Tuyên Địch không bao giờ nghĩ rằng, một người ban ngày ồn ào như cô, nhưng vào buổi tối lại vì lòng từ bi nhất thời mà nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện.

Không biết phải giải thích điều này như thế nào.

Nếu biết trước rằng việc giúp Bùi Mật sẽ làm chân cô bị thương, cô sẽ không bao giờ làm việc tốt đó.

Phòng cấp cứu bệnh viện.

Sau khi Tuyên Địch chụp X-quang xong, Quan Tịnh vội vàng đón lấy chiếc xe lăn: "Cậu sao rồi?"

Thực ra, từ khi Bùi Mật đưa cô từ quán bar đến bệnh viện, tinh thần Tuyên Địch vẫn chưa bình thường trở lại được.

Cô cứ nghĩ mãi về những vấn đề như: 

[Sao người đàn ông này lại ở trên lầu?]

[Anh ta đã thấy những gì rồi?]

[Anh ta có thấy cô cầm điện thoại của em gái anh ta không?]

[Rồi anh ta có nghĩ cô là một kẻ biến thái thích giả giọng đàn ông không?]

Tại sao hai anh em lại đến quán bar cùng nhau nhưng lại đi chơi riêng?

Tuyên Địch im lặng một hồi lâu, Quan Tịnh nghĩ rằng cô bị thương chân đến nỗi cả não cũng bị thương, lại hỏi một lần nữa, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tuyên Địch nhắm mắt lại, hối tiếc vô cùng, "Thực sự không nên tùy tiện làm người tốt."

Nghe lời này, Quan Tịnh cảm thấy rất tự trách: "Nếu biết trước sẽ như thế này tớ đã không gọi điện thoại làm phiền cậu rồi, tự nhiên làm cậu bị thương ra nông nỗi này."

"Không liên quan đến cậu." Nhân lúc anh em nhà họ Bùi không có ở đó, Tuyên Địch vỗ vỗ xe lăn, "Chúng ta nhanh chóng đi thôi."

Quan Tịnh đến giúp cô, "Không cần nói một tiếng với Bùi Mật à? Hai người đó vẫn đang đợi cậu."

"Không cần đâu, đi nhanh lên."

Núi non không gặp nhau, những tình huống có thể gây ngượng ngùng thì cứ để nó không xảy ra.

Quan Tịnh đẩy Tuyên Địch về phía cửa ra, ai ngờ vừa đi ra ngoài, đã thấy Bùi Mật cầm một túi đi vào.

Bùi Dịch đi bên cạnh cô, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo, một vài cô gái đi qua đều nhìn trộm và thì thầm với nhau.

"Chị Tuyên Địch? Chị đi đâu vậy ạ?" Bùi Mật chạy lại, "Em đi mua nước cho hai chị, sao rồi hả chị, có kết quả chụp X-quang chưa ạ? Chị không sao chứ?"

Tuyên Địch: "..."

Ngay sau đó, một y tá đứng ở hành lang gọi: "Bệnh nhân Tuyên Địch đâu? Gia đình của Tuyên Địch có ở đây không? Sao lại đi mà không lấy kết quả."

Quan Tịnh vội vàng chạy về phía y tá, "Ở đây, ở đây!"

Bùi Mật nhận lấy tay cầm xe lăn, đẩy Tuyên Địch trở lại, "Chị Tuyên Địch, em thực sự xin lỗi chị, tối nay là lỗi của em, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về phí viện và chăm sóc cho chị."

Lúc này, Tuyên Địch chỉ cảm thấy đầu óc ong ong khi nghe thấy lời Bùi Mật, "Không sao, chị chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

"Sao mà tình cờ đi ngang qua được." Bùi Mật vỗ vỗ vai cô, "Lúc chị đang kiểm tra, chị Quan đã nói với em rồi, là chị ấy nói cho chị biết em cãi nhau với người khác, một mình ở quán bar, chị lo lắng cho em mới chạy đến, vì bảo vệ em mà bị thương nữa, em..."

Bùi Mật sắp khóc, "Chị Tuyên Địch, chị tốt với em quá."

