Quan Tịnh bị hỏi bất ngờ, cô lúng túng trong hai giây, sau đó nhanh chóng trả lời: "Không không không, anh trai tôi chắc chắn sẽ không thấy phiền. Anh ấy là một người rất biết thông cảm, rộng lượng, thấu hiểu người khác."
Quan Tịnh tuôn một tràng chữ, chỉ thiếu nước nói: Anh cứ thoải mái đặt cả thảo nguyên xanh lên đầu anh tôi đi, không sao đâu.
Nhận được sự đồng ý, Bùi Dịch nhìn lại Tuyên Địch: "Vậy cô Tuyên, hẹn cô tối thứ bảy tuần này."
Bùi Mật cũng mỉm cười, "Chị ơi, thứ bảy này chúng ta gặp nhau nhé!"
Tuyên Địch: "?"
Sau khi hai anh em nhà kia lên xe rời đi, Tuyên Địch mới mơ hồ hỏi Quan Tịnh: "Hình như tớ không đồng ý hẹn đâu đúng không?"
Quan Tịnh: "Nhưng cậu cũng không từ chối."
Tuyên Địch: "..."
Có vẻ đúng thế.
Hai người vào cửa hàng tiện lợi mua nước soda để giải khuây, Quan Tịnh mở nắp chai nói: "Bùi Mật sao lại trở lại từ cõi chết thế, may mà tớ phản ứng nhanh, phải không chị dâu?"
Khi anh chị em nhà họ Bùi không có ở đây, Tuyên Địch hoàn toàn thể hiện con người thật của mình trước mặt bạn thân, cô lấy luôn chai soda mà Quan Tịnh vừa mở, "Đưa đây cho chị dâu."
Quan Tịnh cười ha hả mở thêm một chai, cô uống một ngụm và hỏi: "Đúng rồi, sao cậu không thừa nhận là cậu là người đã gọi điện?"
Tuyên Địch: "Khi tớ gọi cho anh ta, tớ không muốn anh ta biết là tớ nên tớ đã dùng giọng của một nam thiếu niên, ai ngờ anh ta lại ở quán bar, lại còn nhìn thấy tớ, có chết tớ cũng không thể thừa nhận được, để tránh cho người ta nghĩ tớ có sở thích kỳ quái."
Tuyên Địch đã chuẩn bị sẵn, câu hỏi tiếp theo của Quan Tịnh chắc chắn là "Tại sao cậu không muốn anh ấy biết là cậu?"
Ai ngờ cô nàng này nháy mắt: "Cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng người ta chắc chắn sẽ biết là cậu?"
Tuyên Địch: "..."
Quá tự tin rồi.
Đúng vậy, tại sao có thể chắc được người ta sẽ biết đó là cô chứ.
Trò chuyện thường ngày, cô nói chuyện bằng giọng thật, giống như những cô gái khác, chỉ là mềm mại và ngọt ngào hơn một chút.
Nhưng cũng không đến nỗi để một người chỉ nói vài câu với mình nhớ được.
Tuyên Địch xoa trán, thở dài, "Tớ đã coi mình là Hắc Đào D."
Trở thành Hắc Đào D, trở thành một người có giọng nói của mỹ nhân đặc biệt khó quên.
Hai người im lặng một lúc, Quan Tịnh lại nói: "Nhưng tớ không ngờ rằng Bùi Dịch là tài xế đâu, nhìn cái khí chất của anh ta, tớ còn tưởng là con trai nhà tài phiệt nào đó."
Tuyên Địch: "Anh ta lái xe hay lái tên lửa tớ cũng không quan tâm, tớ hết hứng thú rồi."
Quan Tịnh nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn Tuyên Địch: "Thật à?"
Tuyên Địch cũng nhìn cô: "Trông tớ có giống nói dối không?"
Quan Tịnh lại tung ra một cú đấm mạnh nữa, "Có khi nào cậu nói thật đâu."
"..."
Ừ thì, cũng đúng.
"Chính xác." Tuyên Địch lấy điện thoại ra, "Tớ lại có mục tiêu mới rồi."
Cô cho Quan Tịnh xem video PV của "Nhịp đập Trái tim".
