Tuyên Địch đã tung hoành ngang dọc trên mạng bấy lâu nay mà chưa bao giờ bị tổn thương nặng như vậy.

Sau khi nhận được tin nhắn WeChat từ Bùi Mật, Tuyên Địch quyết định từ bỏ người đàn ông tên là Bùi Dịch.

Tuyên Địch cũng có yêu cầu đối với cá, ngoài việc phải hấp dẫn bản thân bằng ngoại hình hoặc giọng nói, điều quan trọng nhất là - Phải nghe lời.

Cô không có kiên nhẫn nuôi cá không nghe lời.

Bùi Dịch hoàn toàn chỉ là một sự cố do sự bốc đồng của Tuyên Địch, do đó cô lại xác nhận một điều - Không nên tiếp xúc với thế giới thực, sẽ bị tức giận chết mất.

Tuyên Địch nằm trên giường, lấy ra sạc pin dự phòng mà Bùi Dịch đã cho, nhìn nó hai lần cuối cùng, rồi buông tay mà không có chút biểu cảm nào.

Chiếc sạc pin dự phòng rơi thẳng từ lòng bàn tay xuống thùng rác bên cạnh giường.

Có hàng ngàn chiếc sạc pin dự phòng, nếu không được thì thay thôi.

Lật người lại, Tuyên Địch mở tài khoản chính thức của "Nhịp đập Trái tim" trên trạm V, tìm đến PV mà Phan Đạt đã cho cô xem.

Kéo thanh điều chỉnh thời gian trực tiếp đến cuối.

"Anh luôn ở bên em, chỉ cần em quay đầu lại là có thể thấy anh."

Được.

Nghe thấy giọng nói này, Tuyên Địch ngay lập tức sống lại.

Sự thật tiếp theo là người nghe lời hơn sẽ không bao giờ lừa dối bạn.

Người bí ẩn “Not found” này không phải đã được kết nối rồi sao.

Mặc dù chỉ là đơn phương thôi, nhưng Tuyên Địch nghĩ - không có vấn đề gì lớn.

"Tư Đàm, Not found."

Thầm nhắc hai tên này, Tuyên Địch nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, hài lòng bước vào giấc mơ.

Có lẽ vì trước khi đi ngủ, cô luôn nghe đi nghe lại câu thoại của “Not found” mà khi chìm vào giấc ngủ Tuyên Địch còn mơ thấy anh ta.

Nhưng trong mơ, khuôn mặt của anh ta mờ nhạt, Tuyên Địch không thể nhìn thấy rõ, cô đã nhiều lần đuổi theo để trêu chọc, "Anh trông như thế nào vậy? Đừng trốn, để tôi nhìn cái nào."

Nhưng Not found lại lại lặp lại câu thoại đó: "Anh luôn ở bên em, chỉ cần em quay đầu lại là có thể thấy anh."

...

Vào sáng hôm sau, tiếng chuông WeChat đánh thức Tuyên Địch.

Cô mơ màng mở mắt, lắc đầu, mỉm cười, có lẽ hôm qua cô hơi bị sốc, mới mơ mộng đến mức như vậy.

Hầu hết thời gian, Tuyên Địch không quan tâm đến ngoại hình của cá trong WeChat. Dù đẹp hay xấu, đối với cô, đó chỉ là một biểu tượng.

Bản chất của việc nuôi cá của cô là trao đổi cảm xúc, giết thời gian.

Chỉ cần mang lại cho cô cảm giác vui vẻ của tình yêu là đủ, không cần biết người thật, cô cũng không có hứng thú.

Tin nhắn WeChat buổi sáng sớm là từ Bùi Mật.

[Chị Tuyên Địch, em xin lỗi vì hôm qua đã vội vàng đi như vậy, tối nay chị có rảnh không, em mời chị uống nước ạ.]

Cô gái nhỏ gửi liên tiếp một số biểu tượng cảm xúc xin lỗi, trông khá thành thật.