Tuyên Địch: "..."

Cô gái nhỏ, xin đừng suy nghĩ nhiều quá!

Bùi Mật nói rồi mở WeChat, "Em sẽ chuyển tiền cho chị trước, coi như là tiền chăm sóc ạ."

Bùi Mật đã bắt đầu thao tác chuyển tiền, Tuyên Địch lập tức ngăn lại: "Đừng"

Nhưng đã quá muộn.

Bùi Mật nhìn vào thông báo trên WeChat và thấy rằng Tuyên Địch không còn là bạn bè, cô gái ngơ ngác, "Chị đã xóa em rồi sao?"

Tuyên Địch: "..."

Cảm giác xấu hổ đến mức muốn bay lên, cô vô thức nắm chặt tay nắm xe lăn.

"Không phải, đương nhiên là không."

Quan Tịnh lúc này mang phim chụp X-quang ra, vừa lúc nghe thấy câu nói của Bùi Mật.

Làm bạn thân của một cô gái không đáng tin cậy, Quan Tịnh rất quen thuộc với tình huống này, ngay lập tức cứu nguy: "À, tài khoản WeChat của Địch Địch bị hack, đã xóa một đống người, hiện tại vẫn chưa lấy lại được, đang trong quá trình khiếu nại."

"À, ra là vậy." Bùi Mật nghĩ cũng đúng, nếu thực sự muốn xóa cô, sao lại còn quan tâm đến cô, còn đến quán bar tìm cô nữa chứ.

Điều đó không hợp lý chút nào.

Bùi Mật nhìn Tuyên Địch nghiêm túc nhắc nhở, "Vậy chị ơi, khi nào chị lấy lại được tài khoản nhớ thêm em trở lại nhé."

Tuyên Địch: "..."

Tuyên Địch, người luôn tự tin, chưa bao giờ như đêm nay, bị một cô gái nhỏ làm cho xoay chuyển, như một con rối bị kéo dây, không thể xen vào cuộc nói chuyện.

Cô mở miệng, cuối cùng chỉ có thể cười gượng và nói hai từ: "Tất nhiên."

Sau đó, cô và Quan Tịnh trao đổi ánh mắt "Tớ sắp ngạt thở rồi, mau dẫn tớ đi", Quan Tịnh hiểu ngay ý cô, nhanh chóng nói thay: "À, kết quả phim chụp có rồi, xương không sao cả, về nhà chườm đá một chút là được, bọn chị xin phép đi trước nhé."

Để chứng minh mình thực sự không sao, Tuyên Địch từ xe lăn đứng dậy, "Đúng vậy, bọn chị đi trước đây, cảm ơn."

Bùi Mật lo lắng giữ cô lại, "Chị Địch Địch, chị chậm thôi, em đưa chị về."

Tuyên Địch vội vã phất tay, "Không cần đâu, chị và Quan Tịnh sẽ gọi taxi."

"Đừng, chị vẫn còn bị thương mà."

"Thực sự không sao, không phải chị vẫn ổn sao."

Mọi người cứ thế đẩy đưa nhau ra cửa bệnh viện, Quan Tịnh đang chuẩn bị gọi taxi, thì nghe thấy tiếng "tích" một cái.

Một chiếc xe bên đường bật đèn.

Bùi Dịch thu chìa khóa, đi về phía xe và nói: "Lên xe đi."

Tuyên Địch & Quan Tịnh: "..."

Cuối cùng, Tuyên Địch cũng không biết mình đã bị Bùi Mật đẩy lên xe của Bùi Dịch như thế nào, may mắn là Quan Tịnh hiểu cô, cũng ngồi vào hàng ghế sau.

Bùi Mật ân cần giúp họ đóng cửa, tự mình ngồi vào ghế phụ, "Cứ để anh trai em đưa chị về ạ."

Tuyên Địch: "..."

Thật là, không biết nói gì luôn.

Trước đây anh ta có cơ hội đưa cô về nhà nhưng không chịu, bây giờ lại tự nguyện làm tài xế.