"Thế nào, giọng lồng tiếng của người cuối cùng Tư Đàm đó, hàng cực phẩm đúng không?"
Quan Tịnh: "..."
Cô chịu thua cô nàng này rồi.
Tốc độ thay đồ hàng ngày của cô còn không bằng tốc độ Tuyên Địch thay đổi mục tiêu.
"Bùi Dịch còn hẹn cậu thứ bảy đi ăn tối nữa đấy, cậu có đi không?"
**
Trên đường về, Bùi Dịch gọi điện thoại cho người bạn của mình giải thích lý do anh phải rời đi.
"Em gái tôi vừa có chút chuyện."
"Không phải bạn gái, là em gái."
"Lần sau cậu đến, tôi chắc chắn sẽ dành cả ngày tiếp đãi cậu."
Biết mình đã mắc lỗi khiến cuộc họp mặt của Bùi Dịch và bạn bè cũ phải trì hoãn. Sau khi Bùi Dịch cúp máy, Bùi Mật liên tục cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn: "Anh trai, em sai rồi, em hứa sẽ sửa, anh đừng nói chuyện tối nay với anh cả nhé."
Bùi Dịch nhìn cô, "Em còn biết mình sai à?"
"Vâng, lần này thực sự em biết sai rồi, thực sự đấy."
Bùi Mật nói rất chân thành, Bùi Dịch đơn giản là dừng xe lại, nhìn cô, "Sai ở đâu?"
"Anh đã đồng ý cho em đến chơi, em không nên cãi vã với người khác, không nên uống rượu, lại còn uống nhiều nữa."
Bùi Dịch nhìn về dòng xe phía trước một lúc lâu, thở dài nhẹ nhàng, "Mật Mật, em biết mình khác với họ, không thể quá cứng đầu."
Bùi Mật cúi đầu không nói gì.
Sau một lúc, cô mới nói nhỏ: "Khác ở đâu, anh trai, anh có thể coi em như một cô gái 18 tuổi bình thường được không, đừng luôn đối xử đặc biệt với em."
"Không thể." Bùi Dịch cũng trả lời rất kiên quyết.
Bùi Mật cắn môi dưới, quay mặt đi.
Dòng xe qua lại phát ra tiếng ồn ào, ánh sáng liên tục chạy qua khuôn mặt cô, nhưng khuôn mặt đó lại bị phủ bởi sự tái mét và u ám, không thấy chút ánh sáng.
Dường như lại trở lại bóng dáng yếu đuối dưới ánh đèn nhiều năm trước.
Tận đáy lòng Bùi Dịch đau nhói, ký ức tràn về, anh hoảng loạn lau đi những hình ảnh đó, giọng điệu cũng mềm đi: "Em muốn vé buổi hòa nhạc của Lâm Tích đúng không?"
Bùi Mật đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, "Anh mua được rồi ạ?"
Từ ngăn kéo phụ lái, Bùi Dịch lấy ra bốn vé, "Vé hàng đầu."
Đúng là trước đó, Bùi Mật muốn có bốn vé.
Vì cô quen biết mấy chị em trong hội hậu cung, hứa sẽ mua vé cho mọi người. Tối nay, cô còn hẹn bọn họ đến SOS chơi nữa.
Chơi.
Nhưng...
Bùi Mật hơi tức giận: "Bây giờ em không muốn đưa vé cho họ nữa."
Bạn bè gì, coi cô như kẻ ngốc vậy đó.
Cô mời họ ăn uống vui chơi, thế mà khi thấy cô gặp chuyện nguy hiểm thì chạy mất dép, đây là bè chứ chẳng phải bạn.
Bùi Mật cẩn thận cất vé vào túi, "Chị gái Tuyên Địch tốt hơn nhiều, em muốn làm bạn với chị ấy, mời chị ấy đi xem buổi hòa nhạc."
Bùi Dịch: "Vậy mà em còn lừa cô ấy."