Nhưng đối với Tuyên Địch, Bùi Mật chỉ là một công cụ mà cô muốn dùng để câu Bùi Dịch.

Mọi người gặp nhau như nước, bây giờ cô đã từ bỏ người đàn ông đó, vậy thì Bùi Mật... mặc dù cô khá thích cô gái này, nhưng thực sự không cần thiết phải tiếp tục liên lạc nữa.

Vì vậy, Tuyên Địch trả lời: [Cảm ơn em, không được đâu, dạo gần đây chị rất bận.]

Bùi Mật: [Vậy được rồi ạ, hẹn chị khi khác ạ.]

Tuyên Địch kéo lên kéo xuống cuộc trò chuyện của hai người, suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn xóa bạn bè.

Ngoài tin nhắn từ Bùi Mật, còn có Phan Đạt gửi kịch bản "Nhịp đập Trái tim" cho cô.

Không có nhiều nội dung, chỉ có một số câu thoại.

Tuyên Địch lướt qua một lượt, bàn bạc với Phan Đạt gặp mặt vào buổi chiều, ghi âm càng sớm càng tốt để gửi cho studio Chúng Du.

Sau khi ăn trưa, Tuyên Địch định ra khỏi nhà, Tuyên Cẩm Ngọc đang thay đồ, quay sang nói với cô: "Chiều nay con không bận việc gì đúng không? Ông Tống đã đến Vân Thành, đang ở công ty của dượng con, chúng ta phải đi gặp mặt."

Tuyên Địch hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nói: "Con có việc."

"Nếu có việc cũng phải gác lại, ông Tống rất ít khi đến Vân Thành, muốn gặp con và Lâm Tích, Lâm Tích đang bận chuẩn bị cho buổi diễn, con không đi nữa thì khó ăn nói với người ta."

Tuyên Địch: "..."

Ông Tống mà Tuyên Cẩm Ngọc nhắc đến là bạn thân của nhà họ Lâm từ thế hệ trước, sau khi cha của Lâm Mặc Nghiêu qua đời, gia đình ông Tống luôn quan tâm đến nhà họ Lâm.

Tuyên Địch cảm thấy rất bất lực, "Con không mang họ Lâm, sao chúng ta cứ phải nỗ lực đi giao thiệp như thế."

Tuyên Cẩm Ngọc gõ nhẹ vào đầu cô, "Chúng ta đều trong một sổ hộ khẩu, đừng luôn phân biệt hai nhà."

Tuyên Cẩm Ngọc luôn thích dùng sổ hộ khẩu để nói.

Tuyên Địch cảm thấy rất mệt mỏi, không thể thuyết phục được Tuyên Cẩm Ngọc, đành phải hẹn lại với Phan Đạt, đến công ty trước đã.

"Tôn Nhã Hiên" của Lâm Mặc Nghiêu chuyên kinh doanh, sưu tập nghệ thuật, toàn bộ công ty đều toát lên không khí đậm chất cổ điển.

Như Tuyên Địch đã nghĩ, sau khi gặp ông bạn thân của gia đình, cô chào hỏi rồi ngồi cạnh Lâm Mặc Nghiêu và Tuyên Cẩm Ngọc, lắng nghe họ trò chuyện.

Cô muốn đi nhưng không thể, ở lại thì lại muốn ngủ gật, thậm chí không thể chơi điện thoại, nếu không sẽ trở thành thất lễ.

Gia đình nhà gia giáo có rất nhiều quy tắc, mọi thứ đều không thể vượt quá giới hạn.

Tuyên Địch kiềm chế sự bực bội, thở dài sâu trong lòng, ánh mắt lướt qua khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở con đường bên dưới tòa nhà.

Văn phòng của Lâm Mặc Nghiêu có cửa sổ từ trần đến đất, có thể nhìn thấy cảnh quan bên dưới.

Ánh mắt của Tuyên Địch liên tục dừng lại ở đó, quan sát những chiếc xe qua lại, cũng như khách hàng ra vào phòng đấu giá đối diện.

