắn có điểm nào không xứng với ngươi?"

"Huynh ấy trăm bề đều tốt, nhưng con chỉ coi huynh ấy là bằng hữu, chưa từng có chút tình cảm nam nữ nào với hắn cả!"

"Ngươi không thử sao biết có hay không?"

Ta… ta lại quên mất, phụ thân từ nhỏ đã yêu thích Ôn Hành, luôn miệng bảo sau này muốn hắn làm con rể của mình.

Đáng tiếc, bao nhiêu năm nay, dù hắn có thân thiết với ta cũng chưa từng vượt quá khuôn phép. Hơn nữa, Ôn gia từng cứu mạng tổ phụ của ta, hai nhà từ đó qua lại thân thiết, phụ thân sao có thể bỏ qua cơ hội khiến Ôn Hành trở thành con rể được chứ?

Lúc này, ta chỉ có thể đi tìm Ôn Hành để hắn chủ động từ hôn.


Trong gian phòng riêng của Tiêu Tương trà lầu, ta ngồi đối diện với Ôn Hành.

Chúng ta đã không gặp nhau hơn một tháng, lúc này hắn đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, khóe môi vẫn thấp thoáng ý cười, ánh mắt dịu dàng nhìn ta, chẳng còn vẻ thê lương hôm ấy nữa.

Ta chột dạ uống một ngụm trà lớn, hít sâu một hơi rồi kiên định mở miệng: "A Hành, chúng ta không thể thành thân, ta… không thể gả cho huynh."

Nụ cười nơi khóe môi Ôn Hành dần dần nhạt đi, hắn siết chặt tay, cúi mắt, khẽ cười khổ: "Nhưng Thanh Tiêu đã thành thân với người khác rồi…"

"Đây là hai chuyện khác nhau! A Hành, ta chỉ xem huynh như huynh trưởng, không hề có chút tình cảm nam nữ nào, huynh cũng vậy. Hôn sự này của chúng ta thực sự không thể thành."

"Nhưng mà chúng ta đã…" Ôn Hành siết chặt chén trà, đầu ngón tay trắng bệch, vành tai lại đỏ bừng, "Ta phải chịu trách nhiệm với muội."

"Không, không, không! Huynh không cần chịu trách nhiệm!" Ta vội vàng xua tay, cuống đến mức vò đầu bứt tai: "Huynh không cần vì chuyện này mà cưới một người mình không thích. Lỗi là ở ta, ta sẽ tự mình gánh vác."

"Nhưng ta thích…"

Hắn chưa kịp nói hết câu đã nuốt xuống.

"Quân tử không cưới không qua mai mối, ta và muội đã làm chuyện đó, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ lấy đủ tam thư lục lễ, tứ sính ngũ kim, tám người khiêng kiệu đón muội về cửa!"

Ném lại một câu như vậy, lần này đến lượt Ôn Hành hoảng hốt bỏ chạy.

Chỉ còn ta đứng đó, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng chật vật rời đi của hắn.

Ta kinh ngạc đến mức không thể thốt nên lời, bởi vì từ nhỏ đến lớn, hình tượng của Ôn Hành trong ta luôn là một quân tử ôn hòa, trầm tĩnh ít lời.

Hắn chưa bao giờ ép buộc ta làm điều ta không muốn, thậm chí dù biết ta ngang bướng vẫn bao dung nuông chiều. Đây là lần đầu tiên hắn phớt lờ ý nguyện của ta để làm một chuyện… mà chuyện đó lại là cưới ta.

Ta và hắn quen biết từ nhỏ, khi ta mới chào đời, hắn còn từng bế ta. Khi ấy, hắn mới bốn tuổi, phụ thân từng kể lại rằng lúc đó hắn ôm ta rất cẩn thận, vui mừng khôn xiết, cứ gọi mãi: "Muội muội, muội muội."

Ta là nữ nhi duy nhất của Lâm gia, nhưng khi mẫu thân sinh ta ra, người đã tổn thương căn cơ, bệnh tật quanh năm.

Cuối cùng, mẫu thân cũng mất khi ta ba tuổi, phụ thân vì đau buồn mà một thời gian dài không gượng dậy nổi, thề rằng cả đời không tái giá. Nhưng cũng vì quá đau lòng, lại thêm cửa hàng trong nhà gặp biến cố, phụ thân đành vùi đầu vào công việc, chẳng còn thời gian để chăm sóc ta.

Khi đó, ta ngày ngày khóc đòi mẫu thân, nhiều đêm mất ngủ đến sưng cả mắt. Là Ôn Hành đã luôn ở bên cạnh, dỗ dành ta, giúp ta lau nước mắt, vì thế ta mới dựa dẫm vào hắn như huynh trưởng.

Khi đó, chúng ta vẫn chưa quen biết Cố Thanh Tiêu.

Hắn xuất hiện khi ta năm tuổi, theo phụ thân hắn, Cố lão tướng quân, cáo lão hồi hương, dọn về Bình Ninh thành, trùng hợp an cư cách nhà ta hai nhà.

Hắn thường lén dẫn ta và Ôn Hành đi khắp nơi quậy phá, mang về vô số món đồ lạ mà Bình Ninh thành chưa từng có, trèo cây lấy trứng chim, xuống nước bắt cá thì càng là chuyện thường ngày.

Hắn luôn hào hùng nói: "Tiều Tiều, A Hành, sau này chờ ta làm đại tướng quân như phụ thân ta, ta sẽ để các ngươi làm tiên phong trái phải, dẫn các ngươi đi ngắm Bắc Mạc hùng vĩ!"

Khi ta gặp hắn, ta mới năm tuổi, còn hắn đã tám tuổi.

Ta không biết hắn rời đi năm nào, chỉ biết hắn rất khác biệt, khác với tất cả hài tử của Bình Ninh thành này.

Vậy mà sau này, hắn từ bên ngoài trở về, mang theo một cô nương, rồi cầu xin lão tướng quân để cưới nàng.

Còn ta, ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ gả cho Ôn Hành.

Ta cũng chẳng biết phải giải thích thế nào về hành động bồng bột đêm đó, có lẽ, chỉ trách ánh nến chập chờn, mỹ sắc mê người vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play