Bùi Mật nhíu mày thì thầm, "Chẳng phải em sợ chị ấy biết nhà mình quá giàu sẽ không chơi với em nữa sao, anh cũng thấy chị ấy tốt như nào rồi mà. Chị ấy chỉ gặp em có một hai lần mà chị ấy đã quan tâm đến sự an nguy của một người lạ như thế. Chắc chắn thường ngày chị ấy là một người rất dịu dàng và tốt bụng."
"Em muốn làm bạn với chị ấy, em không muốn làm chị ấy hoảng đâu."
Từ nhỏ, Bùi Mật sống ở nước ngoài, đến 16 tuổi mới được đưa về sống trong nước, tính cách đơn thuần không tính toán. Đối với việc giao tiếp với người trong nước luôn quá nhiệt tình, những người bạn mà cô đã từng kết bạn, không phải thấy cô rộng lượng mà cố ý tiếp cận, thì là cảm thấy khoảng cách quá lớn, không thể chơi cùng nhau. ( truyện trên app T•Y•T )
Bùi Mật rất khao khát có một người bạn thân để chơi cùng, và người mà cô mới quen, Tuyên Địch, thực sự khác với những người bạn mà cô đã từng quen biết trước đây.
Bùi Dịch nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở quán bar.
Sau khi nhận cuộc gọi, anh chào bạn bè, sau đó rời phòng, đi qua hành lang, vừa đến chỗ cầu thang tầng hai, anh đã thấy Tuyên Địch từ ngoài đi vào.
Ban đầu, Bùi Dịch nghĩ rằng Tuyên Địch cũng đến quán bar chơi, nhưng rất nhanh anh phát hiện ra, không phải.
Tuyên Địch đi thẳng đến chỗ Bùi Mật đang ngồi.
Trong tay còn cầm điện thoại của Bùi Mật đi, rồi lại quay lại chỗ ngồi đặt điện thoại trở lại túi của em gái.
Chưa qua một lúc, cô đã đỡ Bùi Mật đứng dậy, cố gắng đỡ Bùi Mật ra ngoài.
Thân hình của cô rất nhỏ, nhìn bóng lưng thì thấy rất yếu đuối.
Sau khi bị đám đông đụng vào, phản xạ tự nhiên của cô là ôm chặt Bùi Mật trước, đặt tất cả trọng lượng lên người mình, cuối cùng là bị trật chân.
Trước đây, anh luôn cảm thấy cô có sự nhiệt tình khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Bùi Dịch thừa nhận, có lẽ anh đã quá nghi ngờ về người khác rồi.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, hơi nhiệt tình mà thôi.
Chỉ là điều duy nhất mà Bùi Dịch không hiểu là…
Tại sao rõ ràng cô cầm điện thoại của em gái, nhưng lại không muốn gọi cho anh, mà lại để Quan Tịnh tìm một nhân viên phục vụ gọi?
Bữa ăn mà Bùi Dịch mời, Tuyên Địch không định đến.
Trong từ điển của Tuyên Địch, cá đã bỏ là bỏ, qua thời hạn của cô, cô sẽ không quay lại.
Do đó, số điện thoại mà Tuyên Địch vừa để lại cho Bùi Mật, cô cố ý viết sai một số.
Nếu nói trước đó đã lừa Bùi Mật, thì tối nay bị trật chân, cũng coi như là trả giá.
Từ nay về sau, mọi người không gặp nhau nữa, coi như chưa quen biết.
Khi Tuyên Địch về nhà đã gần nửa đêm, trong nhà không mở đèn, chắc mọi người đã ngủ.
Tuyên Địch lấy túi đá từ tủ lạnh, lặng lẽ đi qua phòng khách về phòng, vừa định mở cửa, Tuyên Cẩm Ngọc đột nhiên xuất hiện phía sau.
Bà mặc đồ ngủ, tay cầm máy làm đẹp, vừa ấn vào mặt vừa hỏi, "Con lại đi lồng tiếng à?"
Tuyên Địch không nhớ đây là lần thứ mấy bị mẹ làm cho giật mình.
"Mẹ có thể đừng cầm cái thứ phát ra ánh sáng u ám đó đi ra đây giữa đêm để dọa ma con được không."