Phòng đấu giá thuộc về "Tôn Nhã Hiên" nằm ở tòa nhà đối diện với tòa nhà văn phòng, Tuyên Địch chán chường nhìn cánh cửa kính lớn mở ra và đóng lại, sau một lúc, một vài người bước ra từ phía sau cửa.

Tuyên Địch nhướng mày, bất ngờ ngồi thẳng dậy.

Cô đã nhận ra một người quen.

Người này mặc quá đặc biệt, áo khoác ngoài oversize màu đen với áo T màu đen bên trong, trông rất thoải mái và tự nhiên, chiếc khuyên tai màu bạc ở tai trái làm điểm nhấn cho bộ trang phục màu đen đơn điệu, toàn bộ vẻ ngoài trông rất lười biếng và tự nhiên, nổi bật giữa đám người mặc vest lịch sự.

Đó có phải là Bùi Dịch không?

Con cá không nghe lời, anh ta đến đây làm gì?

Bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, cao lớn, khí chất sâu sắc, trông rất quý phái.

Lúc này, hai người đang đi bên cạnh nhau và nói chuyện.

Thực sự mà nói, ở trường đại học Tuyên Địch có không ít người theo đuổi, trong số đó cũng có rất nhiều người có ngoại hình xuất sắc. Nhưng so với Bùi Dịch, bọn họ không đáng xách dép.

Người đàn ông này không chỉ có vẻ ngoài nổi bật, mà còn có một loại khí chất lạnh lùng và quyến rũ, điều mà những người kia không thể sánh được.

Khí chất là thứ rất huyền bí, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, nhưng lại có thể nổi bật trong bầu không khí đám đông.

Nếu không phải vậy, Tuyên Địch cũng không thể phá vỡ nguyên tắc ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy anh ta.

Thật đáng tiếc, đây là một con cá không chịu cắn câu.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, sau này hai người cũng sẽ chẳng gặp lại nhau.

Nghĩ đến đây, Tuyên Địch không kìm được mà ngả người về phía trước một chút, cô muốn nhìn thêm hai lần nữa, nhưng Tuyên Cẩm Ngọc bất ngờ gọi cô, "Địch Địch, ông Tống hỏi con kìa."

Tuyên Địch lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu, "Cái gì ạ?"

Ông Tống cười ha hả, "Ông hỏi con có bạn trai chưa?"

Tuyên Cẩm Ngọc và Lâm Mặc Nghiêu cũng đang nhìn cô, Tuyên Địch liền làm theo sự mong đợi của họ, cúi đầu một cách ngoan ngoãn, "Con chưa có ạ."

Quả nhiên, ông Tống cười ý nghĩa sâu xa, "Tốt, không tồi."

Nói xong, ông nhỏ giọng nói với Lâm Mặc Nghiêu, "Tuổi tác vừa phải."

Lâm Mặc Nghiêu cười đồng tình: "Đúng vậy ạ."

Tuyên Cẩm Ngọc hỏi: "Lần này, thằng bé không đi cùng ông ạ?"

Ông lão: "Có đi, nó nói là muốn đi gặp gỡ giáo viên đại học trước, tối nay còn có buổi tụ họp với bạn cũ nên tôi không kéo nó đến đây, lần sau lần sau."

...

Tuyên Địch không biết người lớn đang nói chuyện gì, sau khi trả lời câu hỏi của ông Tống, cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhóm người của Bùi Dịch đã không còn thấy nữa, một chiếc xe đang từ từ rời khỏi cửa phòng đấu giá.

Tuyên Địch nhận ra, đó là xe của Bùi Dịch.

Chiếc xe dần dần đi xa, biến mất khỏi tầm nhìn.

Tuyên Địch cũng thu hồi ánh mắt, nhìn đồng hồ, đã là ba giờ chiều, cô không biết cuộc trò chuyện sẽ kéo dài đến bao giờ.