Đàn ông thật thú vị.

Bùi Mật rất hứng khởi, liên tục nói về lý do cãi vã với người khác vào tối nay, không gì khác ngoài một số tranh cãi thường xảy ra, nói mãi, cô đột nhiên quay đầu nhìn Quan Tịnh: "Nhưng mà chị Quan, lúc em mơ màng ngủ lúc nãy, em nghe chị nói chị dâu của em đến rồi, là chị đang nói về chị Tuyên Địch à?"

Tuyên Địch: "..."

Cô nương à, không phải lúc đó cô đã ngủ rồi sao!?

Tuyên Địch làm tra nữ bấy lâu nay, lần đầu tiên cô bị một cô gái khiến bản thân tự đào hố chôn mình thế này.

Không khí đột nhiên đông cứng, tràn đầy sự ngượng ngùng.

Khi Tuyên Địch bị phát hiện đã xóa bạn bè với Bùi Mật cũng không ngại như thế này.

Tuyên Địch siết chặt chiếc ghế da, cảm thấy như mình đang ngồi trên một đống đinh vậy.

Cô muốn nhảy qua cửa sổ lắm rồi.

Cùng Quan Tịnh nhảy qua cửa sổ thoát khỏi không khí ngàn dao này.

Quan Tịnh chắc chắn cảm nhận được sự tức giận của Tuyên Địch, vội vàng cười khan hai tiếng giải thích, "Em nghe nhầm rồi, chị nói là…  chị dâu của chị."

Tuyên Địch: "..."

Người đàn ông đang lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Bùi Mật hoàn toàn tin tưởng lời Quan Tịnh nói, cô nàng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, "Chị Tuyên Địch là chị dâu của chị sao ạ? Thế tức là anh trai của chị là bạn trai của chị Tuyên Địch ạ?"

Đến bây giờ chỉ có thể cứng đầu mà tiếp tục vở kịch này, vì sự trong sạch của chị em tốt của mình, Quan Tịnh buộc lòng phải gật đầu, "Đúng vậy."

Cái đề tài này hoàn toàn không kiểm soát được nữa rồi, sợ Bùi Mật tiếp tục hỏi, hai người lại mắc phải sai lầm nào đó, Quan Tịnh ngay lập tức chuyển đổi chủ đề.

"Đúng rồi, chiếc xe của anh trai Mật Mật cũng phải cũng phải vài triệu phải không, gia đình em làm gì vậy? Còn cần người làm không?"

Bùi Mật ngẩn ra, không biết nghĩ gì, liên tục phất tay:

"Không phải, không phải."

"Gia đình chúng em không có nhiều tiền thế đâu."

"Xe này là xe của ông chủ của anh trai em."

"Anh trai em là tài xế, lái xe cho người ta."

Tuyên Địch & Quan Tịnh: "..."

Tuyên Địch nhớ lại buổi chiều tại nhà đấu giá thấy người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh Bùi Dịch, phải chăng đó là ông chủ của Bùi Dịch?

Chắc chắn là vậy, những ông lớn có thể ra vào ở phòng đấu giá Tôn Bảo Hiên, bên cạnh người nào cũng đều là tài xế và vệ sĩ cả.

Thật ra, ông trời rất công bằng, chẳng hạn như người đàn ông dancer trước đó ở SOS, hay người đàn ông như Bùi Dịch lại đi lái xe cho người khác.

Ông trời đã ban cho họ khuôn mặt và thân hình đẹp, nhưng lại cho họ cuộc sống bình thường.

Bùi Mật liên tục giải thích, Bùi Dịch ở bên cạnh chỉ nhìn cô ấy thôi, nhưng không nói gì.

Quan Tịnh đã thành công trong việc thay đổi chủ đề, "Nhưng mà, nếu biết bọn chị sử dụng xe của ông chủ thì hình như không tốt lắm."

Bùi Mật: "Không sao đâu ạ, mối quan hệ giữa anh trai em và ông chủ rất tốt, sau giờ làm việc anh trai em có thể tự do lái xe."