"Con thì biết cái gì, đây là tia hồng ngoại." Tuyên Cẩm Ngọc đẩy Tuyên Địch vào phòng, mở đèn, nói riêng với cô, "Con biết không, ông Tống muốn mai mối con với cháu trai của ông ấy."
Tuyên Địch không ngạc nhiên, hôm nay nghe ông lão hỏi như vậy thì cô cũng đoán được là muốn làm mối.
Cô không có biểu cảm gì, "Ồ."
"Con ồ cái gì mà ồ." Tuyên Cẩm Ngọc để máy làm đẹp xuống, không hài lòng với phản ứng của con gái, "Tiếc là hôm nay thằng bé đi gặp bạn bè, không thể gặp con được. Tống Nguyên Tuấn là cháu trai duy nhất của nhà họ Tống, cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tống. Mẹ đã xem ảnh rồi, người ta trông cũng khôi ngô, con bỏ qua sẽ không tìm được người có điều kiện tốt hơn đâu."
Tuyên Địch: "Con bảo muốn tìm bao giờ."
Tuyên Cẩm Ngọc: "Sớm muộn gì cũng phải tìm thôi. Trước tiên con cứ làm quen đã, rồi làm… Ối !"
"Bạn trai" hai chữ chưa kịp nói ra, Tuyên Cẩm Ngọc đã bị một vật lạnh dính vào mặt, sau đó bị Tuyên Địch đẩy ra ngoài cửa phòng.
"Con có cả rổ bạn trai, mẹ không cần lo lắng."
Tuyên Cẩm Ngọc: "... ?"
Căn phòng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Tuyên Địch nhìn chân mình, may mắn thay, không bị trật nặng.
Cô đặt túi đá nhẹ nhàng lên mắt cá chân, nằm xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra, xem một vòng trên WeChat.
Thời gian rảnh rỗi như thường lệ, Tuyên Địch sẽ tìm cá để chơi đánh bài Địa chủ.
Nhưng kể từ ngày con cá số 17 bị xóa, bóng đêm đơn độc, cô không còn ai để chơi đánh bài nữa.
Ngày hôm sau.
Tuyên Địch ăn trưa xong đến phòng làm việc của Phan Đạt.
Công việc của cô hôm nay là thu âm kịch bản PV mà studio Chúng Du cung cấp.
Mặc dù chỉ có vài câu thoại, nhưng Phan Đạt và Tuyên Địch đã nghiên cứu rất lâu, thử nhiều trạng thái âm thanh khác nhau, cuối cùng điều chỉnh ra một loại âm thanh mà mọi người đều hài lòng.
Hai người ở trong phòng thu cả buổi chiều, bữa tối đặt cơm ngoài.
Khoảng tám giờ tối, Phan Đạt xuất âm thanh đã thu, gửi cho người phụ trách bên Chúng Du, Tuyên Địch ngồi bên cạnh anh, thì thầm: "Phan Đạt, cậu cắt những câu tôi vừa thu, và câu thoại của “Not found” ghép với nhau đi."
Phan Đạt: "..."
Phan Đạt và Quan Tịnh giống nhau, đều đã quen với những hành động của Tuyên Địch. Anh cắt âm thanh của Not found và ba câu Tuyên Địch vừa thu rồi ghép lại.
Giống như hai người đang trò chuyện, một câu hỏi, một câu trả lời.
Nữ chính: "Thế giới đang ngủ say bỗng được đánh thức, do sự chỉ dẫn của thần linh, hay là... do anh đến."
Tư Đàm: "Anh luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em quay đầu lại là có thể thấy anh.”
Tuyên Địch cười hài lòng, hỏi Phan Đạt: "Cậu nghe xong có cảm giác muốn yêu đương không?"
Phan Đạt mặt lạnh: "Lần nào cậu cũng nói như vậy."
Tuyên Địch lắc đầu: "Lần này khác."
Phan Đạt: "Lần trước cậu cũng nói lần này khác."
"..."
Có à, cô đã nói như vậy sao?
Tuyên Địch không nhớ nữa.
Nhưng dù có từng khen ngợi một hai người, cũng không bằng người đàn ông trước mắt.
Giọng nói lạnh lùng của anh, dường như mỗi âm thanh đều đang chạm đến trái tim cô.