Khi người lớn nhà họ Tống đến Vân Thành, Lâm Mặc Nghiêu đương nhiên không dám lơ là, ngồi trong văn phòng một lúc, sau đó dẫn ông lão đi quanh phòng đấu giá, đến giờ ăn còn mời đầu bếp Trung Quốc nổi tiếng, đợi đến khi ăn xong đã là chín giờ tối.

Dưới tiếng chào tạm biệt hài lòng của ông lão, Tuyên Địch cuối cùng cũng thoát khỏi danh hiệu "cô út nhà họ Lâm", lấy lại tự do.

Cô nhanh chóng gọi một chiếc taxi, chuẩn bị đến studio của Phan Đạt để hoàn thành công việc, ghi âm vài câu nói, nhưng đang trên đường thì điện thoại lại reo.

Là Quan Tịnh gọi đến.

"Cô gái mà cậu nhặt điện thoại hôm trước, cậu còn nhớ không? Cô ấy đang cãi nhau với người khác ở SOS, bên cạnh không có bạn bè đi cùng."

Tuyên Địch nghe không hiểu, "Liên quan gì đến tớ?"

"Ôi." Quan Tịnh kéo dài giọng, "Dù sao cậu cũng đã nói chuyện với anh trai cô ấy 32 giây, làm chị dâu của cô ấy 32 giây, bây giờ em gái bị bắt nạt cậu không thể không quan tâm như thế chứ?"

"..."

Thật là vô lý, nếu theo cách nói đó, thì em gái và em rể của Tuyên Địch chắc chắn phải trải khắp cả nước.

Làm sao mà cô quản lý nổi chứ?

"Tớ đang bận, đừng tìm tớ."

Cúp máy, xe tiếp tục hướng về phía Phan Đạt, Tuyên Địch nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại, không biết đã qua bao lâu, cô ngồi thẳng, vuốt tóc, thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

"Tài xế, quay xe lại đi."

**

Tuyên Địch cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến chuyện này.

Nói cho cùng, cô và Bùi Mật chỉ gặp nhau vài lần, trước đây cũng không quen biết, sau này cũng không có ý định quen biết.

Xóa WeChat là thái độ của bản thân cô.

Nhưng bây giờ...

Tuyên Địch suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận.

Dù sao Bùi Mật cũng đã gọi cô một tiếng "chị Tuyên Địch", chỉ vì điều này, biết rằng cô ấy có thể đang gặp rắc rối, cô không thể không quan tâm được. 

Quả nhiên, sau khi giả vờ làm cô gái nhà lành lâu ngày, con người ta trở nên tốt bụng như Phật.

Vội vàng đến SOS, sàn nhảy chật kín người, âm nhạc đập mạnh vào tai, Tuyên Địch không thể nhìn rõ Bùi Mật ở đâu, đành phải đến gần bục DJ tìm Quan Tịnh.

"Ôi, không phải cậu không đến sao."

"Cậu còn nói nữa, người đâu?"

Quan Tịnh hất cằm: "Đó kìa, đã cãi nhau xong rồi."

Ánh sáng mờ ảo chuyển động, ở một góc bàn dưới sân khấu, quả nhiên có một cô gái đang nằm gục trên bàn không nhúc nhích.

Tuyên Địch nhíu mày: "Cô ấy một mình đến quán bar thôi à?"

"Lúc đầu còn là một nhóm người, cãi nhau xong có vài người đàn ông từ phía đối diện đi đến, bạn bè của cô ấy thấy tình hình không ổn đều bỏ chạy."

"..."

Này là bè chứ bạn cái nỗi gì.

Tuyên Địch không nói gì, nhíu mày, "Tớ qua đó xem."

Quan Tịnh cũng đi theo về phía bàn, vừa đi vừa hỏi, "Một tuần nữa là hết hạn, cậu có lấy được WeChat của anh trai người ta không?"

Tuyên Địch mặt mày u ám, "Lát nữa tớ chuyển tiền cho cậu."

Quan Tịnh hiếm khi thấy Tuyên Địch chấp nhận thua cuộc sớm như vậy, cười nói, "Đừng mà, tớ đây không phải đang tạo cơ hội cho cậu sao."

