Lễ trao giải thường niên dành cho những nhà sáng tạo nội dung xuất sắc trên V trạm đã được tổ chức long trọng tối nay tại Vân Thành.
Đến 8 giờ 30 tối, hơn một nửa các hạng mục giải thưởng đã được công bố, nhưng không khí tại hiện trường vẫn vô cùng sôi động. Tất cả chỉ vì người dẫn chương trình vừa hé lộ rằng giải thưởng tiếp theo sẽ là – Giải thưởng Danh tiếng Bình luận của năm dành cho video có lượng bình luận trực tiếp cao nhất.
Ai cũng biết, trong số các nhà sáng tạo nội dung trên V trạm, người có khả năng cao nhất giành được giải thưởng này chính là Hắc Đào D – một tân binh bất ngờ nổi lên như hiện tượng trong năm qua. Chỉ với một video lồng tiếng phim hoạt hình dài năm phút, cô đã nhanh chóng gây bão, thu về 120.000 bình luận trực tiếp, trở thành ngôi sao đột phá về độ nổi tiếng trên nền tảng.
Tất nhiên, giải thưởng này cũng không thiếu những đối thủ xuất sắc khác. Nhưng so với những người đó, khán giả dường như tò mò hơn cả về Hắc Đào D – một nhà sáng tạo nội dung lồng tiếng luôn giấu mình sau hậu trường.
"Hắc Đào D tối nay có đến nhận giải không nhỉ?"
"Chắc là sẽ đến chứ, bao nhiêu người mong muốn được đứng trên sân khấu nhận giải mà không được đấy."
"Để xem, nếu cô ấy xuất hiện thì phải nhìn thật kỹ xem trông cô ấy có giống giọng nói của mình không."
Hắc Đào D nổi tiếng nhờ một video lồng tiếng phim hoạt hình mà cô đăng tải trên V trạm vào năm ngoái. Cô sở hữu khả năng biến đổi đa dạng các chất giọng, trong đó nổi bật nhất là "giọng mỹ nhân" – chất giọng đã khiến vô số fan nam say mê và được người hâm mộ gọi là "giọng nói mà đàn ông không thể cưỡng lại".
Tuy nhiên, bản thân Hắc Đào D lại vô cùng bí ẩn, chưa từng lộ diện trước công chúng. Điều này đã dẫn đến nhiều suy đoán vô căn cứ, cho rằng cô sợ bị mất fan vì ngoại hình không tương xứng với giọng nói, nên chỉ dám dùng giọng để chinh phục khán giả.
Trên sân khấu, người trao giải cầm tấm thẻ kết quả trên tay, mỉm cười tuyên bố: "Người giành được Giải thưởng Danh tiếng Bình luận của năm trên V trạm là…"
Bên dưới khán phòng im lặng như tờ, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Cho đến khi cái tên không nằm ngoài dự đoán vang lên qua micro: "Hắc Đào D!"
Cả hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Những người hiếu kỳ đã ngồi thẳng lưng, dáo dác tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể là người đầu tiên nhìn thấy nhân vật nổi tiếng với giọng nói "sát thương" này.
Nhưng sau tràng pháo tay, người dẫn chương trình bước lên giải thích: "Hắc Đào D vì có việc bận nên không thể đến nhận giải trực tiếp. Cô ấy nhờ chúng tôi gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã ủng hộ cô ấy và các fan hâm mộ."
Bên dưới khán đài lập tức trở nên ồn ào. Có người thất vọng, có người tiếc nuối, cũng có kẻ cười mỉa mai: "Thấy chưa, tôi đã nói mà, cô ta không dám lộ mặt đâu. Đây là phát sóng trực tiếp đấy."
"Chẳng lẽ lại là một Kiều Bích La khác."
*Kiều Bích La (mọi người có thể lên GG tra cụm 乔碧罗 để xem hình ảnh): Là một nữ streamer nổi tiếng nhờ giọng nói ngọt ngào và gương mặt xinh đẹp. Tuy nhiên, trong một buổi phát sóng, filter bất ngờ bị lỗi khiến gương mặt thật lộ ra, diện mạo thật khiến người ta vô cùng sốc vì khác xa hoàn toàn.