Điều duy nhất đáng tiếc là, sau khi tìm hiểu trong giới hai ngày, Tuyên Địch vẫn không thu được bất cứ tin tức gì về Not found.
Vì vậy, hiện tại Tuyên Địch chỉ có thể tự sản xuất, trước tiên ghép hai âm thanh của họ lại với nhau để an ủi sự khô cạn của ao cá.
**
Trên đường về, Tuyên Địch liền gửi âm thanh này cho Quan Tịnh.
"Đã rất lâu không xuất hiện một giọng nói làm tớ muốn yêu đương như này." Cô hơi xúc động nói.
Quan Tịnh nhắc nhở cô: "Vừa mấy hôm trước cậu nói đã yêu giọng nói của anh trai Bùi Mật trong 32 giây."
Tuyên Địch: "?"
Ồ.
Cô suýt nữa đã quên mất người đó.
Tuyên Địch tựa vào taxi suy nghĩ, đêm đó ngoài cửa SOS, trăng thanh gió mát, giọng nói của Bùi Dịch từ điện thoại truyền đến, cô thừa nhận mình thực sự có chút rung động.
Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng cũng khiến cô dường như đột nhiên rơi vào một câu chuyện tình yêu, cảm nhận được tình cảm mãnh liệt.
Nhưng một khi nghĩ đến việc che ô và chiếc sạc pin dự phòng đó, Tuyên Địch nhanh chóng gật đầu, "Bùi Dịch chỉ là một tai nạn thôi, anh ta chỉ đáng nhận được sự ưu ái của tớ trong 32 giây."
Quan Tịnh nghĩ rằng Tuyên Địch chỉ đang cứng đầu, "Thứ bảy, cậu thật sự không đi ăn tối sao?"
“Đương nhiên rồi, cậu đã thấy tớ quay lại với ai lần nào chưa, tớ còn đưa số điện thoại sai cho Bùi Mật nữa, trừ khi ông trời cố ý trêu đùa tớ, nếu không kiếp này không thể gặp lại nhau nữa. Khụ… khụ.”
Nói đến đây, Tuyên Địch bỗng nhiên ho lên. Những ngày này thời tiết đặc biệt khô hanh, hơn nữa hôm nay lại thu âm cả ngày, giờ cổ họng cô khô khốc, rất khó chịu.
Cô vỗ vỗ ghế trước, "Tài xế, dừng lại ở cửa hàng tiện lợi phía trước."
Xe dừng lại bên lề, Tuyên Địch mở cửa, nói với Quan Tịnh: "Tạm biệt nhé, tớ đi mua hộp kẹo ngậm ho."
Kết thúc cuộc gọi, tai nghe tự động phát đoạn âm thanh đã được Phan Đạt cắt ghép.
Để đạt được không khí tình yêu mà Tuyên Địch nói, Phan Đạt sau đó còn rất tâm lý khi thêm một đoạn nhạc vào đoạn âm thanh này.
Tuyên Địch nghe cuộc đối thoại của hai người, đi đến kệ hàng kẹo ngậm, cúi người, tìm kiếm thương hiệu mà cô thường ăn.
Trong tai nghe, là chính mình đang nói: "Thế giới đang ngủ say bỗng được đánh thức, do sự chỉ dẫn của thần linh, hay là... do anh đến."
Tuyên Địch tìm thấy kẹo ngậm mà mình muốn mua.
Cô cầm lên, vừa đứng thẳng, liền nghe thấy có vẻ như có người đang gọi mình: "Cô Tuyên."
Giọng nói trong trẻo.
Gần như cùng một giây, trong tai nghe của Tư Đàm cũng đang nói: "Anh luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em quay lại, là có thể thấy anh."
Hai giọng nói như chồng chéo lên nhau, cùng lúc tràn vào tai Tuyên Địch.
Cô có chút sững sờ, có chút hoảng hốt, nhưng vẫn theo bản năng như lời thoại đã nói, quay đầu lại.
Trong cửa hàng tiện lợi, bóng dáng cao ráo của Bùi Dịch được ánh đèn bao quanh, như thể anh đã đứng đó đợi rất lâu.