Tuyên Địch: "Cơ hội gì?"

Quan Tịnh hất cằm về phía Bùi Mật, "Cô ấy say đến mức ngủ luôn rồi, cậu không gọi anh trai cô ấy đến đón à? Anh trai cô ấy chắc chắn phải cảm ơn cậu chứ? Cảm ơn thì phải mời cậu ăn cơm chứ? Lúc đó thêm WeChat lẫn nhau không phải là chuyện thường tình sao?"

"..."

Tuyên Địch nheo mắt, gửi ánh mắt sâu xa về phía bạn thân "Sao trước giờ tớ không nhận ra cậu giỏi gây chuyện thế?"

Quan Tịnh: "Đừng cảm ơn tớ."

Tuyên Địch: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ không định cảm ơn cậu."

Quan Tịnh: "?"

Dù sao đó cũng chỉ là một con cá không quan trọng, không đáng để Tuyên Địch tạo cơ hội lần nữa.

Đàn ông không nên cho quá nhiều mặt mũi, cho nhiều quá sẽ khiến họ có ảo tưởng rằng mình là người duy nhất, không thể thay thế.

Giáo sư D tỉnh táo của nhân gian không phải chỉ là cái danh hão đâu.

Hai người nhanh chóng đi đến trước mặt Bùi Mật, Tuyên Địch nhẹ nhàng đẩy người trên bàn, "Bùi Mật?"

Không biết là vì cãi nhau mệt hay vì say, Tuyên Địch gọi Bùi Mật vài tiếng mà không thấy đáp lại.

Quan Tịnh đùa, "Em gái, chị dâu đến rồi mà không tỉnh à?"

Tuyên Địch trừng Quan Tịnh, "Đừng gọi lung tung."

Quan Tịnh không để ý: "Chơi chơi thôi mà, cô ấy cũng không nghe thấy."

Bây giờ Bùi Mật đang nằm ngủ ở đây, mặc dù không muốn làm theo lời Quan Tịnh, nhưng dường như không có lựa chọn nào khác ngoài việc gọi điện cho Bùi Dịch đến đón người.

Tuyên Địch lấy điện thoại ra khỏi tay Bùi Mật, lại dùng ngón tay cái của cô ấy để xác minh dấu vân tay, cuối cùng cũng mở được điện thoại.

Lần cuối cùng gọi đến có ghi chú là anh trai, Tuyên Địch trực tiếp kéo danh bạ đến chữ G, người đầu tiên chính là anh trai.

“Giúp tớ trông cô ấy nhé.”

Sau khi nhắc nhở Quan Tịnh, Tuyên Địch cầm điện thoại đến một nơi yên tĩnh, nhìn vào số trên màn hình, thở dài và bấm gọi. ( app TYT - tytnovel )

Chỉ là trước khi cuộc gọi được kết nối, cô đã điều chỉnh giọng nói của mình, thành thạo thay đổi âm sắc giả thành chất giọng hoàn toàn khác.

"Xin chào, anh là anh trai của chủ nhân số điện thoại này phải không? Cô ấy say rượu ở SOS, xin hãy đến đón cô ấy càng sớm càng tốt."

Một cậu bé khoảng 16-17 tuổi, giọng nói trẻ con, rõ ràng và mạnh mẽ, và hoàn toàn không có cảm xúc.

Đây là điều Tuyên Địch đã học từ Phan Đạt, Phan Đạt giỏi nhất là giả giọng, trong thời gian đó Tuyên Địch phải lồng tiếng cho một vở kịch phát thanh tiên hiệp, cô một mình đảm nhận nhiều vai, từ mỹ nhân đến cậu bé nhỏ tuổi đẹp trai, giống như một chiếc máy biến âm di động.

Bây giờ cô không muốn thể hiện giọng thật của mình, cũng vì cô đã bị Bùi Dịch từ chối mấy lần liền, mặc dù không thừa nhận, nhưng Tuyên Địch vẫn cảm thấy hơi mất mặt.