Như vậy, cả đường đi đều là lời nói sáo rỗng, Bùi Mật không hỏi thêm về vụ việc chị dâu nữa.

Cuối cùng, khi gần khu dân cư, Tuyên Địch cảm thấy không khí tự do ngày càng gần, lòng cũng dần dần nhẹ nhõm.

Ai biết đến khi gần về nhà, Bùi Mật đột nhiên nói một câu tổng kết:

"Hôm nay anh trai em mời bạn học cũ từ nơi khác đến, họ thích yên tĩnh, vì vậy đã thuê một phòng riêng ở tầng hai. Còn em thì thích sự náo nhiệt, nên em không chơi cùng họ."

"Em cảm ơn chị Tuyên Địch nhiều ạ, vì chị đã gọi điện cho anh trai em."

Chuyện gì cần đến, trước sau gì cũng đến.

Trái tim Tuyên Địch đập binh binh trong lồng ngực, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Hả? Chị không gọi điện cho anh trai em."

Bùi Mật: "Dạ?"

Khi Tuyên Địch nói câu đó, cô ấy đã ra hiệu với Quan Tịnh một cái, mặc dù Quan Tịnh không biết đã xảy ra vấn đề gì, nhưng sự ăn ý nhiều năm đã khiến cô ấy có thể nhanh chóng giữ được bình tĩnh, không trật nhịp với Tuyên Địch chút nào.

"Đúng vậy, cô ấy không gọi, chị đã nhờ nhân viên gọi, chị đã liên hệ với Địch Địch và anh trai em."

Bùi Mật gật đầu, "Vậy à... Dù sao thì cảm ơn hai chị gái." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuyên Địch thở dài thườn thượt.

May mắn là Quan Tịnh phản ứng nhanh, may mắn là cô ấy không nói như một kẻ ngốc: Eh, chính cậu là người gọi điện thoại đó.

May mắn, cô ấy có một người bạn thân không hụt hơi ở thời điểm quan trọng.

Điều này đã giúp cô tránh khỏi lần thứ ba đào hố chôn mình.

Tuyên Địch không cung cấp địa chỉ chính xác, cô xuống xe tại một cửa hàng tiện lợi cách khu dân cư 200 mét.

Bùi Mật hỏi han cô hồi lâu, và cũng nhắc nhở cô rằng sau khi lấy lại được tài khoản WeChat, cô nhất định phải thêm cô ấy trở lại, cuối cùng mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt.

"Tạm biệt hai chị ạ."

Cuối cùng, Tuyên Địch cũng có thể thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, "Được rồi, đi thôi."

Không ngờ, vừa mới quay người đi được hai bước, phía sau, Bùi Dịch đã gọi cô.

"Cô Tuyên."

Tuyên Địch bị giọng nói này làm cho da đầu cô căng lại.

Chẳng lẽ anh đã nhận ra đó là cô rồi sao?

Không thể, rõ ràng cô đã sử dụng giọng của một thiếu niên mà.

Có thể là anh đã phát hiện ra Quan Tịnh nói dối rồi sao?

Không sao, không sao, dù có hỏi gì cô cũng sẽ phủ nhận.

Tuyên Địch quay lại, không nói gì, nhìn anh.

Người đàn ông từ xe xuống, từ từ đi về phía trước, tiến lại gần cô.

Tuyên Địch vô thức ngẩng đầu lên.

Chết tiệt, anh cao quá, hai người đứng cùng nhau, cô chỉ đến ngực anh mà thôi.

"Cảm ơn cô đã quan tâm đến Mật Mật. Thành thật xin lỗi về việc tối nay cô đã bị thương để bảo vệ Mật Mật. Nếu có thể, cuối tuần tôi muốn mời cô ăn cơm để cảm ơn."

Tuyên Địch: "?"

Tuyên Địch: "..."

Quan Tịnh ở bên cạnh mỉm cười cho kế hoạch của mình. Bất ngờ, Bùi Dịch đột nhiên nhìn về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh trai của cô Quan sẽ không bận tâm về việc này chứ?"

Quan Tịnh: ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play