"Hắc Đào D có nhiều fan nam như thế mà vẫn không lộ diện là hiểu rồi. Nếu mặt mũi cô ta mà dễ nhìn chút thôi, chắc chắn đã lộ diện để kiếm thêm danh tiếng rồi."
...
Trên sân khấu, lễ trao giải cho hạng mục tiếp theo đã bắt đầu, nhưng mấy người ngồi gần đó vẫn đang thì thầm bàn tán về Hắc Đào D.
Tuyên Địch hơi xoay người nhìn qua, người dẫn đầu cuộc nói chuyện đó cô nhận ra ngay, cũng là một voice actor nổi tiếng trên mạng, nghệ danh Tiểu Trạch Quỳ.
Chuyện này cũng không có gì lạ. Dù sao cả hai đều gia nhập nền tảng V cùng thời điểm, lại hoạt động trong cùng lĩnh vực, vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa thường xuyên bị fan đem ra so sánh.
Một giải thưởng nữa lại được trao, Tiểu Trạch Quỳ cùng nhóm bạn vừa vỗ tay vừa chốt lại: "Cho nên, chắc chắn Hắc Đào D ngoài đời xấu đến mức không thể nhìn nổi, kiểu mà trang điểm cũng không cứu vãn được. Không lộ diện là đúng, không thì dọa người khác chạy mất thì sao."
Tiếng cười mỉa mai hòa lẫn vào tiếng vỗ tay. Tuyên Địch vẫn nhìn về phía trước, khóe môi khẽ cong lên một cách nhẹ nhàng.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên hai lần, là tin nhắn từ cô bạn thân Quan Tịnh gửi tới.
"Xem livestream rồi nhé, chúc mừng bảo bối của tớ nhận giải nha!"
"Tớ với Đạt Đạt đang ở SOS chờ cậu, xong việc nhớ đến ngay nhé, ăn mừng nào!"
Tuyên Địch trả lời một biểu tượng OK, sau đó cất điện thoại đi. Đúng lúc này, cô nghe thấy người dẫn chương trình trên sân khấu công bố: "Người đạt giải Tác phẩm Sáng tạo của năm là — Tiểu Trạch Quỳ!"
Tuyên Địch không cần quay đầu, chỉ cần dùng ánh mắt liếc qua cũng đủ thấy bóng dáng người ngồi cách cô hai ghế đang đứng dậy.
Rõ ràng đây chỉ là một buổi trao giải nội bộ của nền tảng, vậy mà Tiểu Trạch Quỳ lại làm như mình đang tham dự lễ trao giải Oscar, diện một chiếc váy dạ hội hở vai lộng lẫy. Sau khi cúi chào cảm ơn một cách đầy ngượng ngùng, cô ta mới bước ra khỏi chỗ ngồi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiểu Trạch Quỳ. Đây chính là khoảnh khắc rực rỡ nhất trong đêm của cô ta.
Lẽ ra, Tiểu Trạch Quỳ đã có thể tận hưởng một giây phút huy hoàng không thể nào quên như thế.
Đáng tiếc, có lẽ ngay cả ông trời cũng không chịu nổi mấy lời khó nghe vừa rồi. Khi đang bước đi, không biết là do gót giày quá cao hay váy quá dài, cô ta vấp phải thứ gì đó rồi loạng choạng ngã nhào về phía người ngồi ở vị trí thứ hai bên trái của Tuyên Địch.
Hình như đó còn là một người đàn ông.
Cảnh tượng lúc đó thực sự rất lúng túng. Phản ứng của khán giả tại hiện trường thì mỗi người một kiểu: có người chạy lại giúp đỡ, có người lại không nhịn được mà bật cười.
Vừa cười người khác xong, ngay giây sau lại bị người khác cười.
Đây có lẽ là quả báo nhanh nhất mà Tuyên Địch từng chứng kiến.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên một đường cong rất khó nhận ra, ánh mắt nhẹ lướt qua Tiểu Trạch Quỳ, thấy cô ta luống cuống kéo váy, tóc tai cũng rối bù cả lên. Phải mất một lúc lâu, Tiểu Trạch Quỳ mới miễn cưỡng chỉnh đốn lại bản thân và bước tiếp lên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu dần xa theo bước chân của Tiểu Trạch Quỳ, sự xấu hổ do tình huống vừa rồi mang lại cũng dần bị xóa nhòa trong bài phát biểu nhận giải dài dòng của cô ta.