Vì vậy, trong tình huống đã quyết định không liên lạc nữa nhưng lại bị buộc phải liên lạc, cô cũng không muốn Bùi Dịch biết đó là mình.

Chờ đợi hai giây, Bùi Dịch ở đầu dây bên kia trả lời một cách bình tĩnh: "Tôi đã biết."

Cúp máy, Tuyên Địch thở phào nhẹ nhõm.

Quay trở lại sân trong, Quan Tịnh thấy Tuyên Địch vội vàng đứng dậy, "Tớ cần vào sân nhảy một chút để tạo không khí, em gái này cậu cứ để ý đến, tớ sẽ quay lại ngay."

Còn gì đáng xem nữa, dù sao Bùi Dịch cũng sắp đến.

Tuyên Địch nhét điện thoại trở lại túi Bùi Mật, cô muốn rời đi ngay lập tức, nhưng nhìn thấy Bùi Mật đang ngủ say, cô lại không thể bước đi.

Một cô gái nằm đó, nếu có kẻ biến thái đến lợi dụng thì sao.

Hơn nữa, SOS quá lớn, có hai tầng lầu, và khách hàng tối nay cũng rất đông, Bùi Dịch vào không biết có thể tìm chính xác đến đây hay không.

Tuyên Địch nhắm mắt lại, thôi được, hiếm khi làm Bồ Tát một lần, cứ làm cho trót vậy.

Cô cúi người, cố gắng kéo Bùi Mật dậy, "Đi thôi, ra ngoài đợi anh trai nào."

Quầy bar phía trước có một khu vực nghỉ ngơi rộng rãi, có sofa và đồ uống, khách hàng mệt mỏi sau khi chơi hoặc muốn nhận điện thoại đều có thể nghỉ ngơi ở đó.

Bùi Mật mơ màng: "Làm gì vậy, đi đâu vậy…"

Tuyên Địch không thể quản lý nhiều như vậy, cô dựng Bùi Mật dậy, vất vả đi qua đám đông ở sàn nhảy, và khi sắp đi ra ngoài, thời gian vừa đúng đến giờ chính, DJ đẩy nhạc lên cao nhất, dancer đang biểu diễn không biết đã ném gì xuống sân khấu, và sàn nhảy bỗng nhiên sôi động, mọi người nhảy lên tranh giành.

Thân hình nhỏ bé của Tuyên Địch vốn đã đỡ Bùi Mật, lại bị đám đông bất ngờ xô đẩy hai lần, chân loạng choạng một cái , lệch sang một bên mất kiểm soát.

Cổ chân đột nhiên truyền đến một cơn đau.

Bị xô đẩy như vậy, Bùi Mật cũng từ từ mở mắt, cô ấy nhìn người trước mặt, nhăn mày, có vẻ không tin: "Chị Tuyên Địch?"

Tuyên Địch không muốn để Bùi Mật hoặc Bùi Dịch biết cô đã đến hôm nay, nhưng bây giờ Bùi Mật đã tỉnh, cô chỉ có thể cứng rắn nhanh chóng thoát khỏi.

"Ra bên ngoài đợi, anh trai sẽ đến đón em ngay."

“Đón em?” Bùi Mật có vẻ mơ hồ, vô thức nhìn lên tầng hai, “Anh trai em, bọn họ đã tan rồi à.”

Trong lòng Tuyên Địch thót một tiếng: “... Tan?”

Chưa kịp phục hồi từ câu nói này, Tuyên Địch bất ngờ cảm nhận được một luồng khí chất quen thuộc xuất hiện phía sau mình.

Lạnh lùng và sắc bén, giống như một dự báo trước cho câu chuyện kinh dị, tiếng ồn ào của toàn bộ sàn nhảy vì thế mà nhanh chóng hạ nhiệt.

Quả nhiên —

Bùi Mật cười với người đằng sau cô ấy, “Anh trai, anh xuống rồi à.”

Tuyên Địch: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play