Chán ngán.
Đối với Tuyên Địch, buổi lễ trao giải đến đây coi như đã kết thúc. Cô tranh thủ tìm cơ hội, cúi người lặng lẽ rời khỏi khán phòng.
Vừa bắt được xe để đến quán bar SOS, điện thoại cô lại reo lên.
17: "DD, anh đã xem livestream suốt để chờ em, vậy mà em lại không xuất hiện..."
17: "Tâm trạng anh không được tốt, có thể gửi cho anh một tấm ảnh được không?"
Ảnh đại diện của người nhắn là một chàng trai trẻ trông khá điển trai.
Tuyên Địch vuốt màn hình lên, thấy cả một loạt tin nhắn mà anh ta đã gửi trong lúc lễ trao giải diễn ra. Cô chỉ lướt qua vài dòng, rồi đóng ứng dụng, trong lòng còn cười khẩy một tiếng.
Tâm trạng anh không tốt thì liên quan gì đến tôi?
Còn tôi, hiện tại tâm trạng đang rất tốt.
Gần 10 giờ tối, Tuyên Địch đến nơi, bước vào quán bar SOS.
Quan Tịnh và Phan Đạt đã đặt sẵn một bàn VIP.
Quan Tịnh làm việc ở quán bar SOS, phụ trách nhóm khuấy động không khí, rất giỏi trong việc làm nóng bầu không khí.
Vừa thấy Tuyên Địch đến, Quan Tịnh liền kéo cô ngồi xuống, chỉ tay về phía sân khấu nơi một chàng trai đang cởi trần, mặc quần đen bó sát, rồi hỏi: "Vũ công nam mới của bọn tớ, dáng vóc thế này cậu thấy hài lòng không?"
Tuyên Địch liếc mắt nhìn người đàn ông trên sân khấu, nhíu mày: "Quán bar của các cậu từ bao giờ lại trở nên không đứng đắn thế này?"
Quan Tịnh ngơ ngác: "Hả?"
Nhưng ngay sau đó cô lại thay đổi giọng điệu: "Lần sau có màn biểu diễn như vậy nhớ dẫn tớ đi xem sớm một chút."
"..."
SOS là địa điểm giải trí mới nổi ở Vân Thành, được mệnh danh là hộp đêm yêu thích nhất của giới trẻ. Đúng như cái tên của nó, một khi bước vào, người ta chỉ muốn hét lên "SOS" vì sự cuồng nhiệt.
Lúc này, các vũ công nam đang tự tin phô diễn vóc dáng tuyệt mỹ, không khí sàn nhảy trở nên sôi động hơn bao giờ hết, tiếng hét và cổ vũ vang lên không ngớt.
Tuyên Địch nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc, biểu cảm vẫn khá kiềm chế. Phan Đạt ngồi sát bên cô, đưa điện thoại ra trước mặt và nói: "Hôm nay cậu không đến, trên mạng đầy người chê bai, nói chắc chắn cậu xấu xí nên không dám lộ diện."
Dưới ánh sáng lấp lánh và ồn ào, Tuyên Địch liếc qua vài bình luận dưới livestream lễ trao giải.
Nói chung là cũng giống như đám Tiểu Trạch Quỳ xì xào, không có gì mới mẻ cả.
Tuyên Địch thản nhiên đẩy điện thoại của Phan Đạt ra: "Lười xem."
Quan Tịnh liền phụ họa: "Đúng rồi, kệ họ nói gì thì nói, dù sao cũng chẳng vì thế mà số người theo đuổi Tuyên Địch giảm đi chút nào."
Lời vừa dứt, điện thoại của Tuyên Địch lại vang lên liên hồi.
Hết tin này đến tin khác, tất cả đều từ "17".
"Vì sao không trả lời?"
"Chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng của em, mắng tôi một câu cũng được."
"Mắng tôi đi, làm ơn đấy."
...
"Được rồi, không gửi ảnh, không trả lời tin nhắn thoại."
"Tôi giận rồi, DD."
Âm nhạc sôi động vang lên bên tai, trên sân khấu, những đường nét cơ bắp của vũ công nam chuyển động hoàn hảo theo nhịp điệu, thực sự rất bắt mắt.
Tuyên Địch ngậm một ngụm rượu, thản nhiên tiếp tục thưởng thức màn biểu diễn. Phải một lúc lâu sau, cô mới cúi xuống nhìn điện thoại.
Tuyên Địch chạm nhẹ vào màn hình, nhắn lại một câu: "Đồ ngốc, cậu nên tìm chỗ khác để ở rồi."
Người kia nhận được tin nhắn, có lẽ cũng hiểu ý nghĩa của nó, liền hoảng hốt gửi lại ba dấu chấm hỏi: "???"
Nhưng không đợi anh ta nói thêm gì, Tuyên Địch đã xóa luôn hình đại diện đó khỏi danh sách liên lạc. ( app TYT - tytnovel )
Ánh đèn lướt qua gương mặt của Tuyên Địch, người ngoài chỉ thấy cô gái mặc váy trắng ngồi ngoan ngoãn ở đó, trông vừa thanh thoát lại vừa thuần khiết. Thế nhưng chẳng ai nhận ra đôi mày thanh tú kia đang hơi nhíu lại, ánh lên chút lạnh lùng và bướng bỉnh.
"Vị trí số 17 kết thúc nhanh vậy sao?" Quan Tịnh trêu chọc.
Tuyên Địch không nói gì, chỉ tiện tay ném điện thoại sang bên cạnh: "Trong vòng một tiếng gửi đến mấy chục tin nhắn WeChat, còn bảo tớ mắng cậu ta, chắc có bệnh gì đó."
Ban đầu chỉ là quen biết qua mạng, đùa vui một chút thì được, nhưng quá dính người hay quá nghiêm túc thì chẳng còn thú vị nữa.
"Hơn nữa, cậu ta còn bảo mình giận rồi." Tuyên Địch nói với giọng đầy khó tin: "Làm sao? Muốn tớ dỗ cậu ta chắc?"
Không có cửa đâu.
Ở đây, ai muốn làm loạn với Tuyên Địch đều phải chuẩn bị tinh thần.
Và kết cục của việc làm loạn chính là nhận một dấu chấm than đỏ chót.
Quan Tịnh và Phan Đạt đã quá quen với sự lạnh lùng của Tuyên Địch. Cả hai giơ ngón cái lên tán thưởng: "Cô giáo D, người tỉnh táo nhất trần đời."
Trên mạng, mọi người vẫn luôn tò mò về diện mạo của Hắc Đào D, người có giọng nói quyến rũ nhất. Phần lớn bình chọn đều cho rằng cô là một mỹ nhân cao ráo, tóc xoăn sóng lớn đầy gợi cảm, toát lên khí chất mê hoặc giống như giọng nói của mình.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Tuyên Địch mặc váy trắng, tóc đen dài, dáng người nhỏ nhắn, tóc mái cắt mỏng nhẹ nhàng. Ấn tượng đầu tiên mà cô mang lại là sự sạch sẽ, rất giống với hình tượng "khuôn mặt mối tình đầu" mà người ta thường nói, kiểu gương mặt mà hầu hết các chàng trai đều không thể cưỡng lại.
Tuy nhiên, dù mọi người đoán sai ngoại hình, nhưng lại đoán đúng bản chất.
Mang trên mặt vẻ trong sáng vô hại, nhưng những việc Tuyên Địch làm lại toàn là những chuyện đầy mê hoặc và không chút cảm xúc.
Sau vài bản nhạc điện tử, các vũ công nam bước xuống sân khấu trong tiếng hét chói tai, nhường chỗ cho một đoạn nhạc nhẹ nhàng hơn để chuyển tiếp.
Quan Tịnh và Phan Đạt ngồi bên cạnh vừa chơi oẳn tù tì vừa uống rượu. Tuyên Địch nhìn họ chơi một lúc, bỗng nhận ra điện thoại ở sau lưng mình đang rung.
Cô không nghĩ nhiều, cầm lên xem.
Người gọi đến – Anh trai.
Tuyên Địch dù đã uống vài ly nhưng vẫn chưa đến mức say.
Anh trai?
Cô làm gì có anh trai chứ?
Dù có là người trong gia đình kia, cô cũng chưa bao giờ thừa nhận, càng không thể lưu số trong điện thoại với cái tên "Anh trai".
Điện thoại vẫn rung không ngừng, Tuyên Địch cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn nút nghe máy.
Một giọng nam từ đầu dây bên kia vang lên: "Em đang ở đâu?"
Biểu cảm hờ hững trên gương mặt Tuyên Địch bỗng khựng lại.
Tim cô như bị ai đó khẽ gãi một cái, không sâu lắm, nhưng ngứa ngáy đến mức không thể phớt lờ.
Ai đây?
Từ bao giờ danh sách liên lạc của cô lại xuất hiện một người đàn ông có giọng nói hay đến vậy?
Lại còn gọi là "Anh trai"?
Tuyên Địch càng thêm tò mò, đưa điện thoại ra khỏi tai nhìn lại, lúc này mới phát hiện chiếc ốp lưng không phải của mình.
Cô giật mình, theo phản xạ liền ngắt cuộc gọi, rồi quay sang hỏi Quan Tịnh: "Cái này là điện thoại của cậu à?"
Quan Tịnh đang uống rượu, quay đầu liếc nhìn một cái: "Không phải."
Phan Đạt cũng lắc đầu: "Cũng không phải của tớ."
Chiếc điện thoại này được lấy ra từ khe ghế sofa trong khu bàn của họ.
... Lẽ nào là của khách trước để quên?
Bên kia, "Anh trai" lại gọi đến lần nữa.
Tuyên Địch lập tức ra hiệu với Quan Tịnh rằng mình ra ngoài nghe điện thoại, sau đó bước nhanh ra cửa quán bar. Đến một chỗ yên tĩnh, cô mới nhấn nút nghe lại.
Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của "Anh trai" đã vang lên trước: "Em còn dám ngắt máy của anh nữa sao?"
Giọng nói này trầm thấp, lạnh lùng, giống như cơn mưa bất chợt trong đêm thu, hơi se lạnh nhưng lại thấm vào lòng người.
Rất dễ chịu.
Tuyên Địch bị "đánh gục" trong một giây, sau đó lấy lại tinh thần, nói: "Tôi không phải chủ nhân của điện thoại này, điện thoại là tôi vừa nhặt được. Anh có quen chủ nhân của nó không? Có thể báo cô ấy đến lấy không?"
Sau một khoảng lặng ngắn, bên kia cuối cùng cũng lên tiếng: "Xin lỗi, để tôi đến. Cô đang ở đâu?"
Giọng nam trầm ấm, lạnh lẽo nhưng lại pha chút chiều chuộng đầy quyến rũ, nghe mà như có chút dính lấy người.
Ngọt ngào đến mức khiến người ta rung động, còn đặc biệt hơn bất kỳ giọng nói nào mà cô từng hợp tác trước đây.
Tuyên Địch bị khơi gợi sự hứng thú, trả lời: "Đường Thịnh Nam, trước cửa quán bar SOS."
"10 phút nữa tôi tới."
Cúp máy xong, Quan Tịnh vừa lúc bước ra tìm cô: "Ai thế?"
Tuyên Địch nhìn màn hình, cuộc gọi kéo dài đúng 32 giây.
Hồi tưởng lại một lúc lâu, cô mới đáp lời Quan Tịnh: "Cậu có tin không, tai tớ vừa trải qua một mối tình kéo dài 32 giây."
Quan Tịnh đã quá quen với mấy trò của cô: "Sao hả, số 18 đã xuất hiện rồi à?"
"Làm gì có chuyện đó." Tuyên Địch cất điện thoại, thản nhiên nói: "Cậu chẳng phải biết tớ chưa bao giờ dính dáng đến mấy chuyện kiểu này ở ngoài đời thật sao."
Trước đây, 17 người đàn ông mà cô từng thêm vào danh sách đều là những người có giọng nói khá ổn khi hợp tác lồng tiếng với cô.
Cô chủ động trêu ghẹo, rõ ràng chỉ là để giết thời gian, vậy mà những người đó chẳng những không từ chối mà còn cảm thấy được ưu ái.
Dù sao thì giọng nói quyến rũ của Hắc Đào D đã nổi danh khắp nơi, không ít đàn ông tò mò muốn biết người phụ nữ đứng sau giọng nói ấy trông như thế nào, đều tự tin rằng mình có thể chinh phục được cô.
Đáng tiếc là, Tuyên Địch chưa bao giờ đáp ứng bất kỳ mong muốn nào, dù là chân thành hay chỉ là tò mò của họ.
Mọi giao tiếp đều chỉ dừng lại trên mạng, không bao giờ kéo dài ra đời thực. Nếu ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, cô sẽ không ngần ngại mà xóa họ khỏi danh sách.
Tuyên Địch dùng không gian mạng để dệt nên một "ao cá", ai tình nguyện mắc câu thì tự chịu hậu quả.
Dù vậy, vẫn có những người đàn ông hiếu kỳ, tự tin nối tiếp nhau tiến vào "ao cá" của cô.
Đang nói chuyện, một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi bước đến, ngượng ngùng nói với Tuyên Địch: "Chị ơi, anh trai em hỏi liệu có thể xin WeChat của chị không."
Tuyên Địch ngẩng đầu nhìn ra xa, cách đó khoảng mười mét, một chàng trai trẻ đứng dựa vào tường, áo thun trắng, quần thụng, trông rất phong cách hip-hop.
Tuyên Địch cúi người xoa đầu cậu bé, mỉm cười đáp: "Em về nói với anh trai em rằng, xin lỗi nhé, chị dùng điện thoại cục gạch, không có WeChat."
Cậu bé: "..."
Thời đại này rồi, ai mà chẳng có WeChat chứ.
Chàng trai hip-hop bị từ chối một cách rõ ràng, rất tự giác xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng của anh ta, Tuyên Địch bình thản nói: "Thấy chưa, tớ rất có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối không động vào người thật."
Quan Tịnh gật đầu: "Ừ, tối nay chắc V trạm nên trao cho cậu giải thưởng Gương mẫu đạo đức rồi."
Tuyên Địch nhướn mày: "Họ dám trao thì tớ dám nhận."
Quan Tịnh: "..."
Đúng lúc này, chiếc điện thoại nhặt được lại đổ chuông. Quan Tịnh quay đầu theo âm thanh, ghé sát tai Tuyên Địch nhắc nhở: "Đối tượng mối tình 32 giây của cậu đến rồi."
"Nhìn được không?" Tuyên Địch vừa đùa vừa xoay người lại, và ngay lập tức nhìn thấy bên kia đường, một người đàn ông đang cầm điện thoại bước xuống từ xe.
Áo khoác gió đen, đôi chân dài, dáng người từ xa đến gần càng lúc càng rõ ràng.
Nụ cười vô tư trên môi Tuyên Địch dần dần tan biến.
Lông mày sâu, đôi mắt đào hoa, đôi môi mỏng lạnh lùng tự nhiên.
Cảm giác như đang đọc một cuốn truyện tranh, bỗng dưng nhân vật trong truyện bước ra ngoài đời thực.
Theo tiếng chuông điện thoại, ánh mắt của người đàn ông cũng rơi vào Tuyên Địch. Anh bước đến gần, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Chào cô."
Đêm bỗng trở nên tĩnh lặng, Tuyên Địch chạm mắt với người đàn ông. Chiếc áo khoác gió đen như một lưỡi dao sắc bén nhưng lại mềm mại, phá tan mọi nguyên tắc mà cô vừa mới nhắc đến vài phút trước.
Nguyên tắc ư? Nguyên tắc chẳng phải là để phá vỡ sao?
Chiếc váy trắng bị gió thổi bay, khiến cô trông càng thêm phần dịu dàng. Tuyên Địch khẽ vuốt lại tóc bên tai, ngẩng đầu lên, nở nụ cười vô hại: "Chào anh."
— Bảo bối số 18 của tôi.